Gội đầu cho Tạ Quyết xong, Ông Cảnh Vũ liền đi ra ngoài.
Nàng với Tạ Quyết cũng không phải phu thê mới cưới, hắn ở trần trước mặt nàng, nàng nhiều nhất hai mắt cũng chỉ không biết nhìn đi đâu, hơi có cảm giác khẩn trương, nhưng tuyệt đối không giống lúc vừa viên phòng không lâu bị doạ thất kinh.
Chỉ là ở trong mắt Tạ Quyết, nàng đúng là nàng dâu mới, nàng quá mức trấn định không được quá bình thường.
Tạ Quyết tắm rửa đơn giản từ phòng bên đi ra, liền đóng cửa phòng lại, A Vũ vẫn chưa vào phòng.
Đi tới trước giường, nhìn thấy bình dược cùng vải băng bó trên bàn trà liền ngồi xuống, mới ngồi xuống, mùi hoa thanh nhã thản nhiên đánh tới mũi.
Ánh mắt nhìn chung quanh phòng, cuối cùng dừng ở bình hoa đặt trên cửa sổ.
Bình sứ dài màu trắng cắm duy nhất một cành hoa, lá xanh xen kẽ rất nhiều bông hoa, tươi tắn lại thanh lịch.
Bài trí trong phòng vẫn chưa có nhiều thay đổi, nhưng thêm rất nhiều đồ nữ tử, phòng vốn lạnh lẽo dung nhập từng tia từng tia dịu dàng.
Tại lúc đang đánh giá, cửa phòng mở ra, thê tử bưng khay trở về.
Ông Cảnh Vũ bưng một cái tráp trở về, vào trong phòng, khép cửa phòng lại mới xoay người đi đến giường.
" Miệng vết thương của phu quân cần được băng bó thêm lần nữa, thiếp nãy đi lấy dược cùng vải thưa "
Nói xong liền đem khay đặt ở bàn thấp trên giường, mở tráp ra.
Trong tráp đặt thuốc mỡ loại tốt, còn có vải thưa cùng vải bông.
Tạ Quyết gần như lớn lên ở trong quân, trên người có vết thương cũng là chuyện bình thường, ngẫu nhiên cũng sẽ nhìn thấy máu, cho nên trong viện vẫn luôn chuẩn bị sẵn mấy thứ này, không quá khó tìm.
Tạ Quyết đem áo trên đầu vai kéo xuống, tay trái bị thương hơi cong lại, khuỷu tay đặt lên trên giường, lưng dựa trên bàn con.
Trước đây thật lâu, Tạ Quyết mang theo những vết thương nhẹ, đều là Ông Cảnh Vũ đến băng bó, nàng đối với chút việc này vô cùng quen thuộc.
Nàng từ trong tráp lấy thuốc mỡ ra, nói: " Đây là thuốc mỡ lấy từ lão đại phu ở Vân huyện, đắp lên vết thương rất nhanh sẽ thấy hiệu quả, phu quân cũng đã từng dùng qua "
Tạ Quyết nhìn chén gỗ đựng thuốc mỡ đen như mực, bề ngoài không tốt nhưng quả thật có thể dùng được.
Hắn được nhạc phụ cứu trở về thì trên người có rất nhiều vết đao, cho nên đã dùng qua.
Thuốc mỡ bỏ vào trên mặt bàn, Ông Cảnh Vũ nâng tay tháo vải thưa nhuộm máu trên tay hắn, động tác nhẹ nhàng chậm rãi lại lưu loát, giống như đều không bị vết thương kia dọa sợ.
Tạ Quyết rũ con mắt xuống liếc nhìn, tay nàng vốn trắng nõn, tại lúc chạm vào da hắn, đầu ngón tay nàng mềm mại như nước.
Nàng tuy không phải quý nữ, nhưng cũng là nữ nhi duy nhất của tri huyện, từ nhỏ không phải chịu khổ, phụ mẫu từ ái, cho nên cũng nuôi nàng da thịt trắng nõn, cùng tính tình ôn nhu.
Vải thưa cởi bỏ, vết thương trên cánh tay dài cỡ một ngón tay, tuy không nhìn thấy xương, nhưng máu đỏ cùng da thịt lẫn lộn vẫn dọa đến Ông Cảnh Vũ.
Nàng lúc nhìn đến miệng vết thương kia gần như chỉ chớp mắt một cái, bỗng nhiên nhắm mắt lại, hít vào một hơi.
Đôi con ngươi đen của Tạ Quyết ngước lên, thấy bộ dáng này của nàng, hơi suy tư liền giơ tay bưng kín lấy miệng vết thương, giọng nói bình tĩnh: " Vẫn là ta tự mình thay đi, nàng tránh sang một bên là được "
Ông Cảnh Vũ chớp mắt một cái đúng là bị giật mình, nhưng lúc hắn chết nàng từng nhìn thấy những vết thương của hắn, nó so với bây giờ có đáng là gì.
Chỉ là vì vết thương này còn có máu, còn vết thương kia đã qua xử lý qua nên chỉ còn lại một mảng da thâm phủ đầy vết thương mà thôi.
Ông Cảnh Vũ mở mắt ra, thở một hơi mới nói: " Chỉ là lần đầu tiên có chút bị giật mình, hiện tại liền thấy bình thường "
Dừng một lát, nói: " Vẫn là để thiếp thay đi "
Nâng tay kéo xuống mu bàn tay hắn, nhìn đến miệng vết thương kia, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, cũng không có loại cảm giác ghê tởm, có thể tiếp thu được.
Có mang tới vải bông ướt, nhẹ nhàng lau máu đen chung quanh miệng vết thương.
Tạ Quyết hơi đau, không khỏi thoáng ngước mắt nhìn.
Đuôi mắt nàng cụp xuống, lông mi dài có chút run, thần sắc cực kỳ nghiêm túc.
Ông Cảnh Vũ vẫn chưa nhìn Tạ Quyết.
Ngoại trừ bôi dược, nàng chịu đựng khó chịu chăm chú nhìn miệng vết thương trên cánh tay Tạ Quyết.
Đúng như hắn nói, nhìn thì đáng sợ nhưng lại không chạm đến xương.
Đối với người khác mà nói đây quả thật là rất nghiêm trọng, nhưng đối với hắn thì chỉ là vết thương ngoài da.
Điểm da thịt tổn thương này, làm sao đến mức tránh đi dưỡng thương?
Lau tốt quanh miệng vết thương, nàng đem vải trắng cắt thành miếng lớn chừng bàn tay, tiếp theo ở bên trên thoa lên thuốc mỡ sền sệt.
Nhìn vào miệng vết thương máu me da thịt lẫn lộn, nàng nhìn vào cũng cảm thấy đau.
" Miệng vết thương còn mới, dược cao có chút nóng, khả năng sẽ rất đau ". Nàng nói.
Tạ Quyết sớm đã thành thói quen, mi đều chưa từng chớp một cái, lập tức nói: " Đắp đi "
Ông Cảnh Vũ cũng không nói nhiều, một tay đặt ở trên vai của hắn.
Không có quần áo cản trở, lòng bàn tay dừng ở trên đầu vai khoẻ mạnh, đầu vai truyền đến cảm giác rất mềm mại.
Vai nháy mắt cảm thấy mềm mại, miệng vết thương trên cánh tay bỗng nhiên đau thấu xương, là nàng đem thuốc ấn lên.
Hàm răng khẽ cắn, nhẫn nhịn đau đớn.
Dán thuốc mỡ lên được một lát, Ông Cảnh Vũ mới lấy vải thưa băng bó lạ.
Vải thưa quấn quanh cánh tay thì nhẹ giọng nói: " Dược này hiệu quả nhanh, nhưng mới đầu như bị hỏa thiêu, phu quân... "
Nói đến một nửa bỗng nhiên ý thức được hắn cũng không phải chưa dùng qua, nhưng lời đều nói đến một nửa, liền tiếp tục: " Nhịn một chút "
Băng bó xong, dùng kéo cắt vải thừa, cột chắc vải thưa lại, lúc này đang muốn thu tay, ánh mắt lại nhìn đến sau gáy hắn có một dấu răng nhàn nhạt, nếu không nhìn kỹ thì thật sự nhìn không ra.
" Cái dấu răng này còn chưa tan? "
Dấu răng này, không phải chính là lúc nàng hoảng hốt cho rằng mơ thấy hắn nên mới cắn hắn sao?
Đã qua nửa tháng, sao còn chưa tan?
Nàng cắn nhẫn tâm như vậy sao?
Miệng vết thương đã bắt đầu thấy nóng, Tạ Quyết chỉ nhíu mày không quá để ý.
Nghe được nàng nói về dấu răng, hắn mới đè thấp ánh mắt, thị giác gặp trở ngại, cho nên nhìn cũng không rõ ràng.
" Ta cũng không biết, cũng không quá để ý ". Nói xong, lại ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt có chút tối, hình như đang nhớ lại gì đó.
Hai giây sau hắn nói: " Nàng gần như muốn cắn rớt xuống một miếng thịt của ta "
Cẩn thận nhớ lại, nàng nói đem hắn mộng thành mãnh thú ăn thịt người, nhưng thấy như thế nào đi chăng nữa, nàng lúc đó gần như còn muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Ông Cảnh Vũ coi lại dấu răng kia một chút, nửa phần chột dạ cũng không có.
Cắn hắn, là hắn đáng đời.
Không nói đến chuyện đời trước, chính là đời này hắn kém chút doạ nàng suýt nữa sinh non, hắn đáng bị như vậy.
" Trong mộng, phu quân cắn cũng đủ độc ác ". Nàng lại nói: " Nếu phu quân cảm thấy thua thiệt, bằng không cắn thiếp một ngụm "
Dứt lời, bắt đầu thu thập đồ trên bàn.
Tay bị nắm lấy, Ông Cảnh Vũ muốn trốn nhưng không được, quay đầu nhíu mày nhìn hắn: " Phu quân thật sự muốn cắn? "
Tạ Quyết tinh tế tỉ mỉ từ cổ nàng dời đi ánh mắt, ngữ điệu bình ổn: " Trong mộng ta cắn nàng, ở ngoài vẫn chưa cắn, bây giờ cũng sẽ không cắn "
Ông Cảnh Vũ nghe vậy, không nói gì thêm, thu thập xong đồ, nói: " Cách thời gian ra phủ còn một canh giờ, phu quân nghỉ ngơi trước một lúc, cách thời gian chuẩn bị ra phủ, thiếp lại gọi phu quân "
Tạ Quyết "ừ" một tiếng, đứng dậy hướng nội gian mà đi.
Nhìn Tạ Quyết rời đi, nàng bưng tráp ra khỏi phòng.
Ước chừng một lúc lâu sau, Tạ Quyết đứng lên thay cột tóc, đơn giản dùng chút đồ ăn, liền xuất phát đi Quốc Công phủ.
Minh Quốc Công phủ là nhà mẹ đẻ lão thái thái, lão thái thái tự nhiên là đi.
Nhị phòng cũng đi, người Nhị phòng nhiều, ba huynh muội con chính thất, còn có hai thứ tử thứ nữ.
Ra đến ngoài phủ, đích tử Nhị phòng cùng thứ tử nhìn thấy Tạ Quyết, vội vàng đi đến cung kính ngưỡng mộ cùng nhau tiếng hô: " Đại ca "
Ngược lại hướng Ông Cảnh Vũ kêu một tiếng: " Đại tẩu "
Tạ Quyết quét nhìn bọn hắn một chút, gật đầu "ừ" một tiếng.
Ông Cảnh Vũ lộ ra ý cười thản nhiên, hơi gật đầu.
Đoạn thời gian này vẫn luôn dưỡng thai, cũng không có rời viện, cho nên đây là lần đầu tiên gặp lại hai huynh đệ mới mười năm tuổi cùng mười ba tuổi này.
Hai người này tuy quan hệ không sâu. Nhưng lúc Tạ Quyết qua đời, người trong hầu phủ giúp đỡ nàng, chính là hai người này.
Nhị phòng đích tử Tạ Chiêu cùng thứ tử Tạ Hiển.
Đích tử tính tình ôn hoà, thích văn không thích võ, thứ tử thì bình thường, bọn họ vô cùng tôn kính Tạ Quyết, sau này đi vào trong quân theo Tạ Quyết rèn luyện nửa năm, càng thêm tôn sùng hắn không thôi.
Có lẽ sùng bái Tạ Quyết, cho nên sau này cũng dần dần tôn kính nàng hơn.
Lúc Tạ Quyết chết trận, Kim Đô thành đều nói nàng ghen tị, nói nàng làm đứt đoạn hương khói của Tạ Quyết, cũng là hai người này che chở nàng.
Chẳng sợ Thôi Văn Cẩm vạn phần quở trách hai người, bọn họ vẫn kiên định không thay đổi giúp đỡ nàng.
Đây cũng là lý do sau này nàng đồng ý nhận nuôi con của Tạ Chiêu bồi dưỡng thừa hưởng tước vị, cũng ở lại trong phủ nuôi dưỡng tới tận khi đủ tuổi.
Nhị phòng còn có hai đích nữ cùng một thứ nữ cũng tiến đến hướng Tạ Quyết hô một tiếng "đại ca".
Đến phiên Ông Cảnh Vũ thì trên mặt hai đích nữ nhiều thêm một phần không tình nguyện, nhưng không dám biểu hiện quá rõ ràng, hô một tiếng "đại tẩu".
Ánh mắt Ông Cảnh Vũ dừng trên người Tạ Uyển Du nay đã mười bốn tuổi, bên ngoài mặc một thanh đại sắc tay áo dài, màu sắc tươi mát, chỉ sợ toàn bộ Kim Đô cũng khó lấy ra được.
Thêu tinh mỹ như vậy, hoa văn cùng thanh đại sắc tạo thành phi thường tươi đẹp.
Nàng ta mặc như này xuất hiện ở yến tiệc, giống như muốn chiếm đi ánh mắt người khác, lấn áp cả chủ nhà.
" Quần áo của Du muội muội thật xinh đẹp, không biết là từ chất liệu gì, có thể bày ra vẻ tịnh lệ đẹp mắt như vậy? ". Ông Cảnh Vũ cười hỏi.
Tuy mẫu thân Tạ Uyển Du bảo nàng ta phải dùng ngữ điệu thấp chút, nhưng nàng ta vẫn là nhịn không được hất càm lên nói: " Đây là gấm Tứ Xuyên "?"
Ông Cảnh Vũ thở dài nói: " Trách không được màu sắc tươi đẹp như thế, hóa ra là gấm Tứ Xuyên "
Tạ Quyết ở một bên ngắm nhìn nàng kinh ngạc, lại nhìn ánh mắt đường muội đắc ý, hơi trầm ngâm.
Ở trong xe ngựa, Tạ Quyết mới hỏi: " Nàng thích gấm Tứ Xuyên kia? "
Ông Cảnh Vũ nhìn về phía hắn, bỗng nhiên cười một tiếng: " Thích a, phu quân là muốn mua cho thiếp? "
Tạ Quyết đang muốn mở miệng, lại nghe nàng nói: " Nhưng gấm Tứ Xuyên này ở Kim Đô cầu một cái, phỏng trừng dùng cả tráp tiền kia mới mua được một thước, liền nhìn nhị thẩm bên kia, cho Du muội muội làm hẳn một thân quần áo "
Tạ Quyết nghe được câu kia "cả tráp tiền kia mới được một thước", liền đem câu "nàng nếu vừa lúc muốn liền mua, không cần nói với ta" nuốt xuống.
Nghĩ thầm , quần áo cũng không phải làm từ vàng, dù dùng bằng vàng lại còn muốn ngàn lượng bạc?
Nhưng chợt nghĩ một chút, hắn hình như chưa bao giờ tặng thứ gì cho nàng.
Trầm mặc một lát, hắn nói: " Lúc lập công cũng có thưởng, đủ để nàng làm một bộ "
Không nghĩ Tạ Quyết mở miệng lại xuôi tai như vậy, Ông Cảnh Vũ kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Thần sắc Tạ Quyết trầm tĩnh như cũ, không có biểu tình gì, cũng nhìn không ra hắn nói thật hay chỉ thuận miệng nói.
Ông Cảnh Vũ đặt quạt tròn lên miệng cười, nói: " Ngàn lượng mua một bộ, thiếp cũng không phải nhị thẩm chàng, sao bỏ ra được? "
Ý cười dần dần thu lại, sắc mặt nhiều thêm vài phần đoan chính: " Đây là phu quân cùng các tướng sĩ dùng máu đổi lấy, thiếp há có thể tùy ý xài, quá mức phung phí. Chẳng qua chỉ là một bộ quần áo mà thôi, ngàn lượng cũng được, chục lượng thiếp cũng mặc được "
Nói xong lời cuối cùng, nàng ung dung nói: " Lần này có ban thưởng, trước tiên liền thưởng người phía dưới đi. Thưởng người phía dưới, họ mới có thể vì phu quân dốc toàn tâm toàn lực "
Đều nói tướng sĩ tận trung vì nước, có ai lại không muốn sống? Có ai không phải theo Tạ Quyết ra ngoài vật lội?
Đại thưởng đều bị thủ lĩnh lấy đi, bọn họ chỉ được hưởng chút đồ thừa canh cạn, sau này sao có thể làm cho bọn họ tin phục? Lại làm như thế nào có thể khiến bọn họ bỏ cả mạng ra đánh?
Tạ Quyết nghe thê tử nói, trong lòng có chút không rõ tư vị, không khỏi nhìn người bên cạnh.
Hình như, hắn thật sự chưa bao giờ hiểu qua nàng.
Quý nữ Kim Đô ai có thể nói ra lời này?
Hắn dù không hiểu biết, cũng từ trong tai người khác nghe qua quý nữ chỉ ngày ngày so bì nhan sắc váy áo.
Hắn cho rằng nàng thích đẹp như thế, thích hoa y như vậy, nghe được tất nhiên là kinh hỉ đến tột cùng.
Nhưng phản ứng của nàng, nằm ngoài dự kiến của hắn.