Trở Về Trước Khi Phu Quân Chết Trận

Chương 115: Ngoại truyện 6 (Từ chối)




Khuê nữ hoài xuân, có người ngưỡng mộ trong lòng, Liễu đại nương tử làm mẫu thân sao có thể nhìn không ra?



Liễu đại nương tử cẩn thận suy nghĩ, vẫn quyết định hỏi trượng phu chuyện liên quan tới cái người tên là A Diệp.



“ A Diệp này chàng cảm thấy thế nào? ”



Ông tri huyện đang nhấc chân ra khỏi chậu, lau khô nước còn đọng lại ở chân, có hạ nhân tiến vào bê chậu nước rửa chân đi.



Ông tri huyện lên giường nói: “ Tên A Diệp này nhìn qua thì chưa tới hai mươi năm tuổi. Hắn tuổi trẻ nhưng trầm ổn có phép tắc, lại còn có năng lực. Trước đó gặp phải cường đạo, mấy tên nha sai trong nha môn suýt nữa không giữ nổi mạng, đều là lúc thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, được A Diệp cứu khỏi tay đám cường đạo, chỉ tính tới chuyện này, hắn quả thực là người có thực lực ”



Nghe được trượng phu khen như thế, Liễu đại nương tử suy nghĩ, sau đó thử hỏi: “ Vậy chàng cảm thấy hắn đã thành thân chưa? ”



Ông tri huyện nghiêm túc suy ngẫm, sau đó nói: “ Theo như ta quan sát với nghe người bên ngoài nói, người này trầm tính, không có chút hứng thú nào với nữ sắc, đoán là chưa thành gia lập thất ”



Còn có một chuyện Ông tri huyện không nói rõ, —— A Diệp này hình như còn chưa làm qua chuyện phòng the.



Ngày bình thường, nha sai đều dùng chung một gian nhà tắm, cho nên thường thẳng thắn với nhau, nhóm nha sai lớn tuổi chút đã thành thân nhìn ra được điểm này.



Liễu đại nương tử nghe vậy liền vui mừng.



Ông tri huyện phát hiện được chỗ không đúng, nhìn về phía thê tử, hỏi: “ Nàng làm sao lại đột nhiên hỏi tới chuyện này? ”



Liễu đại nương tử do dự một chút, vẫn đem tâm tư khuê nữ nhà mình nói ra.



Ông tri huyện nghe xong, kinh ngạc nói: “ Sao bỗng nhiên A Vũ lại có loại tình cảm này? ”



Liễu đại nương tử lườm trượng phu một cái: “ Đây không phải quá rõ ràng sao? Chàng cẩn thận nhìn xem có lang quân nhà ai thông minh sáng suốt giống A Diệp không? Kể cả vẻ bề ngoài hay là tính tình trầm ổn đáng tin cậy đều không ai bằng được. A Vũ không có tình cảm với hắn, chẳng lẽ lại có tâm tư với đám chơi bời lêu lổng à? ”



Ông tri huyện suy nghĩ, cẩn thận so sánh những đệ tử nhà giàu đã từng thấy qua, thật đúng là có chuyện như vậy.



“ Chỉ là, lai lịch của A Diệp không rõ ràng, vẫn là thôi đi ”



Liễu đại nương tử nhíu mày, đau lòng nói: “ Thế nhưng thiếp không đành lòng để A Vũ gả cho người mà con bé không thích ”



“ Huống hồ chúng ta cũng thương lượng qua, chỉ cần A Vũ thích, chúng ta cũng cảm thấy tốt, liền mặc kệ thân phận cao thấp. Nếu thân phận thấp một chút, vừa vặn có thể chiêu tế ở rể, như thế nữ nhi cũng có thể bầu bạn ở bên chúng ta, vậy bây giờ không phải là có sẵn một người hay sao? ”



“ Nhưng ai biết A Diệp trong nhà đã có thê nhi hay đã có hôn ước chưa? Ngộ nhỡ về sau khôi phục trí nhớ, không phải lại khiến cho người ta khó xử sao ”



Liễu đại nương tử nói: “ Ngộ nhỡ cả đời không khôi phục được thì sao? Trong huyện cùng Man Châu đều có hai tên bị đụng hư đầu óc đến mất cả trí nhớ, một người bảy tám tuổi, một người đã hơn nửa đời người, cũng chưa thấy bọn hắn nhớ lại ”



“ Nếu A Diệp cả đời không nhớ nổi kí ức trước kia, mà A Vũ cũng bỏ qua, vậy chẳng phải là bỏ lỡ nhau sao? ”



Ông tri huyện đột nhiên cảm giác được lời thê tử nói cũng có mấy phần đúng.



Nói thật, ông cực kì rất thưởng thức A Diệp, chỉ là thân phận không rõ ràng, quả thực khiến cho người ta để ý.



Liễu đại nương tử vỗ vỗ cánh tay của trượng phu: “ Trước tiên quan sát thêm đã, sau đó lại làm quyết định sau ”. Suy nghĩ, còn nói: “ Không phải rất nhanh sẽ đến trung thu sao, hắn cũng không có người thân, cũng không có chỗ ở, chàng gọi hắn tới ăn cùng một bữa cơm ”



Ông tri huyện trầm ngâm một chút, vẫn gật đầu.



*



Trung thu hôm đó, Ông Cảnh Vũ không biết cha a nương gọi A Diệp tới, cho nên lúc ở trong viện nhìn thấy hắn thì ngẩn cả người.



Nam nhân đứng ở trong viện, chấp tay quay lưng về phía nàng.



Chỉ một bên mặt cũng rất tuấn mỹ, môi mỏng khẽ mím, mi như phong. Vai rộng eo hẹp, lưng mạnh mẽ như tùng xanh, khí độ trầm ổn.



Ông Cảnh Vũ nhìn một hồi lâu mới hoàn hồn lại, trên mặt lập tức lộ ra ý cười, đi tới gọi một tiếng: “ Diệp bộ khoái ”



Bởi vì trong mấy tháng làm nha sai biểu hiện vô cùng tốt, cho nên biệt được thăng lên làm bộ khoái.



Nam nhân thân hình cao lớn có chút quay người lại, ánh mắt rơi vào trên người cô nương đang cười nhẹ nhàng, khẽ vuốt cằm: “ Nhị cô nương ”




“ Diệp bộ khoái sao lại ở đây thế? ”. Nàng hỏi.



Đúng lúc Liễu đại nương tử cùng trượng phu tới, phu thê hai người nhìn cặp mắt linh động của nữ nhi đều biết nữ nhi đã rơi vào lưới tình rồi.



Phu thê liếc nhau, Liễu đại nương tử giải thích: “ Là ta để cha con mời Diệp bộ khoái đến dùng bữa, Diệp bộ khoái một mình ở nha môn, ta liền gọi hắn tới ”



Ông Cảnh Vũ nhìn thấy cha a nương, vội vàng thu lại ánh mắt, đi về hướng a nương, đứng qua một bên.



Mấy người cùng nhau vào thiện sảnh dùng bữa.



Tiệc tan, nam nhân đang muốn trở về, Ông Cảnh Vũ để Minh Nguyệt cầm tay nải vội vàng đuổi theo.



“ Diệp bộ khoái chờ chút ”



Nam nhân đằng trước dừng bước, quay người nhìn lại, liền thấy cô nương váy áo màu vàng hơi đỏ chạy chậm qua, đứng tại trước mặt hắn.



Nam nhân nhàn nhạt mở miệng: “ Không biết nhị cô nương có chuyện gì? ”



Ông Cảnh Vũ lấy một hộp điểm tâm ở trong giỏ trên Minh Nguyệt, nhẹ nhàng nói: “ Hôm nay ta đã làm một ít bánh trung thu nhân đậu đỏ, muốn đưa cho Diệp bộ khoái nếm thử một chút ”



Sợ hắn không nhận, còn nói thêm: “ Hôm nay là tết đoàn viên, mặc dù Diệp bộ khoái không nhớ được gì, nhưng chắc hẳn cũng sẽ nghĩ tới người nhà, bánh trung thu này tượng trưng cho sự đoàn viên hòa thuận, ta cũng hi vọng Diệp bộ khoái có thể sớm ngày nhớ lại, tìm được người thân ”



Nói xong, hai tay đem hộp điểm tâm tới.



Nam nhân nhìn hộp điểm tâm trong tay cô nương, cuối cùng vẫn đưa tay ra, nhận lấy hộp đồ.



Ông Cảnh Vũ lập tức nộ ra ý cười, nhẹ nói: “ Ta bỏ rất ít đường, sẽ không quá ngọt, hi vọng Diệp bộ khoái có thể thích ”



Sau khi nói xong, gương mặt ửng đỏ, không dám nhìn thẳng vào hắn, cho nên tùy tiện gật đầu một cái, nhanh chóng quay người vội vã rời đi.



Nam nhân nhìn bóng lưng xinh đẹp của cô nương đang rời đi, cuối cùng thu lại ánh mắt, cúi đầu nhìn hộp điểm tâm.




Suy nghĩ một lúc vẫn quyết định mở ra, nhìn thấy bên trong có hai phần bánh làm cực kỳ tinh xảo, cầm lên cắn một miếng, đuôi lông mày hơi động một chút.



Vị ngọt của đậu đỏ quả thực vừa phải, cũng không giống mấy loại bánh trung thu chán ngấy kia.



*



Sau lễ trung thu, Liễu đại nương tử hỏi nữ nhi: “ Có phải con thích Diệp bộ khoái không? ”



Bỗng nhiên bị a nương hỏi như vậy, Ông Cảnh Vũ lập tức đỏ bừng mặt, hắng giọng: “ A nương người nói linh tinh gì đấy? ”



Không phủ nhận, cũng không thừa nhận, còn xấu hổ thành thế kia, hiển nhiên là rất thích.



Liễu đại nương tử cười cười, nói: “ Nếu con thật sự thích, a nương cũng không ngăn cản con ”



Ông Cảnh Vũ nghe vậy, nâng mắt hạnh lên, thẹn thùng nhìn về phía a nương.



Liễu đại nương tử kéo tay nữ nhi, nói thẳng vào vấn đề: “ Con là nữ nhi duy nhất của cha với nương, cũng là bảo bối trong lòng chúng ta, hôn sự của con chúng ta tất nhiên sẽ tôn trọng. Nếu con không thích, cha cùng a nương sẽ không bắt ép con, nếu con thích, chúng ta cũng sẽ tôn trọng lựa chọn của con ”



Nói đến đây, lại hỏi: “ A nương chỉ hỏi con một câu, có phải con thích Diệp bộ khoái không, nếu thích thì phải nói, ta liền để cha con đi hỏi ý của hắn ”



Nghe vậy, gương mặt Ông Cảnh Vũ lập tức đỏ bừng, cúi đầu xuống nhỏ giọng nói: “ Tất nhiên là thích, chỉ là… ”



Liễu đại nương tử nghe được đáp án của nữ nhi cũng không có gì ngoài ý muốn, nhưng sau đó lại nghi hoặc: “ Chỉ là cái gì? ”



Ông Cảnh Vũ gạt bỏ sự xấu hổ, ngẩng đầu nhìn về phía a nương: “ Chỉ là, dù con thích, nhưng Diệp bộ khoái chưa chắc đã thích ”



Liễu đại nương tử cười một tiếng, sờ lên gương mặt xinh đẹp của nữ nhi, dịu dàng nói: “ Nữ nhi của ta hoa nhường nguyệt thẹn như vậy, tính tình cũng rất tốt, ai có thể không thích? Hắn mắt mù không thích thì cũng thôi đi, con cũng nhân cơ hội này sớm ngày hết hi vọng, cũng không thể hãm vào quá sâu mà không dứt ra được ”



Ông Cảnh Vũ không có tự tin, nhưng lại cảm thấy a nương nói cũng đúng.




Nếu Diệp bộ khoái không thích nàng, nàng cũng sẽ thu lại tình cảm.



“ Vậy ta để cha con đi dò hỏi Diệp bổ khái một chút, được chứ? ”. Liễu đại nương tử hỏi ý kiến nữ nhi.



Ông Cảnh Vũ do dự một chút, cuối cùng nhẹ gật đầu.



Mấy ngày sau, Ông tri huyện tìm Diệp bộ khoái.



Nói vài câu về công việc, ông hỏi: “ A Diệp, nếu ngươi không khôi phục được trí nhớ, có từng nghĩ tới sẽ ở lại Vân huyện thành gia lập thất không? ”



Trong thư phòng, sắc mặt nam nhân lãnh đạm mở miệng trả lời: “ Thuộc hạ hiện tại chưa tính thành gia lập thất ”



Ông tri huyện suy nghĩ một chút, cười nói: “ Hiện tại không nghĩ tới, về sau ai nói sẽ không ”



Nam nhân nói: “ Về sau như thế nào, thuộc hạ cảm thấy thuận theo tự nhiên thôi ”



Nghe vậy, Ông tri huyện cũng không lằng nhằng nữa, ông hỏi: “ Ngươi cảm thấy tiểu nữ nhi của ta như thế nào? ”



Nam nhân mặt mày hơi động một chút, lập tức cúi đầu xuống, trầm giọng nói: “ Thuộc hạ không xứng với nhị cô nương ”



Trên mặt Ông tri huyện lập tức không còn ý cười.



Ông biết, A Diệp không phải đang khách sáo, hắn từ chối chính là từ chối.



Thở dài một hơi: “ Cũng được, hôm nay coi như ta không hề hỏi qua ”



Nói xong liền để hắn rời đi.



Nam nhân từ trong thư phòng đi ra, sắc mặt lãnh đạm khép cửa phòng lại, ngẩng đầu nhìn sắc trời.



Quá khứ không rõ, còn không biết chuyện lúc trước như nào, có tư cách gì nói đến chuyện tương lai?



Thu hồi ánh mắt, sắc mặt bình tĩnh đi xuống bậc thang.



*



Ông Cảnh Vũ nghe a nương nói Diệp bộ khoái từ chối chuyện hôn sự, mặc dù đã sớm có chuẩn bị, nhưng lòng vẫn thấy khó chịu, cũng rầu rĩ không vui.



Nàng ra ngoài mấy lần gặp phải Diệp bộ khoái, sợ xấu hổ, cho nên đều cuống quít tránh đi.



Nam nhân thấy nhị cô nương tránh né, trên mặt dù không biểu lộ gì, nhưng vẫn nhớ tới cảnh tượng hôm qua.



Hôm qua hắn đi tìm tri huyện, hạ nhân trong viện không biết đi nơi nào, nhưng ở trong tiểu đình, lại có một người đang ngủ.



Ông Cảnh Vũ mạc váy áo hạnh sắc, có lẽ là ban đêm ngủ không ngon, cho nên đang gối vào tay ngủ.



Cửa sân cách tiểu đình cũng chỉ bảy đến tám bước, liếc mắt một chút liền có thể nhìn thấy nữ tử đang ngủ trong viện.



Giống như một bức tranh mỹ nhân tuyệt sắc.



Ánh tà dương chiếu vào trong đình, rơi vào trên người nàng.



Da nàng trắng nõn tinh tế, ánh nắng rơi xuống khuôn mặt nàng, đường nét bao phủ bởi một tầng ánh sáng mông lung, nam nhân thị lực tốt liếc mắt nhìn qua, liền có thể nhìn từng sợi lông tơ phát sáng trên gương mặt này.



Hai mắt hơi khép, lông mi dài cong vút, chóp mũi nhỏ nhắn, đôi môi đỏ mọng, ánh mắt di chuyển đến cái cần cổ trắng nõn tinh tế.



Nam nhân chỉ cảm thấy trong cổ một trận khô khốc, ánh mắt cũng có chút tối xuống, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó hiểu.



Hắn thu lại cảm xúc lạ thường, chỉ đứng lại một lát, liền lẳng lặng không một tiếng động rời khỏi viện.



Sau khi tỉnh lại khỏi cảnh tượng hôm qua, nam nhân nhìn về phương hướng sớm đã không còn bóng dáng ai, hơi cụp mắt xuống, theo đó quay người rời đi.