Những người vừa bàn tán kia cũng lẩn vào trong đám người, không dám lên tiếng nữa.
Hạ Từ Thanh cười nói: “Sao lại không nói nữa? Tra cho ta. Người tới là khách, nhưng khách cũng phải có quy củ của khách, đúng không?”
Ta đột nhiên hiểu ra tâm trạng khi gặp lại bạn cũ mà người ta hay nói.
Đại sư huynh tiện tay đẩy ta sang chỗ nhị sư huynh, sau đó cùng Ngọc Dĩ chân nhân tiến lên nói chuyện với Hạ Từ Thanh.
Hạ Từ Thanh nói: “Tông chủ bảo ta ra đây đón Phù Lăng Tông, ta đã sớm ở đây rồi, cuối cùng cũng đợi được các ngươi. Xin mời đi theo ta.”
Ngọc Dĩ chân nhân vô cùng hài lòng vì có thể để Bạch Lăng Công Tử được coi trọng nhất Côn Luân Hư ra đón bọn họ.
Vãn Nhĩ Nhĩ theo chân Ngọc Dĩ chân nhân tiến lên nói đôi lời, Hạ Từ Thanh lại không thèm để ý nàng ta, hắn ta chuyển hướng sang phía ta, nở nụ cười lười biếng: “Triều Châu, lâu rồi không gặp.”
Ý cười của Vãn Nhĩ Nhĩ cứng ngắc trên mặt, trên trời lại truyền đến tiếng động, bóng râm lướt qua đầu chúng ta, chiếc thuyền Huyền Phượng to lớn kia xoay hai vòng rồi ngừng lại.
Tạ Như Tịch dẫn theo đám người xuống khỏi thuyền, lúc này, hắn đã đổi trang phục của Tiên Minh, có nhiều thêm hai họa tiết màu vàng so với người khác.
Ta không hiểu ra sao, bên cạnh đã có người giải thích: “Thi đấu của Tiên Môn rất quan trọng, vì vậy đã mời Tiên Minh đến để bảo đảm an toàn.”
Ta đang định nhìn thêm thì nghe thấy người bên cạnh ho khan, quay đầu đã thấy Hạ Từ Thanh đang ốm yếu che miệng, sắc mặt đỏ bừng, trông giống như một tiên tử bằng ngọc, yếu ớt dễ vỡ.
Tạ Như Tịch đạp tuyết bước đến, dừng chân trước mặt chúng ta.
Ta vẫn đang đỡ cánh tay của Hạ Từ Thanh, Tạ Như Tịch cụp mắt hỏi: “Tông chủ Côn Luân Hư ở đâu?”
Hạ Từ Thanh kéo tiểu sư đệ phía sau ra: “Dẫn Kiếm Quân tới gặp tông chủ.”
Sau đó, hắn chậm rãi bổ sung: “Trước đó chưa từng gặp Kiếm Quân, quả nhiên giống như lời của Triều Châu, kiêu căng, ít nói.”
Tạ Như Tịch khẽ liếc mắt, ánh mắt lạnh lùng.
Nhị sư huynh đứng bên cạnh cười run cả người.
Ta không biết giữa hai người này có khúc mắc gì, định tìm đường thoát thân, kết quả là một con thỏ nhảy ra, nhào vào ngực ta.
Ta hô lên: “Hạ Từ Thanh, ngươi vẫn chưa ăn thịt nó sao?”
Con thỏ dựng lỗ tai lên, nhìn Hạ Từ Thanh một cái, sau đó lại nhìn Tạ Như Tịch, cuối cùng, nó nhảy vào ngực Tạ Như Tịch.
Vãn Nhĩ Nhĩ đang định tiến lên nói chuyện với Tạ Như Tịch, lại bị con thỏ chợt nhảy qua dọa giật mình.
Tạ Như Tịch ôm con thỏ, khóe môi nhếch lên một độ cong hiếm thấy.
Sắc mặt Hạ Từ Thanh rất khó coi, hắn ta nghiến răng: “Con thỏ chết tiệt này, ăn nhiều thiên linh địa bảo của ta như vậy…”
Trong tiếng huyên náo, chủ điện mở ra, mọi người tiến vào trong.
Hạ Từ Thanh phải rời đi, hắn ra dấu cho ta, ta vui vẻ đáp lại.
Nhị sư huynh túm tóc ta nói: “Tuổi còn nhỏ, không được yêu sớm!”
Đại sư huynh vào sau, do dự nói với ta: “Hạ Từ Thanh… thì không được!”
Ta không hiểu ý của huynh ấy, huynh ấy lại chỉ thở dài một tiếng.
Vì minh chủ Tiên Minh và tông chủ Công Luân Hư đã bắt đầu nói chuyện, Ngọc Dĩ chân nhân cũng ngồi vào ghế trưởng lão.
“Côn Luân Hư chào mừng các vị ở xa đã tới tham gia thi đấu tiên môn, đệ tử Côn Luân Hư đã bố trí chỗ ở cho mọi người, ta cũng không nhiều lời nữa, hẳn là các vị đi đường đã rất mệt mỏi, ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu thi đấu!”
Ngày mai mới bắt đầu thi đấu, mọi người đã sớm đi nghỉ, chỉ có ta bận rộn, bởi vì ta phải tiếp đãi không ít nữ đệ tử của Côn Luân Hư.
Bọn họ đi tới trước mặt ta, đánh giá ta từ đầu đến chân, sau đó giễu cợt một tiếng, vung tay áo rời đi, một loạt động tác vô cùng thuần thục, khiến ta cũng không tìm ra cơ hội mở miệng.
Đợi đến tối, có người gõ cửa sổ của ta, ta mới biết nguyên nhân.
Dưới ánh trăng, có người gõ cửa sổ, thực sự rất kỳ quái.
Ta rón rén đi tới gần.
Ta mở hé cửa sổ ra, bên ngoài có một người đang đứng, tóc dài buông xõa.
Hạ Từ Thanh khẽ cười: “Tiểu Triều Châu, thứ ngươi không nói cho ta biết trong thư là gì vậy?”
Ta chống tay vào bệ cửa sổ, nhìn gương mặt xinh đẹp của hắn ta: “Nhóc con, vì ngươi mà hôm nay ta bị hơn mười nữ đệ tử tìm tới.”
Hạ Từ Thanh khẽ run lên, sau đó cười lớn, nói với vẻ tự giễu: “Dù sao ai ai cũng yêu Hạ Từ Thanh…”
“Có lẽ ngươi đã sớm biết, sư phụ ta nói trong phần thưởng lần này có cả Ngọc Long Đồ, ta muốn giành được hạng nhất.”
Hạ Từ Thanh ngẩng đầu nhìn ta, ý cười trong mắt sáng lên, hắn ta nói: “Được, chúc ngươi giành được hạng nhất.”
Ta nhìn hắn ta một lượt, thấy hắn ta mặc một chiếc áo khoác từ da bạch hồ, nhìn còn gầy hơn lần trước, chắc hẳn phong thủy ở Côn Luân Hư nuôi người không tốt bằng Phù Lăng Tông.
Hạ Từ Thanh khẽ cười: “Ta phải đi rồi.”
Ta gật đầu, Hạ Từ Thanh đi theo đường mòn vắng người, rất khó tưởng tượng ra dáng vẻ cao quý lúc ban ngày của hắn ta.
Lần này, cửa bị gõ vang, ta vô thức đóng cửa sổ lại, đi ra mở cửa chính.
Là đại sư huynh, huynh ấy vừa đi về phía cửa sổ vừa lên tiếng: “Hình như ta nghe được tiếng có người nói chuyện.”
Huynh ấy mở cửa sổ ra, ta thấy Hạ Từ Thanh đã chạy mất dạng từ lâu.
Đại sư huynh quay đầu lại, ta vội cúi xuống: “Không có chuyện gì thật mà.”
Đại sư huynh ngồi xuống bên bàn, rót cho mình chén trà, có vẻ muốn nói chuyện.
Ta yên lặng ngồi xuống bên cạnh huynh ấy.
“Bây giờ muội vẫn còn nhỏ, tính cả tuổi mụ cũng chỉ mười sáu, mười bảy tuổi, đừng nên dính vào chuyện tình yêu nam nữ. Ta sợ muội tuổi nhỏ sẽ bị bắt nạt. Trước đây, ta bị thương nằm trong phòng trúc nhiều năm, không thể quan tâm cho muội, về sau, khi ra ngoài ta mới nghe thấy người ta đồn muội đã thích Kiếm Quân nhiều năm, nhưng chỉ đổi lại được sự vô tâm của hắn. Hôm nay ta sẽ nói rõ ràng với muội, Tạ Như Tịch không được, hắn sẽ chỉ làm tổn thương muội. Hạ Từ Thanh càng không được, hắn ta đã đa tình đến mức gần như vô tình, các nữ đệ tử đều thích hắn, nhưng trên đời làm gì có người nào tốt như vậy đâu?”
“Triều Châu.”
Ánh trăng chiếu vào mái tóc trắng của đại sư huynh, huynh ấy tiếp tục nói: “Triều Châu, sư huynh chỉ muốn muội tìm được một người đơn thuần, cùng muội đi trên con đường tu chân mà thôi. Con đường tu chân còn rất dài, muội phải nhìn người cho kỹ.”
Ta nhìn vào mắt đại sư huynh, giả vờ cúi đầu cười để lén lau đi nước mắt.
Kiếp trước, sư phụ bị thương nặng, đại sư huynh mất mạng, Lý Ngư Châu bị hủy diệt, tu chân giới thảm vô cùng.
Tạ Như Tịch đến Phù Lăng Tông dâng sính lễ, nhưng không có ai hỏi ý kiến của ta, cũng không có người nào chỉ dạy ta như đại sư huynh, tất cả mọi người chỉ cảm thấy có thể gả cho Tạ Như Tịch chính là phúc khí của ta.
Ta nghẹn ngào nói: “Được!”
Đại sư huynh do dự một chút, ánh mắt hơi ghét bỏ: “Thực ra không phải không có người tâm tư đơn thuần, Tống Lai cũng có thể tính là một người. Nếu muội…”
Những lời này còn chưa nói xong, một tiếng động đã cắt ngang, ta quay đầu lại, Tống Lai đang bưng chậu rửa chân đầy nước, nước còn đang sóng sánh ra sàn.
Vẻ mặt huynh ấy như gặp quỷ, điên cuồng lắc đầu: “Không được, đệ không làm được!”
Đại sư huynh nghẹn họng, cơ mặt ta cũng run lên.
Đại sư huynh đứng dậy, khẽ ho khan: “Không còn sớm nữa, ngày mai còn phải thi đấu, muội ngủ đi.”