Ta không chờ nổi đến sáng, vội vã đi gõ cửa phòng của dì.
Cho dù dì có hận ta thấu xương, có muốn giết ta đi chăng nữa thì ít nhất giữa chúng ta cũng có một vài điểm chung, chúng ta đều muốn Lý Ngư Châu phát triển tốt hơn.
Cánh cửa kẽo kẹt mở ra, tóc dì buông xõa, trẻ trung hơn dáng vẻ thường ngày rất nhiều.
Bà ấy lạnh lùng nhìn ta: “Triều Châu, nếu ngươi không nói ra lý do hợp lý thì từ mai ngươi chuẩn bị tinh thần bị cấm túc đi.”
Ta nói khẽ: “Vảy dịch.”
Bà ấy mở to mắt, không tin vào tai mình.
Ta vội vàng lên tiếng: “Ta mơ thấy vảy dịch.”
Bà ấy mở cửa ra, thị nữ thắp đèn Giao Nhân lên, ánh mắt bà ấy vẫn luôn nhìn ta chăm chú.
Ta giấu bàn tay run rẩy vào trong ống tay áo: “Trong mơ, ta nhìn thấy người dân cầu cứu ta, trên mặt đầy những vết sẹo đáng sợ. Ta nghe nói, sau khi thiếu chủ vượt qua thí luyện của Long Thần sẽ có liên hệ chặt chẽ với Lý Ngư Châu, trên sách nói như vậy gọi là… báo mộng.”
Dì giơ tay lên định uống trà, nhưng hình như cầm không chắc, chén trà khẽ trào ra một ít nước.
Cuối cùng, dì đặt chén trà xuống, nhìn vào mắt ta: “Kể cho ta nghe giấc mơ của ngươi, không được bỏ sót bất cứ chi tiết nào.”
Từ sau khi mẫu thân mất, dì ta luôn quản lý Lý Ngư Châu, nhưng bây giờ bà ấy lại mất bình tĩnh đến thế này…
Ta kể lại từng chi tiết, đầu tiên, ta thấy chợ quỷ có một lô hàng mới, bên trong có người lùn biết ca hát, toàn thân là vảy cá, nhìn rất xấu xí nhưng hát lại vô cùng êm tai, mọi người đứng xem khen ngợi không ngớt.
Ai ngờ khi trở về nhà, tất cả những người vây xem đều trúng vảy dịch, dịch này lây lan rất nhanh, không thể ngăn cản, khi đi điều tra nguyên nhân thì phát hiện ra người lùn kia đã biến mất.
Vảy dịch xuất hiện mấy ngày thì số người chết đã rất nhiều, trên biển toàn là những miếng vảy lấp lánh.
Sau đó vảy dịch kết thúc, Vãn thiếu chủ đã dẫn người tới giải quyết tai họa.
Ta không nói kết cục, chỉ cúi đầu xuống nhìn bàn tay đầy vết chai do luyện kiếm của mình.
Dì không hài lòng vì ta chợt ngừng lại, vội vã nắm lấy cánh tay ta: “Chỉ có những chuyện này thôi sao? Trong mộng không nói cách giải quyết ư?”
Ta ngẩng đầu, gương mặt của dì vẫn như kiếp trước, khi đó có người dân vẫn tin tưởng ta, cầu cứu ta, nhưng ta không biết làm gì ngoài hoang mang và kinh ngạc.
Lúc đó dì nhìn ta như một phế vật, dì nói: “Không ngờ Lý Ngư Châu lại có người như ngươi, ngươi không xứng làm con cháu đời sau của Long Thần.”
Cuối cùng, bà ấy hạ lệnh cấm ta bước vào Lý Ngư Châu.
Khi ta nghe thấy tin đã là mấy ngày sau, không ai nói vảy dịch này đã giải quyết như thế nào.
Ta rút tay về, khẽ đáp: “Không.”
Sắc trời đã sáng, để không dẫn tới khủng hoảng, tất cả mọi cuộc truy bắt đều lặng lẽ tiến hành.
Lễ cập kê của ta đã kết thúc, những người nơi khác cũng không nên ở lại nữa.
Sáng sớm, những chiếc thuyền lớn liên tục căng buồm rời đi, thuyền ở bến cũng bớt hẳn một nửa.
Đoàn người của Phù Lăng Tông cũng rời đi, Tống Lai ôm một chiếc khăn thơm khóc lã chã, dáng vẻ đầy tiếc nuối, hẳn là khăn của nữ tử tối hôm qua.
Đại sư huynh liếc nhìn ta, dịu dàng nói: “Nếu có chuyện khó xử nhớ viết thư về môn phái, chúng ta luôn ủng hộ muội.”
Ta cười nói: “Có chuyện gì đâu, chỉ là muội bị dì bắt học quy củ thôi.”
Ta nhìn ra phía sau, không thấy bóng Vãn Nhĩ Nhĩ đâu, bèn hỏi: “Nhĩ Nhĩ sư muội đâu?”
Có đệ tử nhiệt tình giải đáp: “Hôm qua nàng ta bị trách mắng quá nặng, khóc mãi không ngừng, tất cả mọi người đều cười nhạo nàng ta, bây giờ nàng ta đã tránh lên thuyền trước rồi.”
Ta ừ một tiếng, nhìn thuyền của Phù Lăng Tông đi xa, ta mới quay người trở về.
Ta từng đọc về vảy dịch trong tàng thư ở Phù Lăng Tông, nhưng không tìm được cách giải quyết.
Sống lại một đời, chẳng lẽ ta vẫn rơi vào tình huống trở tay không kịp?
Binh lính dì bí mật phái ra đã lục tìm khắp chợ quỷ, có thể kịp thời ra tay nếu có tai họa xảy ra.
Dù vậy, ta nghĩ ta vẫn nên đích thân tới chợ quỷ một chuyến.
Không giống như tối qua, ban ngày chợ quỷ vắng vẻ vô cùng.
Ta dừng trước sân khấu, đêm qua ta cũng đi qua nơi này, cả con đường đều là người đeo mặt nạ, cười nói vui vẻ.
Nếu ta nhớ không nhầm thì không bao lâu sau sẽ có người lùn xuất hiện, tai họa bắt đầu từ chỗ này.
Gió chợt thổi lên, chuông gió kêu leng keng, có giọng ca du dương vang lên, ta nghe mà suýt đắm chìm vào đó.
Ta bước tới chỗ đám người, người lùn trên sân khấu rất xấu xí, cả người mọc đầy vảy cá, quanh thân được phủ ngọc trai lấp lánh.
Để cảnh tượng thêm huyền ảo, xung quanh có hơi nước phun ra.
Người lùn quay đầu lại, giọng ca cất lên cao vút.
Ta trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Khi tỉnh dậy, cả người ta lạnh buốt, nửa người bị ngâm trong nước.
Ta không mở được mắt, không ngửi được mùi, chỉ có thể nghe được tiếng động.
Nơi này địa thế rất thấp, mơ hồ có tiếng sóng thủy triều vỗ vào bờ.
Ta vẫn chưa rời khỏi Lý Ngư Châu.
Ta đoán đây là một địa lao.
Ta sờ lên Ngọc Long kiếm bên hông, cũng may, vẫn còn.
Ta rút kiếm ra, nhưng hình như lại chém phải kết giới gì đó.
Để không lãng phí sức lực, ta dứt khoát ngồi dựa vào tường.
Tiếng nước tí tách, sát vách truyền đến tiếng ho khan kịch liệt.