Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên

Quyển 7 - Chương 3




Ta im lặng một hồi, nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Không phải ta đã nhường cơ hội cho nàng ta rồi sao? Nếu ngay cả kiếm nàng ta cũng không cắm nổi thì đúng là phế vật.”

Long Thần vẫn đang chìm trong suy nghĩ, ta nói tiếp: “Thiếu chủ là ai cũng được, thậm chí ngươi cho dì ta làm thiếu chủ cũng được, nhưng không thể là nàng ta. Nàng ta không bảo vệ được Lý Ngư Châu. Ta đã tận mắt nhìn thấy.”

Nũ tử rất muốn nghe thêm, nhưng hào quang quanh thân đã dần trở nên mờ nhạt, cuối cùng, nữ tử nở nụ cười u buồn giống như tượng thần trước cung điện châu chủ: “Không trêu ngươi nữa, ta vốn chỉ là một sợi tàn hồn, không chống đỡ được bao lâu, lúc trước coi như ta chọn sai, bây giờ ta thay đổi chủ ý rồi. Thiếu chủ vẫn là ngươi, ngươi tên Triều Châu đúng không? Tên này không tệ. Một ngày nào đó, nếu Lý Ngư Châu gặp phải tai họa như huyễn cảnh, ngươi hãy bảo vệ con dân như bây giờ, không được lùi lại nửa bước.”

Lần trước?

Ta giật mình, chả lẽ bà ấy cũng biết chuyện của kiếp trước?

Nữ tử duỗi đầu ngón tay ra, điểm vào giữa lông mày ta một cái, ánh sáng màu vàng kim chậm rãi ngấm vào thần hồn của ta, sau đó hòa vào trong thân thể.

Trong nháy mắt này, ta cảm giác từ trái tim đến thân thể đều liên hệ chặt chẽ với Lý Ngư Châu, thậm chí, ta còn cảm nhận được từng nhịp thở của Lý Ngư Châu.

Ta mở mắt ra, trên trán đã có một ấn ký tinh xảo màu vàng, ta nói: “Lần trước ngươi không chọn ta.”

Triều Long nghe hiểu, chậm rãi đáp: “Lần trước ta chọn sai, cho nên lần này ta chọn ngươi.”

Triều Long mỉm cười: “Đi thôi, Tiểu Triều Châu.”

Ánh sáng trắng hiện lên, ta lập tức bay ra khỏi thí luyện, ngã xuống mặt băng của Linh Hải, trông khá chật vật.

Ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vãn Nhĩ Nhĩ đã ra ngoài trước ta rất lâu, đang quỳ xuống nghe tra khảo.

Dì ta đang trào phúng nói: “Nếu thí luyện như này mà ngươi cũng có thể vô tình ngã vào, không bằng thử ngã xuống Linh Hải một lần xem sao, nhân tiện rửa sạch sẽ những tạp niệm trong đầu ngươi.”

“Thí luyện của thiếu chủ Lý Ngư Châu không phải thứ mà con chó con mèo nào cũng có thể bước vào.”

Ta vừa ra ngoài, lập tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.

Dì ta quay đầu lại, nhìn chằm chằm ấn ký màu vàng giữa trán ta, khẽ run lên.

Bà ấy là người đầu tiên hành lễ, nói với ta: “Chúc mừng thiếu chủ Triều Châu hoàn thành lễ cập kê.”

Các trưởng lão xung quanh cũng run rẩy hành lễ.

Ta đảo mắt một vòng, chậm rãi đáp lễ bọn họ: “Triều Châu sẽ dốc sức làm tròn trách nhiệm của thiếu chủ.”Sau khi lễ cập kê kết thúc, không khí ở Lý Ngư Châu vô cùng vui mừng, ta vốn định lén chuồn đi chơi với Tống Lai, không ngờ lại bị dì giữ lại.

Vãn Nhĩ Nhĩ quỳ trên mặt đất, nét mặt dì vô cùng khó coi, ngay cả nếp nhăn cũng nhiều thêm mấy cái, dì đang nghiêm túc chất vấn Vãn Nhĩ Nhĩ, Cốt phu nhân bên cạnh lại vì Vãn Nhĩ Nhĩ mà đắc tội dì.

Vãn Nhĩ Nhĩ vốn là thiếu nữ xinh đẹp, trải qua một hồi thí luyện, tóc tai cũng trở nên lộn xộn, nàng ta quật cường nói: “Ta không cố ý phá hoại thí luyện, quả thật có một lực hút cuốn ta vào.”

Đại sư huynh ở bên cạnh lộ vẻ tán thành: “Vãn Nhĩ Nhĩ luôn đứng trước mặt ta, ta cũng cảm nhận được, khi vòng xoáy của thí luyện xuất hiện, quả thực có một lực lượng ập tới.” Huynh ấy dừng một chút rồi nói thêm: “Nếu ta không cảm nhận sai thì lực lượng đó đến từ huyễn cảnh thí luyện…”

Cốt phu nhân lắc lư cây quạt xinh đẹp, ánh mắt đảo trên người đại sư huynh mấy vòng, cười lớn: “Ái chà, như vậy thì thí luyện tự chọn người có liên quan đến tương lai của Lý Ngư Châu rồi. Nói không chừng Triều Lung muội muội lại có con gái riêng ở bên ngoài…”

Ta lập tức đứng dậy, kiếp trước Vãn Nhĩ Nhĩ chiếm được ngôi vị thiếu chủ, đúng là rất bất ngờ, nhưng vì nàng ta được Long Thần công nhận nên sẽ không ai chất vấn.

Có điều, bỗng nhiên xuất hiện một lời đồn, nói Vãn Nhĩ Nhĩ là con gái riêng lưu lạc bên ngoài của mẫu thân ta.

Đương nhiên, mẫu thân ta và Vãn Nhĩ Nhĩ không có quan hệ gì cả, nhưng người tung tin đồn nhảm lại muốn bôi xấu thanh danh của mẫu thân ta, không ngờ kiếp này lại do chính miệng Cốt phu nhân nói ra.

“Nếu Cốt phu nhân không biết quy củ không được phỉ báng các châu chủ đời trước, thì bây giờ có thể trở về chép lại tộc quy một lần.”

Bà ta bị một đứa bé như ta ngắt lời, nhưng chỉ dùng quạt che mặt lại, cười lạnh một tiếng.

Dì ta vỗ bàn, ta cũng cười lạnh, quay đầu đi.

Ta thật sự rất tò mò, Vãn Nhĩ Nhĩ bước vào thí luyện bằng cách nào, nhưng ngồi trong này lâu như vậy mà cũng không có manh mối gì giá trị.

Ta nhớ kỹ các hoạt động của Lý Ngư Châu hôm nay, mỗi canh giờ sẽ có một trò mới, đáng lẽ ta phải ngồi im ở vị trí thiếu chủ mới đúng, nhưng ta vô cùng cao hứng, không cách nào ngồi im được.

Tống Lai thập thò ở cửa điện, ta lấy cớ đi thay quần áo, lén ra ngoài một phen.

Dì ngước mắt lên, không quên châm chọc ta một câu: “Quả nhiên giống hệt mẫu thân ngươi.”

Ta đang định trốn đi chơi, đâu thèm để ý đến lời châm chọc của bà ấy.