Ta tháo Ngọc Long kiếm xuống, cầm trên tay, nghe được quan Xướng Lễ cất cao giọng: “Thiếu chủ Lý Ngư Châu, Triều Châu trở về.”
Lúc này, ta mới đi vào trong điện, đứng giữa điện hành lễ: “Các vị trưởng lão, các vị đại nhân, Triều Châu đã đến.”
Yên lặng mấy giây, ta đoán bọn họ cũng đang quan sát xem nhiều năm qua ta đã trưởng thành thành dáng vẻ gì.
Ta ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào dì ta.
Bà ấy nhìn ta một hồi, sau đó chậm rãi mở miệng: “Nghe nói ngươi ở trong môn phái đánh hai lần cũng không thắng được một nha đầu mới vào tiên môn, là thật hay giả?”
Ta thẳng thắn gật đầu: “Là thật.”
Lời này vừa dứt, mấy người xung quanh đều nhíu mày lại.
Ta tiếp tục nói: “Lần đầu tiên là ở Đăng Vân Đài, nàng ta chọn trúng ta để tỷ thí, ta cầm Ngọc Long kiếm, không hề khinh địch, cuối cùng trong mười chiêu, ta bị đánh rớt Đăng Vân Đài. Lần thứ hai là ở luyện võ trường, ta tỷ thí với nàng ta khi nàng ta vừa đột phá Kim Đan, trong vòng trăm chiêu bị nàng ta đánh bại. Tài nghệ không bằng người, ta chịu thua, nhưng lần tiếp theo, nhất định ta sẽ thắng.”
Dì ta hờ hững nói: “Có quyết tâm như thế là tốt. Có lời đồn, nói ngươi vì chứng minh trong sạch, đã dùng máu đầu tim để dệt Lý Ngư Mộng, kết quả là mất hết tu vi, ngay cả đệ tử ngoại môn cũng có thể tùy tiện nhục mạ ngươi, đúng không? Ngay cả mẫu thân ngươi cũng không dám tùy ý dệt Lý Ngư Mộng, sao ngươi lại cuồng vọng như vậy?”
Chuyện trước đó vẫn có thể tha thứ, nhưng câu nói này khiến mọi người ở đây tập trung tinh thần, cẩn thận lắng nghe.
Đi xa học nghệ nhiều năm, khi trở về lại mất hết tu vi, giống như một phế nhân, thiếu chủ như này thì chẳng bằng không có.
Tương lai của Lý Ngư Châu không thể giao cho một người yếu ớt chẳng khác gì người phàm như vậy được.
Ta cười một tiếng: “Phải.”
Mọi người xôn xao, cho dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng không ngờ sự thật lại đúng là như vậy.
Bọn họ nhìn nhau, biểu cảm rất sống động, không biết có bao nhiêu người đang dùng thần thức trò truyện.
Ta chậm rãi mở miệng: “Ta bại bởi Vãn Nhĩ Nhĩ là thật, mất hết tu vi cũng là thật, nhưng ta đã mở ra quyển thứ hai của Ngọc Long tâm quyết, tu vi và thần lực trong huyết mạch đã hòa lẫn vào nhau, không thể tách rời. Ta không có cảnh giới của tu vi, chỉ có cảnh giới do Ngọc Long tâm quyết phân chia ra mà thôi.”
Xung quanh chìm trong yên tĩnh, có người lẩm bẩm: “Người cuối cùng có thể trộn lẫn tu vi và thần lực trong huyết mạch… là châu chủ đại diện…”
Ta đã được tái sinh một lần, chỉ có thần thức là theo ta đến kiếp này, cho nên vô cùng mạnh mẽ.
Ta hít sâu một hơi, thần thức tràn ra ngoài như sóng biển, những uy áp rơi trên người ta bị cưỡng ép đẩy ra, ta nghe thấy tiếng rên rỉ do bị phản phệ truyền đến.
Ta nhìn lên, vị Cốt phu nhân đang ngồi trên cao kia dùng bàn tay trắng nõn lau vệt máu nơi khóe môi, khẽ cười một tiếng.
Nhất thời, mọi người không nói được gì, Cốt phu nhân che cây quạt nhỏ lên miệng, liếc mắt nhìn dì ta: “Châu chủ đại diện, hình như ngươi hơi nghiêm khắc rồi đó, ngươi đến tuổi này rồi mà cũng chưa luyện được tới quyển thứ hai đâu.”
Đây là lời nói châm chọc.
Nhưng ta lại đồng ý với bà ta.
Thực ra, yêu cầu của Ngọc Long tâm quyết rất cao, nhất định phải là huyết mạch dòng chính trong tộc mới có thể tu luyện, lại phải là nữ mới được.
Tuổi này mà ta luyện được tới quyển thứ hai là đã sớm hơn mẫu thân rất nhiều rồi.
Dì ta gõ ngón tay xuống mặt bàn, lông mày hơi giãn ra: “Thử một lần đi.”
Bên cạnh có người mang một con trai lớn đi lên, vỏ trai đen nhánh như sắt, có ánh sáng vàng chuyển động.
Dì nói: “Bổ nó ra.”
Không biết con trai này đã sống bao nhiêu năm, phần miệng cũng không hề có khe hở.
Ta rút Ngọc Long kiếm ra, một tiếng rồng ngâm vang lên giữa đại điện.
Kiếm này đã sớm sinh ra kiếm linh, nó biết bây giờ là lúc cần ra oai nên cố tình cho ta mặt mũi.
Ngọc Long tâm quyết quyển thứ hai, chiêu Lý Ngư Phong được đánh ra.
Bây giờ ta khống chế chiêu thức rất chuẩn, chỉ cần vung tay lên là có thể điều động toàn bộ linh lực trong kinh mạch.
Vỏ trai vỡ vụn trong kiếm phong, bị gió thổi qua, tan đi như cát bụi.
Kiếm phong không hề ngừng lại, bay thẳng tới chỗ dì ta.
Ta là người ra chiêu, đương nhiên ta biết quỹ đạo của kiếm phong.
Ta chỉ biết tu vi của dì ta khá thấp, nhưng kiếm phong có thể phá hủy vỏ trai kia bay tới sát người bà ấy, mà không hề thấy bà ấy hoảng sợ lùi bước.
Bà ấy bình tĩnh nhìn ta, quả nhiên, khi kiếm phong tới gần vệt cát màu xanh lam trên trán bà ấy thì đột nhiên tiêu tán.
Ta thu kiếm lại, nhìn về phía con trai.
Con trai này không có thịt, chỉ có một viên Ô Châu tỏa ra ánh sáng lung linh.
Cả hai kiếp, ta gặp nhiều bảo bối như vậy, nhưng chỉ có Ô Châu này vừa mắt ta nhất.
Dì chỉ vào Ô Châu kia: “Nếu ngươi đã bổ được con trai này, vậy thì Ô Châu sẽ được dùng làm trang sức trên trán ngươi vào lễ cập kê.”