Cây tỳ bà bị gió thổi xào xạc, ánh trăng tĩnh lặng như một đầm nước, cảnh tượng trước mắt chợt biến ảo, giống như sương mù che mắt.
Đợi đến khi cảnh tượng biến đổi xong, ta kịp lấy lại tinh thần thì đã không còn ở trên tế điển nữa, điểm dệt mộng đã bị ta mở ra, nhưng không biết Tạ Như Tịch đi đâu mất rồi.
Bóng đêm yên tĩnh, ta ngồi xổm trên một bờ tường, có một đứa trẻ lem luốc lén trốn trong góc viện, dưới lớp trang phục rách rưới là cơ thể gầy trơ xương không ngừng run rẩy.
Ta lặng lẽ đánh giá hắn, lười biếng nói: “Này, tiểu quỷ kia, ngươi ở đó khóc lóc làm gì?”
Hắn đột nhiên xoay đầu lại, ta nhìn thấy trong mắt hắn không có một giọt nước mắt nào, thứ lấp lánh trên cổ và mặt hắn đều là mồ hôi, thì ra là hắn đang sợ hãi.
Đáy mắt hắn lộ ra sự phòng bị, giống như sói con chưa trưởng thành, không cẩn thận sẽ cắn người khác tới mức máu me đầm đìa.
Ta không ngờ hắn có thể nhìn thấy ta, còn có thể nghe thấy tiếng ta nói.
Nói như vậy, người ngoài bước vào trong ảo cảnh dệt mộng có thể bị người ở trong đó phát hiện.
Cửa bỗng vang lên tiếng động, tiếng xích sắt chói tai liên tục vang lên.
Đứa trẻ quay đầu lại, nhìn cánh cửa kia không chớp mắt.
Xích sắt kêu vang, hắn chậm rãi tới gần, cố gắng không phát ra tiếng động.
Người gõ cửa là một nữ nhân, giọng đầy mệt mỏi, nhưng lại vô cùng dịu dàng: “A Tố, là nương, ngươi mau mở cửa ra.”
Đứa trẻ cụp mắt xuống, mặc dù cố giả bộ trấn tĩnh, có điều tuổi vẫn còn nhỏ, ta nhìn thấy tay hắn không ngừng run rẩy.
A Tố?
Ta nhìn xung quanh, đánh giá viện này một lượt, thì ra đây chính là căn nhà mà ta và Tạ Như Tịch đang ở, chỉ là bây giờ giống như đã bị bỏ hoang rất lâu rồi.
Một tiếng kẽo kẹt vang lên, cánh cửa bị mở ra, nữ nhân tự xưng là nương kia bước vào, giống như một viên ngọc trai chiếu sáng cả viện, dung mạo của bà ấy rất đẹp, dịu dàng như tuyết rơi đầu xuân, không hợp với phong cách của trấn nhỏ này.
Bà ấy sờ lên đầu đứa trẻ, khẽ nói: “A Tố, lần sau đừng đợi nương.”
“Ngày mai vẫn phải tới nhà Lâm trấn trưởng làm việc sao?”
“Đúng vậy, Lâm trấn trưởng nói Thiên Diệp Hoa sắp nở rồi, chờ chúng ta lấy được hoa thì sẽ rời khỏi đây.”
Đứa trẻ mím môi không nói chuyện, mắt hắn lại nhìn về phía ta.
Nương hắn quay đầu nhìn theo, lại chẳng thấy gì: “Sao thế? Mau đi ngủ thôi.”
ắn đi về phía căn phòng, thân hình cứng ngắc.
Ta híp mắt lại, hừ, đúng là trẻ con, còn rất sợ ta nữa.
Ta nghiêng đầu đi, bóng đêm u tối, Thiên Diệp Trấn này lại không phải dáng vẻ trong trí nhớ của ta, chỉ là một trấn nhỏ bình thường xuất hiện trong sa mạc mà thôi.
Gió lớn thổi tới, đồ vu nữ trên người ta bị gió thổi phấp phới, có vài hạt cát bay vào mặt ta.
Hồ nước bên cạnh tiểu viện vẫn còn đó, có hoa sen mới nở, ta nhảy xuống tường, đi đến bên hồ nước.
Dưới đất mềm mại toàn là cát, vậy mà hồ nhỏ này lại rất sạch sẽ, không biết có phải Thiên Diệp Hoa sống ở đáy hồ không?
Linh lực của ta đã bị phong ấn, ta không chút nghĩ ngợi nhảy vào trong nước.
Có lẽ ta đã đói quá lâu, ngay cả nước hồ cũng thấy ngòn ngọt, thậm chí còn phát hiện được mấy con cá.
Ta ngâm mình trong nước rất lâu, trong lòng có chút ý tưởng, nhưng mà lại không dễ làm.
Ta nhô đầu ra khỏi mặt nước, ngửa đầu đối diện với một cửa sổ, bên trên treo một cái chuông gió, bây giờ nó vẫn còn mới tinh.
Cửa sổ đóng chặt, nhưng lại có khe hở nhỏ, có thể nhìn thấy một đứa trẻ nằm trên giường.
Ta đang định rời đi thì phát hiện đứa trẻ kia giả vờ ngủ, lông mi vẫn còn đang rung lên khe khẽ.
Có tiếng động vang lên, cửa mở, nữ nhân kia đi vào, ngồi ở đầu giường nhìn hắn, gương mặt dịu dàng vuốt ve trán hắn, tay bà ấy lướt xuống gò má, rơi trên cổ hắn, sau đó mạnh mẽ bóp chặt lấy.
Bà ấy dùng rất nhiều sức, khuôn mặt dịu dàng kia dần trở nên dữ tợn.
Đứa trẻ mở mắt ra, mặt đỏ bừng, sau đó dần chuyển sang trắng bệch.
Hắn bị nhấc hẳn dậy, gáy đập mạnh vào tường, sau đó bị b.óp chết tươi.
Nhưng hắn không hề giãy giụa, thả lỏng toàn bộ tay chân, hình như hắn khao khát cái chết này đã lâu.
Cửa sổ bị gió lớn thổi ra, chuông gió treo trên cửa kêu lên leng keng.
Nữ nhân kia đương nhiên không nhìn thấy ta, nhưng bà ấy lại thoát ra khỏi trạng thái điên dại vừa rồi, đứa trẻ ho khan dữ dội.
Nhìn kỹ lại, ta mới thấy trên cổ bà ấy toàn là vết xanh tím đầy ái muội.
Bà ấy bối rối nhìn cảnh tượng trước mặt, sau đó ngơ ngác, nước mắt chảy ròng ròng, vội vã chạy ra ngoài.
Đứa trẻ quay đầu, lại nhìn thấy ta, gương mặt lạnh lùng kia cũng ngẩn ra, mở to hai mắt.
Ta vừa bò ra từ trong nước, y phục vu nữ trên người ướt đẫm, còn có giọt nước tí tách nhỏ xuống.
Ta dựa vào bệ cửa sổ, gió lớn thổi qua chuông gió, ta cong mắt cười: “Tiểu quỷ A Tố, bình bình an an.”
Ta thầm đoán, chữ “A Tố” khắc trên chuông gió kia chắc chắn là đứa trẻ trước mặt này.
Trên cổ hắn còn có dấu tay, A Tố do dự nói: “Ngươi là giao nhân sao?”
Một hồ nước nhỏ như vậy, lấy đâu ra giao nhân chứ?
Nước chảy dọc theo cổ ta, phản chiếu ánh trăng lung linh: “Đúng vậy, đến đây ôm giao nhân tỷ tỷ một cái nào.”
Hắn xuống giường, vóc dáng cũng không cao, giống như một con mèo nhỏ, hắn đi tới trước mặt ta, ánh mắt trong suốt.
Hắn đưa tay ra, sau đó, đóng cửa sổ lại.
Ta suýt bị cánh cửa đập vào mặt, bình tĩnh vắt khô nước trên tóc.
Tên tiểu quỷ này vẫn còn tính khí trẻ con…