Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên

Quyển 16 - Chương 3




Ta đi tới dãy núi hoang ở Tây Châu, tìm kiếm thần khí Ngọc Long Môn.

Có lẽ là vân khí của ta quá kém, mạng cũng không lớn, con đường tìm thần khí vô cùng trắc trở.

Nhưng ta đã không còn gì để sợ nữa.

Cái mạng này của ta là nhị sư huynh âm thầm giữ lại giúp ta.

Sư phụ từng nói nơi hoang vu như này đã sớm cạn kiệt linh khí, không phải nơi mà người tu chân có thể tùy tiện xông vào.

Trước đó, khi ta đọc tài liệu, ta đã biết Tây Châu trải đầy cát vàng, mặt trời nóng như đổ lửa, không có linh khí, người tu chân cũng không thể sử dụng linh lực.

Cho dù là Trúc Cơ hay Hóa Thần Kỳ cũng không có gì khác nhau, đều phải dựa vào hai chân của mình để đi.

Có khi đi tới kiệt sức, da khô thịt quắt cũng chưa chắc đã tìm được dãy núi hoang kia.

Huống chi, trong đó có hung thú hoành hành, vô cùng nguy hiểm.

Ta đã chuẩn bị cho kết quả xấu nhất.

Nhưng thật sự đến Tây Châu, ta lại cảm giác hiện thực và lý thuyết có điểm khác nhau.

Cát vàng trải rộng, không sai, nhưng nơi này đã có vài thảm cỏ xanh mịn.

Mặt trời nóng như đổ lửa, không sai, nhưng lại có cây cổ thụ che bóng mát.

Ta đi trong sa mạc, không nhìn thấy một người sống nào, nhưng lại không hề cảm thấy sợ hãi.

Khi khát nước khó nhịn, bên cạnh bỗng có một dòng suối, giống như là món quà thiên đạo ban tặng.

Không có hung thú, không có dị tượng, ta cứ thế đi thẳng về phía trước.

Đi tới một chỗ, ta chợt dừng lại, ngồi xổm xuống nhìn rễ cây cổ thụ và nguồn nước, bên trên có một dấu vết hơi mờ, có lẽ là ai đó vô tình để lại.

Ta đứng dậy, thì ra, con đường này đã có người thay ta đi qua, trải nghiệm cát vàng nóng bỏng, mặt trời thiêu đốt, hắn làm cỏ xanh sinh ra, lại gieo trồng cây cổ thụ ở giữa sa mạc.

Hắn chém tất cả hung thú, phá giải mọi thiên địa dị tượng.

Hắn dẹp mọi trở ngại trên con đường đi tới dãy núi hoang, lại làm rất kín kẽ, để người tới sau không sinh lòng nghi ngờ.

Ta không thể khóc lớn, chỉ có thể thuận ý hắn, đi về phía trước.

Ta đi suốt mấy ngày, bầu trời Tây Châu về đêm lấp lánh ánh sao, nơi này ngăn cách với Cửu Vực, không biết được tình hình chiến đấu ở bên ngoài.

Mấy điểm kết giới còn lại, liệu đã bị ma tộc xâm chiếm chưa nhỉ?

Các sư huynh của ta hy sinh để bảo vệ Phù Lăng Tông, cuối cùng chỉ còn lại một mình ta.

Người sống còn đáng thương hơn người chết.

Người chết rồi là xong hết mọi chuyện, nhưng ta nghĩ ta mới là người bị vây trong trận pháp huyết tế, gánh vác nỗi đau của bọn họ, tiếp tục đi về phía trước.

Ta sống hai kiếp, đã đi đủ nhiều, hẳn là lúc này nên đi tới cuối đường rồi.

Đêm dài dằng dặc bỗng lui đi, ánh sáng ló rạng phía chân trời, một ngọn núi xuất hiện trước mắt ta.

Ánh mặt trời rực rỡ bao phủ cả Quan Sơn, cũng bao phủ lên người ta.

Ở nơi mênh mông vô tận này, ta lại vô cùng kiên định, đây chính là Quan Sơn.

Quan Sơn có đường đi, ta không cần dùng kiếm để mở đường nữa.

Đến giờ khắc này, trong lòng ta vô cùng bình thản.

Ta leo lên đỉnh núi, cuối cùng, thấy thần khí Ngọc Long Môn đang trôi lơ lửng, chờ đợi đời sau của Lý Ngư Châu tới tìm.

Nó là thần khí, lại đặt cái tên rất oai phong là Ngọc Long Môn, nhưng dáng vẻ lại vô cùng bình thường, chỉ là một chiếc khung trống rỗng, tản ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt.

Ta chậm rãi đi về phía trước, ấn ký màu vàng trên trán dần nóng lên, máu trong người cũng sôi trào.

Dường như Ngọc Long Môn có cảm ứng, phát ra ánh sáng càng đậm hơn.

Ta chợt dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía sau, thấy đường về dường như đã xa vạn dặm.

Ta ngồi xuống đỉnh núi, gió thổi qua mặt ta.

Những gương mặt quen thuộc dần hiện qua trước mắt ta, nụ cười hiền từ của mẫu thân, đại sư huynh nắm tay ta đứng trước cửa tông môn, Tống Lai hẹn ta cùng đi ăn trộm gà, Ngọc Như ngã xuống Đoạn Bối Sơn, Vãn Nhĩ Nhĩ dùng một kiếm đánh ta xuống Đăng Vân Đài, Hạ Từ Thanh gỡ lụa trắng trên mắt hắn ta ra, Vô Tiễn sát sinh để cứu sinh, dì hô hào khản giọng ở Điểm Binh Đài, Ngọc Dĩ chân nhân giang tay bảo vệ người sau lưng, nếp nhăn nhỏ trên khóe mắt sư phụ…

Vô số khuôn mặt lướt qua rồi tan biến đi như sương mù.

Cuối cùng, ta thấy thiếu niên mặc đồ đen quay đầu nhìn ta, giống như hoa trong gương, trăng trong nước.

Hắn hỏi: “Ngươi thật sự thích ta sao? Triều Châu.”

Ta nghe thấy giọng của chính mình: “Phải. Ta thích ngươi. Tạ Như Tịch.”

Ta nhìn thấy ngươi, thích ngươi, theo đuổi ngươi, tin tưởng ngươi, ta cũng sẽ… cứu ngươi.

Ta đứng dậy.

Gió lớn thổi tới khiến cho ống tay áo và tóc mai của ta bay loạn, ta không hề do dự, đưa tay cầm lấy thần khí Ngọc Long Môn.

Ngọc Long huyết trong cơ thể ta như gào thét, sôi sục cuồn cuộn.

Ngọc Long Môn bay ra ngoài, biến hình thật lớn, ánh sáng của mặt trời chiếu rọi xuống Ngọc Long Môn.

Ta lùi lại mấy bước, không đụng phải thứ gì cả, bèn xoay người chạy xuống núi, giống như thuở nhỏ dùng chân trần chạy trốn khỏi Linh Hải vậy.

Khi ta chạy qua Ngọc Long Môn, thiên địa bỗng vang lên tiếng rồng ngâm.

Bắt đầu từ đầu ta, khi ta chạy qua thì cơ thể ta dần dần biến thành đầu rồng, thân rồng, đuôi rồng, Tây Châu này không thể tiếp tục vây khốn ta được nữa.

Ta nhìn thấy quỹ đạo của thời gian, nhìn thấy quá khứ, thấy linh khí, thấy cả ma khí trong vạn vật.

Ta nhìn thấy nhân kiếp trước, quả kiếp này, sau khi ta chết, Tạ Như Tịch đã đoạt lại quyền kiểm soát cơ thể, giết sạch ma tộc, dùng một nửa thần lực để đảo ngược thời gian, về đến thời điểm chúng ta còn chưa dính vào thù hận.

Nhưng hắn mất trí nhớ, ta lại không biết chuyện sau đó.

Cho nên, mặc dù bây giờ hắn là ma thần, lại chỉ có thể ngang tay với thúc phụ hắn, bởi vì hắn chỉ có một nửa thần lực.