Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên

Quyển 16 - Chương 1




Sau khi Côn Luân Hư bị trận pháp huyết tế bao trùm, tám điểm kết giới còn lại đều cử người trấn giữ, thậm chí còn xây dựng cả cầu truyền tống.

Đại chiến vô cùng căng thẳng, gương mặt sư phụ càng già nua hơn, ông ấy từng cầm gương soi, than thở rằng nếu một ngày sư nương trở về thì sẽ không nhận ra ông ấy nữa.

Mọi chuyện ở Phù Lăng Tông đều có đại sư huynh tiếp quản, trước đó vài ngày, sư phụ đã trịnh trọng truyền chức chưởng môn lại cho đại sư huynh.

Mấy năm nay, Dược trưởng lão đều nghiên cứu cách giải ma độc, không may lại bị ma khí quấy nhiễu mà bỏ mạng, nhị sư huynh đang tiếp quản vị trí của ông ấy.

Ngọc Dĩ chân nhân vốn đã suy sụp từ sau khi Ân Chu mất, lại bị Vãn Nhĩ Nhĩ đâm sau lưng, ông ta lập tức bế quan từ hôm đó, không tìm được ai tiếp nhận chức vụ của ông ta, ta đành phải tạm thay thế một thời gian.

Ta vẫn nhớ, trước khi thi đấu tiên môn, ta và các sư huynh đã say ngã trong đất tuyết, hoa mai rơi đầy sau núi, Tống Lai lớn tiếng nói sau khi đại sư huynh tiếp nhận chức chưởng môn thì nhất định phải để huynh ấy làm Dược trưởng lão.

Nguyện vọng trước kia đã đạt thành, nhưng không ngờ lại theo cách như thế này…

Biến cố còn tới nhanh hơn chúng ta tưởng tượng.

Không Minh Tự cũng có một điểm kết giới, đã chuẩn bị vẹn toàn, nhưng lần này ma thần tự mình dẫn binh, dưới tay hắn, cầu truyền tống cũng không còn tác dụng, chưa tới nửa canh giờ, phật môn đã nhiễm đầy máu tươi.

Cờ chiến màu đen của ma tộc đã cắm trên đỉnh Không Minh Tự, ma khí màu đen quấn quanh hoa văn màu vàng, trận pháp bằng máu nhanh chóng hình thành.

Ta đứng ở chỗ cao nhất của Phù Lăng Tông, từ xa có thể nhìn thấy sấm sét ngập trời, nhưng lại chẳng nghe thấy tiếng hét nào, có lẽ đệ tử phật môn đến khi chết cũng không mang theo oán hận.

Nữ phật tử Vô Tiễn của Không Minh Tự rất thích ta, bởi vì khi chúng ta cùng làm nhiệm vụ ở Tiên Minh, ta đã từng nói một câu: “Tiểu sư phụ sát sinh chính là để cứu dân chúng trong thiên hạ.”

Nghe nói, những lời này khiến nàng ấy đột nhiên thông suốt, thế là đã tặng cho ta một viên xá lợi, nói đó là bảo vật sau khi cao tăng ở Không Minh Tự tọa hóa lưu lại.

Khi ta thấy dị tượng ở phía Không Minh Tự, hạt xá lợi trong tay ta bỗng nhiên vỡ vụn ra.

Ta gục đầu vào vai đại sư huynh khóc nức nở: “Tiểu sư phụ chết rồi.”Đại sư huynh vỗ vỗ lưng ta, thay cho lời an ủi.

Hai mắt Tống Lai đỏ bừng, huynh ấy nhìn ta, nghiến răng nói: “Triều Châu, tới giờ phút này, ngươi còn dám nói Tạ Như Tịch vẫn đứng về phía chúng ta sao? Không Minh Tự là do hắn đích thân dẫn quân tới tàn sát, trận pháp đều đã hình thành. Hắn đang tự tay đẩy tu chân giới vào con đường diệt vong, ngươi còn muốn giúp hắn nói chuyện ư?”

Ta nhìn khói đen bay lên từ phía xa, rất lâu sau mới nghẹn ngào lên tiếng: “Ta tin, ta tin hắn.”

Ta không thể giúp gì cho hắn, chỉ có thể vững tin hắn, không nghi ngờ hắn.

Tống Lai tức giận nhìn ta, giống như nhìn một kẻ điên không thuốc nào cứu được, huynh ấy chỉ về phía bên ngoài, cất giọng nói: “Triều Châu, ngươi mở to mắt ra nhìn xem, đã có bao nhiêu người chết rồi?”

Ta mở mắt ra rồi, ta đã sớm mở mắt ra rồi, ta thấy rõ tấm lòng của Tạ Như Tịch, ta lựa chọn tin tưởng hắn.

Tống Lai hiểu ý ta, không nói chuyện với ta nữa.

Đệ tử bên cạnh khẽ run lên: “Chúng ta sẽ là điểm tiếp theo, hay là điểm tiếp theo nữa…”

Không ai biết được đáp án.

Có rất nhiều tu sĩ tiến vào Phù Lăng Tông, bọn họ đến để bảo vệ Phù Lăng Tông.

Có một đạo sĩ hói đầu nằm ngủ trong điện, nhưng lăn qua lăn lại mãi vẫn không ngủ được.

Đạo sĩ hói đầu nói: “Khi nào ma tộc tới thì nhớ đánh thức ta, mẹ kiếp, ngủ đủ mới có sức đánh nhau.”

Đại sư huynh đã sớm gõ chuông nhiều lần, gọi các đệ tử và trưởng lão tới chính điện.

Tóc dài của huynh ấy buông xõa, rủ tới tận hông, huynh ấy dịu dàng nói: “Có lẽ tất cả mọi người đều biết về trận pháp huyết tế, hiện giờ Không Minh Tự đã bị diệt môn, đích thân ma thần dẫn quân tới. Có lẽ Phù Lăng Tông chính là mục tiêu kế tiếp, cũng có thể là mục tiêu thứ tám, thứ chín… Tất cả đệ tử đến tông môn là để học đạo, không thể để các ngươi hy sinh oan uổng được, nếu có ai muốn rời đi thì có thể đi bất cứ lúc nào.”

Không ai rời đi, ai cũng im lặng thắp Hồn Đăng cho chính mình.

Đại sư huynh lặng lẽ nhìn chân trời dần sáng lên, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.

Cho dù đã trải qua rất nhiều thương vong, tận mắt thấy vô số Hồn Đăng bị dập tắt, đại sư huynh và tất cả chúng ta đều tin tưởng câu nói kia.

Giọng đại sư huynh vang vọng trong chính điện, lần này, không phải để cổ vũ lòng người, mà chỉ đơn thuần là một lời trần thuật: “Thiên hạ đại đạo, chỉ có chính đạo mãi mãi trường tồn.”

Ta vốn cho rằng Tạ Như Tịch sẽ để Phù Lăng Tông ở hạng cuối cùng, không ngờ, chúng ta lại xếp thứ năm.

Những tông môn và gia tộc xếp phía trước không ai may mắn thoát khỏi, dưới thần lực của ma thần, người phàm đâu có sức chống trả?