Trong mắt ma tộc, bộ dạng bây giờ của ta còn không được tính là con người, chỉ có thể coi như súc vật đi bằng hai chân mà thôi, cho nên tên chủ thượng kia chưa từng để mắt đến ta, ông ta đổi một chỗ khác để nghỉ ngơi, bỏ lại cung điện này cho Vãn Nhĩ Nhĩ.
Cửa điện đóng chặt, dù mùi huân hương rất nồng, nhưng ta vẫn ngửi được mùi máu tươi thoang thoảng.
Ta hỏi Vãn Nhĩ Nhĩ: “Ngươi không vui sao? Ông ta đã đồng ý với ngươi, kết thúc chuyện này thì sẽ thả ngươi và mẹ ngươi rời đi.”
Vãn Nhĩ Nhĩ im lặng hồi lâu, sau đó cười lạnh: “Nhiều năm như vậy, lần nào giao nhiệm vụ ông ta cũng nói như thế. Lần trước, khi Tạ Như Tịch không chịu thay máu nữa, ông ta vô cùng tức giận, vì vậy đã làm cho huyết chú gieo trên người ta từ nhỏ bộc phát, còn đưa cho ta một bên tai của mẹ ta. Ông ta không bao giờ giữ lời, ta và mẹ ta, cả đời chỉ có thể ở trong ma vực không thấy ánh mặt trời này…”
Ta đến gần Hắc Ngọc Đài, sương mù màu đen bay xung quanh che mờ mắt ta, ta nhìn thấy bóng dáng của mình phản chiếu trên nền gạch của Hắc Ngọc Đài, một người xấu xí không có ngũ quan, làm ta nhớ tới con giao nhân trong trận vảy dịch kia.
Tạ Như Tịch nằm trên đài, dáng vẻ yếu ớt.
Ta vươn tay ra, chạm vào nốt ruồi nhỏ dưới mắt hắn, nhẹ giọng hỏi Vãn Nhĩ Nhĩ: “Ngươi định làm như thế nào?”
“Cũng không có gì quá khó khăn. Nhiếp Hồn Thuật của chủ thượng đứng đầu ở ma giới, bây giờ, Tạ Như Tịch rơi vào trạng thái này, cũng chứng minh đã nhiếp hồn tới mức cao nhất, chỉ còn một chút lý trí mà thôi. Muốn đập tan hi vọng cuối cùng này của hắn thì vô cùng đơn giản, chẳng khác nào nhổ một cái gai đâm trong thịt.”
Vãn Nhĩ Nhĩ hờ hững nói: “Từ lúc ta vào Phù Lăng Tông, ta đã nhiều lần thử nhổ cái gai này.”
Ta mơ màng ngẩng đầu: “Ai là cái gai trong lòng hắn?”
Vãn Nhĩ Nhĩ mỉm cười nhìn ta, nàng ta thoải mái nói: “Đương nhiên là ngươi đó, sư tỷ. Sư tỷ luôn mồm nói chán ghét yêu ma, nhưng lại mù quáng theo đuổi hắn, khiến người lạnh lùng như hắn rung động với ngươi, không nỡ xuống tay làm hại ngươi. Ngươi là một cái gai thời thời khắc khắc ghim trong lòng hắn, ta đành phải giúp hắn diệt trừ.”
Ta bối rối nhìn nàng ta: “Rõ ràng hắn ta có tình ý với ngươi, dạy ngươi luyện kiếm, nhiều lần cứu ngươi, vì ngươi mà hạ thấp bản thân…”
Ta nhìn sự châm chọc không hề che giấu trong mắt Vãn Nhĩ Nhĩ, chợt cảm thấy nghẹn lời.
Tạ Như Tịch đã bị thúc phụ hắn nhiếp hồn, ông ta sai hắn đi làm những chuyện kia cũng chẳng có gì khó.
“Khi ngươi nói với Tạ Như Tịch chuyện hắn tốt với ta, có phải hắn rất mơ hồ không? Vậy là đúng rồi, hắn không thể nhớ được những chuyện đó, bởi vì chủ thượng điều khiển hắn, sau đó lại cố tình xóa ký ức đi. Hắn nhớ được Vãn Nhĩ Nhĩ, nghe được chuyện về Vãn Nhĩ Nhĩ nhưng lại chẳng có chút ấn tượng nào. Ta cũng dắt mũi ngươi và mọi người, để ai cũng cho rằng ta và Tạ Như Tịch có tình ý. Đây đều là cách khiến cho Tạ Như Tịch mài mòn tình cảm trong lòng, khi tâm trí hắn mơ hồ, nhiếp hồn càng thêm đơn giản.”Vãn Nhĩ Nhĩ châm chọc nhìn ta, vẻ mặt rất đắc ý: “Thực ra, chiêu của chúng ta cũng không cao tay lắm, nếu như ngươi chịu để ý một chút, sẽ biết được Tạ Như Tịch có tình cảm với ngươi. Nhưng ngươi lại không tinh mắt chút nào. Tính rõ ràng ra, nguyên nhân chuyện này cũng không phải do chúng ta…”
Đầu ngón tay của ta khẽ chạm vào giới chỉ, như thể sắp rút kiếm ra.
Những chuyện Vãn Nhĩ Nhĩ đã làm với ta, không phải chỉ một kiếm là có thể giải quyết được.
Nàng ta xoay người sang chỗ khác, tới gần Tạ Như Tịch, sau đó mở miệng, nhưng giọng lại là giọng của ta: “Tạ Như Tịch, bán ma như ngươi nên chết từ lâu rồi mới phải, người dơ bẩn như ngươi có tư cách gì để sống trên đời?”
“Tạ Như Tịch, ngươi trời sinh đã bạc tình, ngoài kiếm pháp điêu luyện kia thì chẳng có gì cả, ngươi tưởng ta thật lòng thích ngươi sao?”
“Tạ Như Tịch, sao ngươi có thể gạt ta lâu như vậy? Dùng tên tuổi của Kiếm Quân để che giấu thân phận bán ma của chính mình, ngươi làm như vậy ngươi sống có yên lòng không?”
“Tạ Như Tịch, Tạ Như Tịch.”
Ta khẽ lảo đảo lùi về sau hai bước, suýt nữa thì té ngã, giống như nhìn thấy cảnh tượng ở kiếp trước vậy. Ở nơi ta không nhìn thấy, có lẽ Vãn Nhĩ Nhĩ cũng mỉa mai hắn như thế.
Ta không biết nói gì, bởi vì nếu như kiếp trước ta biết Tạ Như Tịch là bán ma, ta cũng sẽ nói ra lời như vậy…
Thì ra, nguyên nhân khiến Tạ Như Tịch nhập ma, phần lớn đều nằm trên người ta.
Ta khẽ nói: “Đủ rồi.”
Vãn Nhĩ Nhĩ vẫn tiếp tục, ta bèn lặp lại: “Đủ rồi! Nếu ngươi nói thêm một câu nữa, ta sẽ giết ngươi.”
Nàng ta cảm nhận được sát khí của ta nên lập tức ngừng lại, lùi về phía ta.
Ta đi tới Hắc Ngọc Đài, sương đen quấn chặt lấy Tạ Như Tịch.
Dáng vẻ của ta bắt đầu biến hóa, tóc dài buông xõa xuống, ta giải trừ huyễn thuật, để lộ ra khuôn mặt của chính mình.
Ta cầm lấy bàn tay của Tạ Như Tịch, lạnh buốt như băng.
Ta sờ lên cánh tay của hắn, cũng lạnh như vậy.
Ta leo lên Hắc Ngọc Đài, từ đầu đến chân hắn chẳng khác nào một tảng băng.
Ta ôm lấy hắn, khàn giọng nói: “Xin lỗi.”
“Xin lỗi vì đã hiểu lầm ngươi lâu như vậy, xin lỗi vì không thể kịp thời cứu ngươi.”
Hắn không nhúc nhích, nhắm nghiền mắt như một bức tượng, sương mù che phủ mặt hắn, nước mắt ta lăn dài, rơi trên nốt ruồi nhỏ của hắn.
Ta ôm hắn rất chặt, giống như muốn hòa vào làm một với hắn, mặt ta dán sát vào gương mặt thon gầy của hắn, lông mi dài của hắn khẽ cọ vào chóp mũi ta.
Ta nức nở nói: “Ta sai rồi, ngươi đừng giận ta.”
“Xin lỗi, ta không biết gì cả, lại tự cho là đúng, mù quáng tự đại…”