Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên

Quyển 14 - Chương 1




Sắp đi tới nơi đất nứt, Ngọc Như cố nén sợ hãi, hỏi ta: “Sư tỷ, sao tỷ biết muội gặp nạn? Vừa nãy kích động quá nên muội quên không hỏi.”

Ta cứng đờ người, rút một bức thư ra: “Không phải muội viết thư cầu cứu ta sao? Muội viết thư với ta lâu như vậy, đây là lần đầu tiên muội nhờ ta giúp đỡ, đương nhiên ta phải tới cứu rồi.”

Nàng ấy ngẩn người, nhìn chằm chằm vào chữ phía trên, rất lâu mới lên tiếng: “Là chữ của muội, nhưng muội chưa bao giờ cầu cứu tỷ.”

Ngọc Như chậm rãi nói thêm: “Hơn nữa, muội cũng chưa từng viết thư cho sư tỷ, muội sợ quấy rầy sư tỷ.”

Ta bỗng lạnh cả sống lưng, Ngọc Như lại vô thức đẩy ta về phía sau, nàng ấy hô lớn: “Sư tỷ, là cạm bẫy, mục tiêu của bọn họ là tỷ!”

Giây tiếp theo, sườn núi dưới chân Ngọc Như bắt đầu nứt ra, sương mù dày đặc trong khe núi tản ra, vô số con mắt đỏ nhìn lên trên, là rất nhiều, rất nhiều ma tộc.

Ngọc Như sắp rơi xuống dưới, nàng ấy ngửa đầu nhìn ta, trên gương mặt tròn trịa tràn ngập vẻ lo lắng.

Câu nói sau cùng nàng ấy lưu lại là: “Sư tỷ, chạy mau!”

Ta vô thức muốn túm lấy nàng ấy, lại bị người xung quanh ngăn lại.

Ta chỉ có thể trơ mắt nhìn sư muội mà ta thích nhất bị vạn ma cắn xé ngay trước mặt ta.

Dưới chân có trận pháp sáng lên, linh khí quanh thân cũng bị khóa lại.

Những tinh nhuệ của Lý Ngư Châu muốn dùng tính mạng bảo hộ ta, nhưng lúc này cũng chẳng biết phải làm sao.

Từ lúc bức thư giả đầu tiên xuất hiện, Ngọc Như đã bị sắp xếp đến Đoạn Bối Sơn này rồi.

Khi ta nhận được thư cứu viện, kết cục này đã được định sẵn.

Trong Tiên Minh quả nhiên có gián điệp của ma tộc, hơn nữa quyền hạn không hề thấp.

Lần này không phải Ngọc Như thì cũng sẽ là người khác, từ lần trước dụ ta lên Quan Sơn gặp hung thú, ta đã biết, người của ma tộc vẫn luôn muốn tính mạng của ta.

Muốn giết ta thì cứ nhắm vào ta, đụng vào người xung quanh ta làm gì?

Từ khi ma xuyên xuất hiện, ta đã thấy quá nhiều cảnh chết chóc, lần đầu tiên làm nhiệm vụ đã gặp Đại Quân của ma tộc, thương vong vô cùng nghiêm trọng.

Nhưng lần này, ta tận mắt nhìn thấy người thân cận với ta dùng cách thức thảm khốc như vậy mà qua đời….

Ta cụp mắt xuống, trong trận pháp có khí đen lượn lờ, không thể sử dụng linh lực, nhưng ta còn có Ngọc Long kiếm.

Trường kiếm ra khỏi vỏ, người đứng sau định đưa tay ra, nhưng cuối cùng vẫn muộn một bước, ta trực tiếp nhảy xuống sườn núi, rơi theo đúng quỹ đạo mà Ngọc Như vừa rơi xuống.

Trường kiếm ra khỏi vỏ, người đứng sau định đưa tay ra, nhưng cuối cùng vẫn muộn một bước, ta trực tiếp nhảy xuống sườn núi, rơi theo đúng quỹ đạo mà Ngọc Như vừa rơi xuống.

Đám ma tộc ở phía dưới vô cùng mừng rỡ, dù sao một cô nương như vậy cũng không thể lấp đầy dục vọng của bọn họ.

Ta không dùng Ngọc Long kiếm quyết, chỉ dùng những động tác đơn giản nhất mà Tạ Như Tịch từng dạy ta.

Giết ma tộc đến mỏi tay, giết mãi vẫn không hết.

Cho dù giết chết bọn họ, bọn họ cũng chỉ hóa thành một vũng nước đen, biến thành tà khí, đến một lúc nào đó sẽ sinh trưởng lại.

Phải làm sao thế gian này mới yên bình đây?

Ta không lấy được đáp án mình cần, lại tìm được thứ mình muốn.

Ta thu hồi kiếm, vô số ma tộc nhào về phía ta.

Mà giờ phút này, ma tộc lấp đầy khe núi ở Đoạn Bối Sơn bỗng bị xé rách, giống như Ngọc Như vừa trải qua vậy, ngay cả một tiếng kêu cũng không kịp vang lên đã hóa thành nước đen đậm đặc.

Ta tìm được vòng tay của Ngọc Như, nghe nói nàng ấy định tặng cho đạo lữ mà gia tộc đã chọn.

Ta lau nước đen bên trên, cũng lau đi máu đen trên mặt, nhìn thấy ở phía xa có người cầm kiếm đứng đó.

Ở nơi ánh sáng và bóng tối giao thoa, người kia mặc đồ đen, tóc buộc cao, trên mặt có ma văn kì lạ, không hiểu vì sao trông tái nhợt hơn trước rất nhiều.

Như Tịch kiếm đeo bên hông vốn đã bị cong, bây giờ được đúc lại nhưng vẫn còn rất nhiều dấu vết đứt gãy.

Ta không tìm được hài cốt của Ngọc Như: “Là ngươi giết nàng ấy sao?”

Ta đổi cách hỏi, hơi khàn giọng: “Là ngươi muốn giết ta sao? Vì sao lại giết sư muội ta?”

Trong ánh sáng mập mờ, nước đen ở dưới Đoạn Bối Sơn chảy qua, lạnh lẽo thấu xương.

Tạ Như Tịch rũ mắt xuống, không muốn nhìn vào mắt ta.

Ta ngẩng đầu nhìn lên trời, rất lâu sau mới chậm rãi nói: “Điều ta hối hận nhất trong đời, chính là ban đầu nhìn thấy ngươi ngã gục ở ma xuyên lại không lập tức giết ngươi.”

Thắng làm vua, thua làm giặc, ta đã sớm học được cách chịu trách nhiệm cho mỗi quyết định của mình.

Chỉ là, trong lòng khó tránh khỏi tiếc nuối.

Ta ngoan ngoãn chờ đợi cái chết, nhưng rất lâu, có tinh nhuệ của Lý Ngư Châu đã thoát khỏi phong ấn, chạy xuống đỡ ta lên, ta cũng không thấy kiếm kia đâm tới.

Ta nhìn về phía bóng tối bên kia, đã không còn ai đứng đó nữa, chỉ có gió lạnh thổi qua.

Như thể, tất cả hình ảnh vừa rồi đều là ảo giác của ta vậy.