Những điểm khác thì ta không để ý tới, ta chỉ tập trung vào chi tiết máu của Vãn Nhĩ Nhĩ. Máu của nàng ta chẳng những mở được sách ngọc và Ngọc Long Đồ, còn có thể chữa vảy dịch và áp chế ma khí của Tạ Như Tịch.
Nếu không phải là người được ông trời lựa chọn, vậy thì hẳn là sẽ có chuyện kì quặc xảy ra.
Dì đã từng điều tra quá khứ của nàng ta, nhưng quá khứ nàng ta lại sạch sẽ như một tờ giấy trắng.
Vãn Nhĩ Nhĩ xuất thân ở thôn nhỏ bên cạnh Linh Hải, cha mẹ chết sớm, trong thôn chỉ có hơn trăm nhà, bọn họ đều chứng kiến nàng ta lớn lên.
Hai năm trước, nàng ta học được chút kiếm pháp của sư phụ rèn sắt trong thôn, sau đó trùng hợp gặp môn phái gần đó đến tuyển đệ tử, trắc nghiệm linh căn.
Nàng ta là đơn hệ thủy linh căn khó gặp.
Về sau, nàng ta cầm thanh trọng kiếm kia đi lên Phù Lăng Tông, ai nhìn quá khứ này mà chẳng phải khen nàng ta một tiếng thiên tài?
Tài liệu được đưa về rất kỹ càng, từ ngày nàng ta sinh ra, biến cố trong nhà, lời làm chứng của đám người đều đủ cả.
Ta xem xong đã tin bảy, tám phần, chỉ có dì là cẩn thận, dì luôn thông minh hơn ta, vì vậy dì vẫn tiếp tục tra xét lai lịch của nàng ta.
Nhưng cũng không tra được tin gì mới, lần trước ta và dì gặp mặt quá ngắn ngủi, cũng chưa kịp nghe dì nói những chuyện này.
Có điều, việc cấp bách hiện giờ vẫn là đi tìm thần khí Ngọc Long Môn.
Dì đi rồi, ta phải gánh tránh nhiệm bảo vệ thật tốt Lý Ngư Châu.
Ta rời khỏi Tiên Minh, sai Dung cô mang theo những đệ tử tinh anh trong châu trở về.
Khi ta xoay người rời đi, Dung cô nắm lấy tau của ta hỏi: “Châu chủ, có đầu mối của thần khí Ngọc Long Môn rồi sao?”
Ta khẽ gật đầu.
Linh khí ở Lý Ngư Châu rất biết nuôi người, nhưng trong mấy ngày ngắn ngủi mà tóc Dung cô đã có thêm rất nhiều sợi bạc.
Dung cô cau mày hỏi: “Vì sao không mang những đệ tử tinh anh trong châu cùng đi tìm?”
Sao ta lại không biết đường xá hiểm trở, quá trình tìm thần khí lại vô cùng gian nan, nhưng lần trước Lý Ngư Châu gặp hỏa hoạn, các trưởng lão trong tộc đều đã bế quan dưỡng thương, phải mấy năm sau mới ra ngoài được.
Nếu những đệ tử tinh anh này cùng đi với ta thì không còn ai trông coi Lý Ngư Châu nữa.
Ta bình tĩnh nói: “Nếu ta chết, làm phiền Dung cô thay ta quản lý Lý Ngư Châu.”
Dung cô hiểu ý, không nói thêm gì nữa, chỉ hành lễ với ta: “Dung cô đã đi theo ba đời châu chủ, Triều Lung nữ quân chết vì giết yêu ma, châu chủ đại diện Triều Mông chết vì hiến tế, bây giờ ta cũng không thể làm gì ngoài việc cầu Long Thần phù hộ cho thiếu chủ lên đường bình an, khi châu chủ đi vắng, ta sẽ cẩn thận quản lý Lý Ngư Châu.”
Ta gật đầu.Sau khi Dung cô rời đi, ta lập tức tiến về phía Bất Chu Sơn.
Có lẽ là chuyện ở Lý Ngư Châu đã trở thành lời cảnh báo cho Tiên Minh và tu chân giới, bên cạnh Bất Chu Sơn lại có vài người canh giữ, chỉ là không giống như lần trước, bây giờ có vài người còn ngồi dưới đất đánh bài.
Người canh gác nói với ta: “Không thấy có con yêu ma nào chạy ra ngoài cả, đủ thấy kết giới phong ấn vô cùng vững chắc.”
Ta không khuyên nổi bọn họ, bèn đi trăm dặm về phía tây Bất Chu Sơn.
Trăm dặm không nhiều, nhưng sau khi Bất Chu Sơn trở thành nơi trấn áp ma tộc, người phàm đã được di chuyển đi nơi khác, rất lâu không có ai đi tới nơi này.
Mấy trăm năm bỏ hoang, rừng núi rậm rạp, dã thú, độc vật có rất nhiều, ngay cả một con đường mòn để đi cũng không có.
Quan Sơn thực sự rất khó đi, không có đường, lộ trình lại gần trăm dặm, ta phải tự tay chặt cây cỏ, bụi gai để mở đường.
Từ khi sống lại đến nay, ta có thêm bạn bè, hòa giải với kẻ địch, chỉ có con đường này là ta phải đi một mình.
Không biết đi mất bao lâu, ở nơi này đại thụ và chướng khí ngập trời, ánh nắng cũng không thể chiếu lọt vào bên trong, ta cũng không biết đã qua bao nhiêu ngày rồi.
Sau lưng có mãng xà truy đuổi, ta vừa chạy trốn, vừa tụ lực, cuối cùng chém vào bảy tấc của nó, chất lỏng tanh hôi dính ướt người ta.
Con mãng xà này còn lớn hơn con Hủy Xà ta gặp ở Linh Hải nhiều, ta kiệt sức quỳ xuống, tùy tiện băng bó vết thương lại.
Ta vô tình sờ thấy một tấm bia ở bên cạnh,nửa tấm bia đã nát, bên trên phủ đầy tro bụi, xích lại gần nhìn kỹ mới thấy một chữ “Quan” cổ kính.
Ta ngẩng đầu, phát hiện đường ở đây và đường ở sau lưng rất khác nhau.
Nơi đây trống trải, không có cây cối rợp trời, đỉnh núi hiện ra ngay trước mặt ta.
Thì ra đây là Quan Sơn mà ta luôn tìm kiếm.
Ta không hề nghỉ ngơi, ngự kiếm bay lên, gió thổi qua tai ta.
Cuối cùng, ta vui mừng rơi vào mặt đất trên đỉnh Quan Sơn, Ngọc Long kiếm ngoan ngoãn chui vào vỏ.
Có thần khí bị ánh sáng trắng khẽ bao phủ lại, ta không nhìn rõ lắm, vô thức tiến về phía trước, hạt châu trên tua kiếm mà Tạ Như Tịch tặng bị gió thổi, khẽ vang thành tiếng, ta dừng bước lại.
Cho dù đường đi lúc trước cũng gian nan, nhưng cũng không nguy hiểm như ta nghĩ.
Trải qua trận thực chiến ở Lý Ngư Châu, trực giác của ta đã nhạy bén hơn nhiều, ta nhanh chóng đổi vị trí, chỗ ta vừa đứng đã bị một chất nhầy ăn mòn, có con thú từ trên trời bay xuống.
Trong nháy mắt này, cảnh tượng xung quanh bỗng trở về nguyên hình.
Mặt trăng treo trên cao lại là con mắt của con thú kia, ta từng đọc trong sách về ma tộc, đó là đại hung thú Bát Nhĩ Ma Hổ.