Sau khi phong ấn của Bất Chu Sơn được gia cố lần nữa, tu chân giới lại có thể thả lỏng.
Ma xuyên bị thu hẹp lại, nhưng yêu ma bên trong hình như kiêng dè gì đó, không dám tiếp tục ra bên ngoài làm loạn, chuyện hàng ngày của Tiên Minh chỉ là truy bắt những yêu ma còn đang trốn chui lủi trên nhân gian mà thôi.
Ta ở Phù Lăng Tông dưỡng thương, đã lâu rồi không được an nhàn như vậy.
Lại có một nhóm đệ tử mới tiến vào Phù Lăng Tông, gương mặt non nớt, vô cùng vui vẻ hoạt bát.
Sư phụ lại lười biếng, phần lớn công việc trong tông môn đều vứt xuống người đại sư huynh, ví dụ như chuyện dẫn dắt đệ tử mới.
Ta và Tống Lai cũng tới góp vui, lại trông thấy trong đám đệ tử mới có một người vẻ mặt âm trầm, cô nương bên cạnh luôn trêu chọc hắn ta, hắn ta bực bội nhíu mày lại.
Cảnh này khiến ta nhớ đến lúc mới sống lại, các đệ tử hò hét ầm ĩ, thỉnh thoảng nói vài câu chuyện cười, tuy có cạnh tranh với nhau nhưng cũng chỉ là chuyện thường ngày, bây giờ thì… rất nhiều hồn đăng của đệ tử đã bị dập tắt.
Làm sư tỷ, đương nhiên phải trình diễn một chút tay nghề cho đệ tử mới, trường kiếm ra khỏi vỏ, một con rồng xinh đẹp bay ra khiến đám đệ tử mới ồ lên thán phục.
Tống Lai quay đầu đi, ghen tị nói: “Nếu không phải thuật chế thuốc của ta không biểu diễn hoành tráng như vậy được thì ta đã cho bọn họ xem thử rồi…”
Ta đáp bừa vài tiếng, thu Ngọc Long kiếm vào vỏ lần nữa, trước mặt lại có thêm một cậu bé, chính là người ta vừa chú ý, hắn ta là người có tư chất nhất lần này, cũng đã mười một, mười hai tuổi.
Hắn ta nhẫn nhịn hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Ngươi là Triều Châu sao?”
Ta gật đầu.
Tuổi hắn ta không lớn lắm, cố gắng kìm chế kích động nơi đáy mắt: “Vậy ngươi có thể giúp ta tìm một người không? Nhất định ngươi biết người này!”
Vừa nói, hắn ta vừa móc trong túi ra một cái khăn tay đã nhiễm đầy bụi đất, bên trên có thêu hoa Ngân Châu, đường chỉ hơi thô ráp, hắn ta hạ thấp giọng: “Năm ngoái, thôn chúng ta bị yêu ma tấn công, ta may mắn sống sót, người Tiên Minh đã cứu ta không hề để ý đến ta, hắn đến nhanh mà đi cũng nhanh. Ta nhặt được một thứ trên người hắn rơi xuống, thấy hai chữ Triều Châu trong góc. Khi Phù Lăng Tông tuyển đệ tử đã tuyên truyền tên của ngươi, ta bèn đăng kí vào Phù Lăng Tông. Ta muốn cùng hắn luyện kiếm, nếu có thể luyện được kiếm pháp lợi hại như hắn, nhất định cha mẹ ta sẽ không chết.”
Kiếp trước ta từng thấy Tạ Như Tịch thêu khăn tay, bên trên có một đóa hoa Ngân Châu nở rộ, vốn tưởng rằng tặng ta, về sau ta lại thấy ở chỗ Vãn Nhĩ Nhĩ.
Thì ra góc khăn này thêu hai chữ Triều Châu…
Ta chợt ý thức được, biết đâu có vài việc, cả kiếp trước lẫn kiếp này ta đã hiểu lầm hắn…
Ta im lặng hồi lâu, sau đó vỗ vỗ đầu hắn ta: “Người đó không thể dạy ngươi nữa rồi.”
Đôi mắt đen láy của hắn ta trợn tròn, ánh sáng trong mắt dần dần lụi tàn, hắn ta nói: “Hắn chết rồi sao?”
Ta nói: “Không, tình hình của hắn còn tệ hơn cả chết. Kiếm của hắn đã sớm cong, xương cổ tay phải đã vỡ vụn, hắn không thể dạy ngươi được nữa.”
Từ lần tạm biệt trong cơn mưa kia, ta chưa từng gặp lại Tạ Như Tịch.
Kiếm Quân oai hùng ngày xưa, giờ lại là phế nhân bị trói trên Tru Ma Đài, từng giờ từng phút đều phải chịu sự thiêu đốt đến từ Tiêu Hồn Đinh.
Nghe nói, bây giờ dù là một người quét rác ở Tiên Minh cũng có thể phun nước miếng lên mặt hắn.
Tu chân giới bình tĩnh như vậy, hình như đã quên đi tiên đoán kia, khiến ta mơ hồ cảm thấy bất an.
Kiếp trước, lúc này là giờ phút nước sôi lửa bỏng, ma vực xuất hiện ở nhân gian, tu chân giới rơi vào thế yếu.
Bây giờ chuyện này lại được giải quyết dễ dàng như vậy, ta thật sự không yên lòng.
Ở Lý Ngư Châu của chúng ta, mỗi khi trên biển sóng yên gió lặng thì sau đó sẽ là cuồng phong bão tốKhi tổn thương của ta gần như lành hẳn, ta trở về Lý Ngư Châu.
Lúc này, vẫn là Dung cô tới đón ta, nhưng khác biệt rất lớn với lần trước.
Bây giờ, ta không cần tuân theo những quy củ kia nữa.
Ta dần hiểu ra, chỉ có Ngọc Long kiếm trong tay ta và tín niệm trong lòng mới là căn bản để ta cậy vào.
Trong lúc chờ thuyền phu ở linh hải, ta nhìn thấy miếu nhỏ lần trước.
Tượng thần bên trong đã thay đổi, gương mặt không cười, hơi lạnh lùng và xa cách, một tay cầm kiếm, một tay nhấc rổ cá.
Ta càng nhìn càng thấy quen mắt, Dung cô tươi cười giải thích: “Lần trước, thủy triều của Linh Hải làm đổ miếu thờ, ngư dân đã đổi lại thành dáng vẻ của ngươi.”
Ta che mắt lại, cảm thấy ấm áp, kiếp này, ta lại làm đến trình độ khiến mọi người tin phục rồi sao?
Thuyền cập bến, ta và Dung cô bước lên.
Ta mải mê suy nghĩ, phía đông nam của Bất Chu Sơn cũng cách Lý Ngư Châu không xa, nói cách khác, nếu ma vực xuất hiện ở nhân gian thì người gặp nạn đầu tiên chính là chúng ta.
Kiếp trước, cũng bởi lý do này mà Lý Ngư Châu gặp phải kiếp nạn thảm thương, ma tộc dùng cách này để tuyên bố với thiên hạ rằng bọn họ đã trở lại.
Không có ma xuyên làm nền, phong ấn của ma vực được phá rất thuận lợi, một mồi lửa lớn đã thiêu đốt toàn bộ Lý Ngư Châu, trong ánh lửa có yêu ma tàn sát châu dân, chốn thần tiên đẹp nhất trên đời bỗng trở thành địa ngục trần gian.
Vì mục đích lớn lao là bảo toàn thiên hạ, tu chân giới đã vứt bỏ Lý Ngư Châu.
Người Tiên Minh thờ ơ, đứng ngoài nhìn một châu bị ma tộc xâm chiếm, Mạnh minh chủ còn hạ tử lệnh, không cho ai tiến lên trước dù chỉ một bước.
Thông tin được giấu rất kỹ, đến khi ta chạy về thì lửa đã cháy gần hết, Linh Hải đã thành biển chết, linh khí ở Lý Ngư Châu không còn nữa.
Ta trông thấy quê hương mình cháy rụi trước mắt.
Kiếp trước, ta đã sớm bị dì cấm bước vào Lý Ngư Châu, từ đó ta cũng thật sự không quay về nữa.
Ta thét chói tai, khóc nức nở, chạy về phía Lý Ngư Châu, nhưng lại mất lực, ngã vào trong nước.
Tạ Như Tịch đuổi theo ta, giữ eo ta lại.
Ta cảm thấy mọi thứ như hóa thành tro tàn, cúi đầu nhìn tay mình, không muốn nhìn thẳng vào lửa lớn ở bờ bên kia.
Có một nữ tử chạy từ đó ra, giữa trán có một nốt ruồi chu sa, hốc mắt đỏ bừng.
Là Vãn Nhĩ Nhĩ.
Ta chỉ vào nàng ta, nghiến răng nghiến lợi: “Ta giao Lý Ngư Châu vào tay ngươi, ngươi quản lý kiểu gì vậy?”
Vãn Nhĩ Nhĩ cũng vô cùng tức giận: “Ai biết được ma tộc đột nhiên tấn công, đổi lại là ngươi, ngươi có thể làm được không? Ngay cả vảy dịch mà ngươi cũng không giải quyết được, huống chi tình hình như hiện giờ? Nếu ngươi có thể bảo vệ Lý Ngư Châu, cần gì phải để một người ngoài như ta tới làm châu chủ?”
Lời của nàng ta như một con dao đâm vào lòng ta, đúng vậy, ngay cả thí luyện châu chủ ta cũng không thể vượt qua…
Ta khàn giọng nói: “Ít nhất ta sẽ chết ở Lý Ngư Châu, sẽ không vứt bỏ châu dân để chạy ra ngoài!”
Bây giờ xem ra, trận lửa lớn kia cũng sẽ không phát sinh nữa.