Hai ngày sau, buổi sáng sớm
Khi màn sương mới chỉ dần tan, chỉ còn tiếng chim và tiếng gia súc. Những ngôi làng hoang tàn dần hiện ra trước mắt, người ở đó còn chưa thức giấc, chỉ có gia súc và chim sóc cất tiếng nhưng nhiêu đó chưa đủ phá đi sự lặng lẽ của nơi này.
Tại một cánh rừng gần đó, một toán gồm 20 người đang dần áp sát. Trên tay cầm sẵn vũ khí, giương cung hướng về phía ngôi làng. Người thanh niên dẫn đầu đưa tay ra hiệu, tất ca đều tản rộng ra, từ từ tiến lên
-Thiếu chủ, đám chó săn sẽ báo động lũ phỉ dậy. Chúng ta phải hạ chúng trước
-Tất nhiên rồi, người của Đại Hùng sẽ lo việc đó
Nói rồi, người này hướng mắt về phía một nhóm bên trái, ra hiệu cho họ sử lý đám chó săn trước mặt. Nhận được tín hiệu, một người móc tay vào túi, lấy ra mấy mẩu thịt, ném xa về phía trước. Chẳng mấy chốc, đám chó như phát hiện ra mùi liền lũ lượt chạy lại, Tất cả thi nhau xâu xé mấy mẩu thịt. Đợi một lúc liền thấy lũ chó lăn ra nằm im một chỗ.
Người vừa thả mồi liền cười khẩy
-Một lũ học đòi, nuôi chó săn còn không biết luyện cho chúng biết độc mà tránh. Mấy mẩu thịt đó còn lâu mới lừa được chó của thủ lĩnh.
Thấy lũ chó nằm im, không động đậy. Đại Hùng cùng thuộc hạ dẫn đầu tiến lên, tay họ cầm giáo và cung từ từ tiếp cận cổng vào. Nhóm của người thanh niên từ từ theo sau ánh mắt không ngừng cảnh giác
Bên trong vẫn còn vài con chó bị cột lại, vì thế chúng không thể chạy lại được. Ngoài lũ chó, còn có 2 chòi canh, nhưng lính canh thì ngủ say như chết. Tuy nhiên không thể coi thường, người thanh niên nhắc vài người chú ý, đồng thời ra lệnh cho cung binh nhắm vào chúng. “Phạch” “phạch” tiếng thả dây cung từng đợt vang lên, nhưng con chó trong tầm mắt đều bị một mũi tên cắm vào người, chết gục dưới đất
-Thiếu chủ, căn nhà đằng kia lớn và nguyên vẹn nhất. Rất có thể chỉ huy của chúng ở trong đó.
-Ừm, ta và nhóm của Đại Hùng sẽ tiến vào đó. Những người còn lại, đột kích vào kho lương thực, khí giới hoặc gây thiệt hại nhiều nhất có thể. Đến khi chiếc đồng hồ cát trên cổ chảy hết, lập tức rút lui, không được lưu lại
-Dạ, nhưng để một mình cậu đi với chúng, liệu có ổn không?
-Không phải lo, chúng sẽ bảo vệ ta…nếu chúng còn quý mạng của Đại Lang và em gái hắn.
Người lính gật đầu, vội đeo chiếc đồng cát lên, chờ lệnh chuẩn bị tấn công. Người thanh niên phất tay, ngay lập tức, những binh sĩ với khiên rộng, đao ngắn tiến lên hàng đầu, phía sau gồm 4 cung thủ và 4 giáo thủ phía sau. Tất cả bước nhanh theo đội hình đi vào (Minh họa: https://bit.ly/2Oe9HdW)
Nơi này là một làng bị quân phỉ chiếm đóng. Khi bước vào đã sớm thấy có vài kẻ thức giấc, bước ra khỏi mấy căn nhà nhưng trước khi chúng kịp bàng hoàng thì đã bị 1-2 mũi tên bắn lủng người. Nơi này phòng thủ quả là tệ. Không có lấy một kẻ canh gác. Tất cả từ từ tiến vào cho đến khi gần đến ngôi nhà lớn trong làng, người thanh niên ra lệnh tản ra. Binh sĩ theo từng nhóm 3 người tiếp cận các khu nhà gần đó và bắt đầu phóng hỏa, trong khí đó một nhóm khoảng 10 người áp sát cửa của căn nhà lớn trong làng
“Rầm”, một người cao lớn đạp cánh cửa lớn khiến nó bay cả bản lề, đổ xuống đấy đè lên vài kẻ nằm dưới. Mùi rưỡu nồng nặc cùng mùi ói mửa phả ra ngoài khiến ai nấy đều khó chịu. Những người phía sau liền tràn vào trong, tiến hành một cuộc đồ sát hàng loạt. Những kẻ bên trong còn đang ngủ say như chết nhưng có vài kẻ chợt tỉnh do âm thanh quá ồn, theo phản xạ liền cầm vũ khí lên chống cự nhưng dù có phản kháng thì cũng bị đục vài lỗ trên người bằng giáo hoặc bằng tên bắn tầm gần .
-Các người là ai, dám xông vào đây sao?
Một kẻ dường như nhận thức rất tốt đã hoàn tỉnh khi nghe tiếng động mạnh, liền vội vớ lấy thanh đao gần đó, rút ra hăm dọa
-Tưởng ai? Cậu Hãn, là Yết Tài, hắn là 1 trong các cừ súy của Tưởng Kì
-Heh, hay lắm, xem ta lấy mạng hắn thế nào… Hây
Đại Hùng tung mình nhảy đến chỗ của tên chỉ huy, chẳng mấy mà đã xuất hiện trước mặt tên này. Tên cừ súy tên Yết Tài liền vung đao loạn xạ. Đại Hùng còn chẳng buồn nhấc cây chùy trên tay mà chỉ lách người né tránh
-Chỉ có bấy nhiêu bản lĩnh mà cũng làm được cừ súy sao?
Nói rồi liền buông cây chùy trên tay, bắt lấy tay cầm đao của Yết Tài, lực tay bóp mạnh khiến kẻ này không thể nhúc nhích được. Cánh tay còn lại liền túm lấy cổ của tên cừ súy, từ từ nâng hắn lên. Người thanh niên đứng gần đó nhìn Đại Hùng ra tay. Hắn chẳng lạ gì với sức mạnh của tên này nên không có gì bất ngờ
Tên Yết Tài không ngừng dãy dụa như kẻ bị treo cổ. Hắn lấy cánh tay còn lại bấu chặt lấy bàn tay thô ráp, to lớn của Đại Hùng như muốn gỡ ra nhưng vô vọng. Đại Hùng lắc nhẹ tay, “tạch” một tiếng xương bị gãy lệch kêu lên, dù nhỏ nhưng cũng khiến người ta muốn sờ vào gáy của mình. Kẻ trên tay Đại Hùng không còn phản kháng nữa, hắn đã chết. Đại Hùng nới lỏng tay, thả xác tên này xuống,
-Lấy đầu hắn đi. Ta cần thị uy với bọn phỉ - Người thanh niên ra lệnh
Đại Hùng nghe thế, không ngần ngại nhặt thanh kiếm đồng gần đó, chặt đầu kẻ hắn vừa giết, định vứt cho người thanh niên thì người này nói
-Khỏi, ngươi tự cầm đi. Ta không có nhu cầu, muốn giữ người sạch sẽ một chút
-Giết người cũng cần sạch sẽ à?
-Chứ sao nữa, vết máu khó rửa lắm. Áo giáp này là hàng đặt, còn mới đó
Người này tiến lại, nhặt cây đao của Yết Tài vừa nãy cầm vừa nãy. Vừa rồi hắn có thấy quen thuộc với hình dáng vủa cây đao này. Miếng mề đay bên dưới có khắc rõ chữ “Cóc” khiến hắn chợt nở nụ cười. “Keng” “Keng”… bên ngoài đã vang lên tiếng báo động, lũ phỉ đã phát hiện có kẻ đột nhập. Người thanh niên bèn ra lệnh
-Rút lui ngay
Nói rồi liền cầm theo đao rảo bước ra phía cổng, tiếng chuông báo cũng đã tắt, có vẻ tên báo động đã bị hạ, các ngôi nhà bên ngoài lần lượt bốc cháy dữ dội và có kha khá xác của thổ phỉ trên đất.
-Bắn tín hiệu rút lui đi
-Dạ
Một người lính cầm theo cung bắn một mũi tên đầu tròn lên không trung tạo thành tiếng rít như tiếng chim ưng rồi theo người thanh niên di chuyển nhanh ra phía cổng. Trên đường trở ra họ cũng gặp rất nhiều thổ phỉ chạy loạn. Chúng thấy nhóm lạ mặt, đi hien ngang giữa trại thì liền lập tức tấn công nhưng chỉ là vài tên nhỏ lẻ thôi, phần lớn những tên thổ phỉ tỉnh dậy được đều bận bịu lo chữa cháy, chỉ có vài nhóm nhỏ lẻ đi lùng mấy kẻ “phóng hỏa” mà thôi. Chính vì chúng không tập trung lại nên xử lý rất dễ vì chúng chỉ đi nhóm 2-3 người trong khi nhóm tấn công cừ súy của Hãn đã có đến 10 người. Chưa nói đến chất lương, đến số lượng đã áp đảo rồi. Hãn không cần phải làm gì nhiều, vung vẩy vài đợt hắn cũng “xiên que” được vài tên trên đường ra cổng
Toàn bộ binh lính nghe thấy tín hiệu liền lập tức bỏ việc đang làm, tức tốc chạy thật nhanh về phía cánh rừng nơi họ đi ra. Họ không hề tập hợp lại mà liền một mạch chạy tản ra để lại phía sau là một mảng hỗn loạn cùng vài đám cháy bốc rừng rực
Lũ phỉ bên trong thì không biết xảy ra chuyện gì, quá nửa còn đang ngái ngủ, đén khi thấy xác đồng bọn ngập trong vũng máu mới choàng tỉnh bàng hoàng nhưng có vài kẻ dường như nhận thức nhanh nhạy đã tập hợp người đuổi theo, đuổi đến khu rừng thì lại thấy lúng túng bởi tất cả đều tản ra riêng rẽ, không hề cho thấy sẽ họ sẽ tụ lại cả. Chúng chỉ có thể tách ra mà truy đuổi nhưng đó sẽ là điều chúng hối hận nhất khi đuổi theo mà không có chuẩn bị
-Kế hoạnh thành công – Người thanh niên vừa chạy vừa nói với những người ở sau
-Hãn, bây giờ thì ngươi tin chúng ta rồi chứ - Đại Hùng ở phía sau nói
-Ngươi nói với ta thì ích gì, những người khác mới quan trọng kia kìa. Nhưng ngươi yên tâm, biểu hiện của các người rất tốt, chí ít họ sẽ bớt thù hằn với các ngươi, bây giờ chỉ cần đợi tin của các đội còn lại thôi. Lần này đúng là thu hoạch không ít, hahaha.
Tất cả họ đều chạy về vị trí phòng thủ của Công Xương. Đến chiều hôm sau, tất cả đều có mặt tại trại của Công Xương báo cáo.
-------
Lều của Công Xương
-Haha, không ngờ lại dễ dàng đến vậy. Chúng ta bước vào đó như chỗ không người
-Đúng vậy, công đầu này thuộc về Báo – Công Xương nói – Ta sẽ chuyển lời đến lão Cai sắp xếp ban thưởng cho gia đình ngươi
-Đa tạ tộc trưởng – Một người đứng lên nói
-Mọi người, hôm nay chúng ta chia làm 5 nhóm, mật kích vào 5 làng do bọn phỉ chiếm đóng. Kết quả thu được rất tốt. Thu được 3 đầu cừ súy và các nhà kho, lương thực, khí giới của chúng đều bị tổn hại nặng – Một người đứng dậy nói, kiểm kê lại những gì họ đã làm
Kế hoạch phục kích nơi ở của thổ phỉ được phác thảo cách đây đúng 1 ngày trước, Báo sau khi tham thính nơi ở của thổ phỉ liền về báo cáo khi thấy cơ hội này. Thông tin có được rất hữu ích, về quân số và vị trí của thổ phỉ. Theo đó, lũ này tuy đông nhưng rải rác chứ không tụ lại, chỗ ở cực kì bẩn thỉu, thứ đến chúng không bao giờ canh gác vào ban đêm, đến mức nhóm của Báo đến sát cổng cũng chỉ có lũ chó săn phát hiện, còn lại đều ngủ say như chết.
Ngay lập tức, Hãn đề xuất một cuộc phục kích vào các vị trí chiếm đóng của thổ phỉ. Các vị trí này rất gần nhau nếu bị tấn công sẽ dễ dàng hỗ trợ nhau. Việc tập kích quy mô lớn rất dễ bị lộ, ngoài ra, dù thành công cũng dễ bị phản kích, việc rút quân lại càng khó khăn. Hắn không dám mạo hiểm đánh cược thế nên hắn sẽ đánh với quy mô nhỏ từ 30-40 người một nhóm, do đám bạn của Hãn chỉ huy, và sử dụng đội quân tinh nhuệ là Thánh Hoàng và Mắt Ưng là chủ lực,
-Ê, đao của mày này!!
Cóc đang đứng một góc nhìn về phía người đang nói thì Hãn bất ngờ quăng cây đao lại nên có chút giật mình. Nhìn cây đao yêu quý trở lại, tên này mặt không giấu nổi vui sướng.
-Tao lấy được từ chỗ 1 tên cừ súy đấy. Ở chỗ mày có thu được gì không?
-Không, nhưng trước khi đi ta đã đốt trụi kho chứa lương của chúng.
-Còn tao thì lấy được 1 đầu cừ súy, giết được kha khá thổ phỉ - Sóc nói
-Tao cũng vậy, lần này chắc chắn chúng tức đến ói máu, haha – Trâu cười
-Đúng, bị như thế chúng không nổi điên mới lạ, thế nên, chúng sẽ sớm kéo đến đây thôi, chuẩn bị ứng chiến là vừa – Hãn đáp
“ Lúc con người ngu nhất là lúc bị cơn giận che mắt”, bọn Hãn lại cố ý vặt đúng vảy ngược nên tên đứng đầu chắc chắn không để yên được. Lần tập kích này cũng là để thăm dò thực lực của thổ phỉ cũng như của tên đứng đầu nữa, với thành công này, toàn quân đều tăng sĩ khí mạnh, bớt đi áp lực về chênh lệch quân số
--------
Trại chính của thổ phỉ
-Khốn kiếp – Một kẻ có vẻ mặt giận dữ đấm mạnh xuống đất - Bọn chúng lợi dụng chúng ta lơ là cảnh giác liền đột nhập, bây giờ chỗ ta chỉ còn mấy ngày lương thực, còn lại bị hủy hết trong đám cháy rồi
-Ta còn thảm hơn người, lính của ta mất 4 phần, đến vũ khí, lương thực cũng bị tổn hại
-Chỉ tính riêng ngày hôm qua chúng ta mất 3 chỉ huy, đám lính dưới trướng đang không có người điều khiển nên đang rất loạn, ai nấy đều bực tức
-Chúng ta phải trả lễ cho chúng. Ngày mai lập tức tấn công đi – Một kẻ đứng dậy nói
-Đúng… Đúng vậy… Tấn công, giết sạch bọn chúng
-Quân trưởng Vinh Đạo, xin ngài hạ lệnh tấn công để yên lòng các anh em
Một cừ súy đứng ra, hai tay đan lại cũng kính hướng về người đang ngồi chính giữa. Người này trạc tuổi 40 người, để râu quai nón, hai mắt nhắm lại, ngả lưng trên chiếc tràng kỉ. Nghe thấy một kẻ đứng ra cầu xin, người này liền nói
-Trật tự đi
Ngay khi vừa cất lời, tất cả chỉ huy bên dưới đang la hét ỏm tỏi bỗng trở lên im bặt, tất cả đều hướng mắt nhìn về Vinh Đạo
-Trước đó, ta muốn hỏi, các người đều được thủ lĩnh huấn luyện mà khuôn phép nhà binh cơ bản là gác ban đêm như vậy cũng không làm khiến cho bọn chúng phục kích là sao?
Những kẻ bên dưới chợt tái mặt. Kẻ ngồi ở trên giương mắt hổ quét qua những cừ súy, không ai dám ngẩng đầu nhìn
-Trong số các trại bị tấn công, ngoại trừ những kẻ đã chết, các cừ súy còn sống là những ai?
Ngay lập tức có 2 hai liền bước ra quỳ trước mặt. Vinh Đạo đứng ở thêm trên hướng mắt xuống 2 kẻ đang quỳ bên dưới. Cả hai đều run bần bật, mồ hôi vã ra như tắm chờ nghe hăn nói
-Trong cả 5 trại bị đánh, chỉ có 2 chỉ huy các ngươi còn sống. Lơ là phòng bị để chúng tập kích, theo luật phải trảm quyết cả 2 làm gương…
-Xin quân trưởng tha mạng. Chúng tôi biết đội, xin ngài mở cho một con đường sống, chúng tôi sẽ không tái phạm nữa – Cả hai kẻ đang quỳ vội vàng cầu xin
-Các người còn có gan cầu xin sao? Để thủ lĩnh biết được, tất cả các ngươi sớm đã là ma không đầu rồi – Vinh Đạo nói, mắt nhìn về tất cả các sừ súy trong căn phòng - Hôm qua chúng ta đã bị tổn thất không nhỏ. Trước mắt phải ổn định lại, tội chết các ngươi có thể miễn nhưng tội sống khó tha. Để làm gương cho kẻ khác, trong hai người các người, một kẻ phải chết để cảnh tỉnh cho các kẻ khác – Vinh Đạo vung tay
Liền sau đó có một kẻ rút từ trong túi ra 2 cây rơm, một ngắn một dài. Lấy một tay nắm phần chuôi che đi độ dài ngắn giơ ra trước mặt 2 kẻ đang quỳ. Cả hai tên cừ súy sợ xanh mặt liên tục cầu xin
-Xin đại nhân khai ân, chúng tôi không dám nữa,… xin đại nhân khai ân
Vinh Đạo như mặc kệ những kẻ đó, liên tục nói chúng chọn cho nhanh. Những cừ súy xung quanh sắc mặt xám lại, ái ngại nhìn 2 kẻ đang quỳ ở chính giữa. Có vài kẻ dường như muốn nói đỡ nhưng nhìn thấy ánh nhìn của Vinh Đạo liền cúi mặt. Lần này hắn đã quyết tâm thì khó mà thay đổi quyết định.
-Đại nhân, 2 chúng tôi nguyện lấy công chuộc tội. Xin ngài khai ân
-Lấy công chuộc tội, các người nghĩ đơn giản như vậy sao? Khi không lại bị chúng tập kích, thương vong to lớn, lương thảo lại tổn hại, quân tâm chưa ổn định thì công đâu mà lấy.
-Thuộc hạ xin dẫn anh em liều mạng xông vào mở đường cho quân ta đánh vào trong. – Một tên nói
-Hưm, ngươi bị điếc, không hiểu lời ta nói sao? Trong số trại bị tập kích, trại của ngươi là nặng nhất. Người của ngươi thì còn lại bao nhiêu? Chết, trọng thương không thể chiến đấu mất một nửa. Bây giờ còn kéo quân vào đó chính là tìm chết. Ngươi chết thì không sao, nhưng chúng ta lại tổn thất thêm mấy trăm người. Tổn thất hôm qua còn chưa đủ hay sao?
Tên này liền á khẩu không thể nói gì nữa. Vinh Đạo nói tiếp
-Chính vì thế, 2 ngươi rút thăm đi. Kẻ lấy phải thanh ngắn phải chết, để làm gương cho mấy kẻ khác.
Một tên lính đưa hai lá thăm trước mặt. Hai kẻ đang quỳ phía dưới run rẩy chầm chậm rút que thăm. Phía sau có 4 tên lính khác đang chằm chặp nhìn vào chúng, chờ kết quả cuối cùng. Sau khi đã rút thăm , cả hai nắm chặt lá thăm, không muốn mở ra, người run lẩy bẩy.
-Mở ra xem đi – Vinh Đạo quát
Cả hai cùng mở tay ra. Cả hai đều tái mặt nhìn vào lòng bàn tay mình. Cả hai đều hoảng sợ tột độ. Một kẻ ngồi bệt xuống thất thần còn kẻ kia thì không nhúc nhích vì còn sững sờ về kết quả
-Không, không,… xin thủ lĩnh tha mạng – Kẻ ngồi bệt xuống đất lắp bắp, hắn đã rút phải que ngắn nhất
Không cần đợi lệnh của Vinh Đạo, 4 tên lính phía sau liền lôi kẻ này ra ngoài, miệng không ngừng cầu xin. Giọng của hắn từ từ nhỏ lại, cho đến khi không còn nghe thấy gì nữa. Cả căn phòng chợt yên ắng, không ai dám ho he tiếng nào. Vinh Đạo ngồi trên cao nói
-Từ bây giờ, hãy tăng cường canh gác vào ban đêm. Chuyện hôm qua ta sẽ không báo lại với thủ lĩnh, và ta cũng không muốn nghe thêm tin có bất kì trại nào bị phục kích nữa. Nghe rõ chưa? - Vinh Đạo đứng dậy, đi chậm về phía trước, vừa đi vừa nói
-Dạ - Tất cả cừ súy đồng thanh đáp
-Sái Hầu!!- Vinh Đạo nói
-Có thuộc hạ - Một kẻ bước ra cung kính
-Người trở về mau chóng điểm quân, trận đầu tiên ngươi sẽ làm tiên phong dẫn quân của ngươi tiến lên. Người của ngươi quen đánh ở những nơi gồ ghề, ta cho ngươi thêm 400 người, bắt buộc phải chiếm lậy địa lợi của chúng
-Thuộc hạ lĩnh mệnh, nhưng mà trong đó cạm bẫy cơ quan rất nhiều. Thuộc hạ e sẽ rất khó khăn
-Ta đã có tính toán, ngươi cứ làm theo lệnh, ắt sẽ chiếm được
-Thuộc hạ tuân mệnh
-Tốt, tất cả trở về ổn định lại tình hình, chờ ngày xuất kích. Ta sẽ cho chúng biết, thổ phỉ chúng ta có chết cũng phải xẻo của hắn 1 miếng thịt to
-Dạ - Tất cả chỉ huy trong căn phòng liền vâng lệnh lui ra.