Trở Về Thời Bắc Thuộc

Chương 75




Lại nói, từ khi Công Xương nhận đám trẻ làm con nuôi, lão đã đặc cách cho chúng được quyền có binh lính riêng trong tộc miễn sao chúng có khả năng điều khiển họ. Điều khiển binh lính là cả một nghệ thuật, không phải chỉ cần tập hợp một nhúm người lại, phát vũ khí cho họ rồi đứng trên cao mà hò hét chỉ Đông Tây rồi bắt họ làm theo. Làm thế không sớm thì muộn cũng vỡ trận khi đối đầu kẻ địch vì họ không có mục tiêu chiến đấu.

Để họ có mục tiên chiến đấu, kẻ đứng đầu phải có uy, có dũng trong quân mới có thể ra lệnh. Phải khiến họ tuân theo mệnh lệnh, có chết cũng không chối từ. Với chế độ thị tộc bộ lạc, kẻ có tay to hơn kẻ đó làm chủ, kẻ mạnh là kẻ có quyền lên tiếng. Tộc của Công Xương không phải chọn bừa một người làm tộc trưởng. Đến bản thân y khi nối nghiệp cha cũng phải tỏ ra là người có chiến lực xuất chúng và có tài lãnh đạo. Hãn là người đầu tiên và cũng là duy nhất trong đám trẻ có khả năng điều khiển quân sĩ. Nói không phải hắn mạnh nhất, nói về sức mạnh, tất cả lũ trẻ đều có thực lực làm chủ một cánh quân, nhưng bọn chúng không biết tạo ra uy thế của mình.

Cái thế của kẻ đứng đầu chính là quyền thưởng và phạt. Những kẻ đi theo chỉ là “hươu đến vì cỏ tươi”, tất cả vì lợi ích. Những nạn dân theo tộc của Công Xương chỉ vì cái ăn, y có ân với họ không có nghĩa họ tôn trọng và tuân theo, kẻ ở trên nếu chỉ biết ban ơn cho kẻ khác sẽ khiến kẻ dưới xem nhẹ mệnh lệnh, ngược lại nếu chỉ hà khắc, sẽ khiến tâm ý bất mãn. Để tạo ra cái “thế”, cần có sự cân bằng giữa thưởng và phạt, thưởng thật hậu và phạt nghiêm khắc, khiến kẻ dưới phạm tội mà phục, có công được thưởng mà không coi là ân đức. Chính nhờ việc thưởng phạt mà cái uy của kẻ trên được phơi bày, khiến ai đi theo cũng tâm phục khẩu phục mà hết lòng phung sự.

Lại nói, trong xã hội bộ lạc, tộc trưởng là luật pháp nên không khỏi tránh những lúc thiên vị, bất công khi mà quyền phân xử nằm vào tay một con người. Vì thế, để tộc nhân tin và phục, cần một tộc trưởng có đức hạnh lớn lao làm quan tòa. Hãn thì không như vậy, hắn không tin lắm vào mấy thứ gọi là đức hạnh, nhân vô thập toàn, ai cũng có khoảng tối của chinh mình. Chính vì thế, hắn ban hành ra các quy tắc, nội quy trong tộc. Mọi việc cứ chiểu theo đó mà làm, lập công được thưởng, có tội chịu phạt, tộc trưởng cũng không đứng ngoài vòng ảnh hưởng, Công Xương cũng rất ủng hộ, dù rất khiên cưỡng nhưng nhận thấy mình sẽ không còn bị vướng bận bởi công việc trong tộc nữa. Vì chưa có chữ viết nên tất cả đều là truyền miệng, do đó cần càng tối giản nhất càng tốt và tránh tam sao thất bản, bất kì ai xuyên tạc đều bị đuổi khỏi tộc

Dần dà, khi các quy tắc bình đẳng được bảo trợ bởi người đứng đầu, cái thế, cái ân uy của kẻ đó dần lộ ra. Nhờ đó, Tần Hoàng tàn bạo mà có thể thống nhất lục quốc, khống chế cả thiên hạ, Hạng Vũ, Lưu Bang phải chờ đến khi Thủy Hoàng mất mới dám khởi sự vì đến đời thứ 2 thì mất cái thế dẫn đến mất cơ nghiệp trăm năm. Hãn dùng chính cái quyền đó để điều khiển những người này, có ân nhưng cũng có tàn ác. Những người mới đến, có công được thưởng, làm loạn thì phạt công khai, hình phạt chỉ có đuổi hoặc giết tùy theo mức độ, nhưng cơ hội sửa sai đều có, ân uy có đủ khiến người dân phụng sự hết mình. Trong khi đó, trong quân đội, bọn trẻ, kẻ thì quá nhân từ, khiến cái “thế” thấp, binh sĩ sinh nhờn, kẻ thì quá nghiêm khắc, khiến binh sĩ khó chịu, bất phục, nói tóm lại là thiên về cảm tính nhiều hơn. Kẻ khá nhất là Trâu, tên này là con nhà nòi có khác, hắn thưởng phạt phân minh không thiên vị, nên rất được kính trọng

Hãn nói rồi quay người đi vào trong. Việc cần nhất lúc này là tập trung chế tạo trang bị và đẩy mạnh đồn điền hóa. Hắn có tiền nhưng số đó chỉ là tạm thời đáp ứng, đủ lo cho tất cả trong thời gian ngắn. Việc thiếu đất canh tác dần bắt đầu xuất hiện khi các cánh rừng dần bị đốn hạ nhưng chưa đủ tạo ra lương thực nuôi tất cả. Phần lớn đất đai của Công Xương bị mất vào tay thổ phỉ. Hơn 1 vạn người chui rúc vào một vùng khá bé, hẹp vì thế cần chuẩn bị nhanh cho hơn 600 người, họ sẽ sớm được tập hợp để phản kích lấy lại số đất đã mất.

----------------------

Tại một nơi trong đầm Dạ Trạch

-Nhanh chân lên, chúng chưa chạy xa được, tìm được lập tức giết ngay – Một tên người Hán cao lớn lực lưỡng ra lệnh

Tiếng chó săn sủa không ngừng khiến chim chóc trong khu đầm lầy một phen náo loạn, đồng loạt bay bỏ đi. Tiếng bước chân liên tục di chuyển, qua những bụi cây tạo lên những tiếng kêu xoạt xoạt. Phía bên ngoài đầm Dạ Trạch, tại vùng đất chưa tái chiếm, phỉ càng hoạt động mạnh hơn khiến Công Xương không một phút lơ là, quân của Phùng Khoang bất ngờ triệt thoái khiến phòng thủ nơi này lộ ra một khoảng trổng lớn. Y phải kéo dãn quân số, tản mác để bù vào khiến mỗi nơi chỉ có mấy chục người đóng giữ. Nếu bị tấn công họ sẽ bị đầy lùi không thương tiếc

Quân tiếp viện đang trên đường đến, dù chỉ cách có 1 ngày nhưng phải đến chiều mai họ mới có thể đến nơi. Để tránh bị động, y sai mấy người nhanh nhẹn đo do thám phía trước, có động liền báo cáo. Tin báo về chỉ là thổ phỉ tăng cường hoạt động, không có dấu hiệu xuất quân tiến về đây.

Tin báo về loanh quanh chỉ có thế, rốt cục là chúng định làm gì Công Xương thật không đoán ra được. Chúng làm rầm rộ như vậy nhưng chẳng có lấy 1 đợt tấn công. Người của Công Xương đều mong chờ một cuộc tấn công lớn nhưng họ chờ mãi chẳng thấy nổi một nhúm tiếp cận nơi này.

Quân tiếp viện được điều động đến vào ngày hôm sau khiến tình hình dịu lại một chút. Họ về cơ bản đã có thể bù lấp khoảng trống mà người của Phung Khang bỏ lại, nhưng chính vì không biết chúng định làm gì nên họ luôn tăng cường cảnh giác.

Một tuần sau

Tiền đồn vẫn chưa hề nhận được thông báo về bất kì một cuộc tấn công nào. Hoạt động của lũ phỉ cũng dần ít đi. Đây là điều khiến Công Xương khó hiểu. Hãn cũng vậy, trong thời gian đó, ngoài việc chú ý đến việc chế tạo trang bị cho binh lính và tập trung mở rộng đất đai, hắn thường xuyên cho người cưỡi ngựa chạy đến cập nhật tình hình. Có ngựa thì việc báo tin trở lên nhanh chóng hơn, ngựa Hung Nô tỏ ra rất đắc lực khi mà cả đi cả về liên tục chỉ mất chưa đến 1 canh giờ.

Một buổi chiều, một kị binh cưỡi ngựa lao tức tốc trở về từ tiền đồn, vó ngựa không ngừng tung bước, giày xéo mặt đất bên dưới. Những người đang đứng trên con đường chính vội đứng lùi sang hai bên khi thấy con ngựa này chạy với tốc độ cao

-Tránh ra, mau tránh ra, tin cấp báo từ Tộc trưởng

Người này vừa cưỡi ngựa vừa la lớn, chạy thẳng vào trong làng. Hắn tìm đến Hãn để báo tin, lúc này đang ở khu lò rèn để quan sát những người thợ làm việc

Ánh lửa hồng từ các lò than bốc lên hừng hực giữa mùa hè, những miếng kim loại sau khi trở nên nóng đỏ được lấy ra và nện bằng các cây búa. Các tộc có mỏ đồng lần lượt mang chở đồng và thiếc đến tộc của Công Xương. Những mỏ đồng thì khá gần nhưng thiếc thì phải đi xa hơn vì mỏ lộ thiên không có nhiều, họ phải đến địa phận của dân Trại để có kim loại này.

“Choang”, “két”, tiếng minh khí va chạm, ma sát vào nhau tạo nên một tiếng kêu rợn óc. Hãn bổ một lưỡi rìu bằng đồng điếu xuống một lưỡi sắt. Những người thợ rèn bằng kinh nghiệm đã trộn lẫn đồng và thiếc cùng một số phụ gia khác tạo nên một dạng kim loại rất cứng chắc, nếu so sánh với sắt thì cũng một 8 một 10, đây là điều khiến hắn rất bất ngờ. Không ngờ lại có cách khiến đồng cứng đến mức như vậy. Trình độ đúc đồng của người Việt đã đạt đến đỉnh cao rồi.

Các chuyến nông cụ và vũ khí lần lượt được xuất lò và đem đi phân phát. Dần dần vấn đề thiếu dụng cụ đã không còn đáng ngại nữa. Miễn là hắn có đủ tiền để trả, đồng sẽ về không dứt. Nói đến nông cụ, xe cày 4 lưỡi hôm qua đã được mang đi thử nghiệm, thử mới thấy có khá nhiều vấn đề cần cải thiện lại, đáng nói đến là khung dầm chưa đủ khỏe để chịu cày, đồng thời mẫu lưỡi cày của Hãn không phải là phù hợp với tất cả mọi loại đất, ví dụ những nơi có nhiều sỏi đá, cày này tuy có tiện nhưng nhanh bị hao mòn, những nơi còn tồn đọng rễ cây, mới đầu thì không sao, càng về sau càng khó hơn do lưỡi cày bị va chạm nhiều, cũng như lưỡi cày không thuận chiều nên việc cắt rễ cây dần không còn dễ dàng. Hay ở những nơi có nhiều bùn lắng sâu, hoặc đất mùn, việc điều chỉnh dầm hạ thêm xuống lại càng có vấn đề

Những việc này giải quyết không khó, chỉ là hắn chưa có đủ thời gian tập trung. Thổ phỉ có thể tấn công phòng tuyến bất cứ lúc nào, hắn ngày nào cũng như ngồi trên đống lửa chờ nhận báo cáo. Đã một tuần này chưa có động tĩnh gì, các trang bị hiện đang được làm gấp, tuy không tốt lắm nhưng ít nhất không phải để họ phải tay không cự giặc.

Chính vì không yêu cầu trang bị đạt chuẩn nên việc chế tạo hàng loạt cũng nhanh nhưng hiện giờ vẫn có thiếu rất nhiều. “Hí hí”, tiếng ngựa lồng lên bên ngoài, hắn ngay lập tức bước ra.

-Cậu Hãn, có tin cấp báo – Người này nói gấp

-Có chuyện gì, phòng tuyến thế nào rồi?

-Chúng tôi phát hiện một nhóm thổ phỉ đông đảo tiến về phía chúng ta.

Hãn biến sắc, liền hỏi lại

-Ước chừng bao nhiêu tên? Chúng đã tấn công chưa?

-Không phải, chúng không tấn công chúng ta.

-Không tấn công? Vậy là có chuyện gì?– Hãn hỏi gấp

Ngươi đưa tin liền nuốt nước bọt, bình tĩnh nói

-Chúng tôi phát hiện, chúng không có ý định tấn công mà đuổi bắt theo một nhóm người. Tộc trưởng mới đầu phục kích trên đường nhìn thấy, càng đến gần càng phát hiện có gì đó không đúng. Chúng tôi thấy nhóm đi trước chạy chối chết dưới mưa tên của thổ phỉ. Tộc trưởng hạ lệnh, khi chúng đi vào, ngay lập tức bắn tên vào nhóm truy đuổi phía sau.

Người đàn ông ngừng lại lấy hơi, rồi nói tiếp

-Chúng tôi đã thành công đuổi chúng đi, đồng thời bắt được hơn 10 tên phỉ bị chúng truy đuổi cùng một đứa con gái. Trong số chúng có kẻ nói hắn tên là Đại Lang.

-Đại Lang?!! Hắn chạy đến đây sao?

-Đúng vậy, tộc trưởng nói cậu mau đến xác nhận.

------------------------

Sáng hôm sau, Hãn theo người báo tin đi về hướng tiền đồn để xác nhận. Tiền đồn là lá chắn của cả tộc nên được ưu tiên đầu tư rất nhiều. Gỗ được vận chuyển đến đây rất nhiều để xây dựng các công sự mang tính phòng thủ. Ngoài ra, cách nơi mai phục chừng 1km có một đồn xây bằng đất và gỗ khá rộng rãi để chứa quân trang và lương thực. Nơi này cũng là nơi nghỉ ngơi và phòng thủ cuối cùng khi mọi việc vượt quá tầm kiểm soát, nằm án ngữ trên tuyến đường chính nối về làng chính.

Nơi này được hơn 100 người tiến hành thi công, do chưa có thông tin thổ phỉ sẽ tấn công nên họ được phân để làm cơ sở này, nơi này vẫn còn đang trong quá trình xây dựng, nhưng về cơ bản có thể đáp ứng được nhu cầu cho những binh lính nơi đây

Đứng từ xa đã nghe thấy tiếng hét rất đều vọng lại, Công Xương có vẻ đang huấn huyện binh sĩ. Ước chừng 50 người đang xếp hàng ngay ngắn, tay cầm giáo đồng, hạ thấp người thủ thế cùng với tấm khiên. Y đang sửa lại tư thế cho một người lính bên trong đồn,

-Khi đâm cần phải có lực hơn. Khiên giơ cao hơn chút nữa,

Đến khi sửa xong liền nói lớn

-THỦ!!!

-HOOOO!! – Tất cả binh lính hò vang, đồng loạt giơ khiên về phía trước thủ thế

-ĐÂM!!!

-HOOO!!!

Nghe hiệu lệnh, binh sĩ liền chĩa giáo đâm về phía trước, chĩa từ phía dưới lên, khiên giơ cao hơn để che chắn. Tất cả làm liên tục làm đi làm lại nhiều lần như vậy. Nhìn thì nhàm chán nhưng đó lại là các tư thế sẽ cứu mạng binh sĩ vì các tư thế này xuất hiện rất nhiều và cần thiết để phòng thủ và tấn công kẻ địch, làm nhiều lần sẽ thành thói quen, đến khi đánh trận họ sẽ làm theo phản xạ mà thôi.

Hãn bước vào bên trong cánh cổng vào đồn, người báo tin vội chạy vào bên trong báo với Công Xương. Y lấp tức tiến về cồng đồn đón Hãn

-Cháu đến rồi sao?, mau đi xem Đại Lang đi

Công Xương vội nắm lấy tay Hãn dẫn đến một căn phòng nằm trong đồn, nơi này vốn là chỗ ở của binh sĩ nhưng 1 nửa đã được dành chỗ một người duy nhất. Trước khi bước vào, hắn cảm thấy nơi này, mọi người thái độ không được tốt lắm. Trong căn phòng, một người đàn ông toàn thân rỉ máu, hơi thở yếu ớt, băng bó khắp người, hơi thể yếu ớt, khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn còn chút sức sống. Bên cạnh còn có một cô gái khác đang chăm sóc. Dáng vẻ yêu kiều, dễ mến, đúng là một nữ nhân xinh đẹp

Hãn chỉ cần nhìn lướt qua cũng biết kẻ trên giường này là ai, cái khuôn mặt này thì không nhầm đi đâu được, có hóa thành tro hắn cũng nhận ra, đó là Đại Lang chứ ai, không biết vì sao lại ra nông nỗi này

-Chúng ta đã cố gắng cứu chữa cho hắn, cũng may là đến kịp lúc. Lúc tìm thấy trên lưng hắn còn cắm đến 5 mũi tên đâm sâu. Sức sống của tên này đúng là đáng sợ

Cô gái đang chăm sóc cho Đại Lang thấy một nhóm người lạ mặt tiến vào, liền cầm chặt một thanh chủy thủ, chờ sẵn, xem tư thế rất có phương pháp, có vẻ đã từng luyện qua võ. Công Xương thấy vậy liền giải thích để cô gái này bình tĩnh. Hãn thì không quan tâm lắm, hắn đang tự hỏi rốt cục bên trong đầm Dạ Trạch đã xảy ra chuyện gì mà Đại Lang lại ra nông nỗi này

-Thế nào? Hắn có phải là Đại Lang không? – Công Xương hỏi

-Chính là hắn, không nhầm được đâu?

-Vậy là tốt. – Công Xương nói với một giọng ơ hờ - Hắn không phải Đại Lang, ta sẽ cho hắn một nhát chết luôn

Trong giọng nói của Công Xương còn kèm theo một cơn giận dữ.

-Ý chú là sao?

-Một vài người ở đây đã nhận ra hắn chính là kẻ đã dẫn thổ phỉ tấn công chúng ta. Nhưng lúc đó hắn tự xưng là Đại Lang, là ân nhân của ta, khiến ta rất khó xử mới cần cháu đến xác nhận

Công Xương vừa nói, ánh mắt nhìn chằm chặm vào Đại Lang, không che dấu được sát khí bên trong đó. Thảo nào từ lúc vào đây đã thấy nơi này có phần ngột ngạt. Mà nhắc Đại Lang mới nhớ, còn thiếu một kẻ, Hãn liền nhìn tìm kiếm xung quanh

-Phải rồi, Đại Hùng có ở đây không?

-Ngươi biết cả chú Hùng sao?

Họ Công chưa kịp trả lời thì cô gái đã nói luôn

-Sao lại không, lần trước y suýt lấy một mạng của ta nữa đấy. – Hãn lạnh lùng nói, rồi nhìn xung quanh

-Không cần tìm nữa, hắn không có ở đây. Hắn đã đến đầm Dạ Trạch hái thuốc rồi. – Công Xương nói

Hãn giât mình, tên này điên thật rồi, mất nửa mạng mới thoát khỏi miệng cọp, bây giờ còn muốn quay lại, rõ ràng là không muốn sống nữa mà.

-Hắn đến đó tìm thuốc trị thương cho Đại Lang, người này thương thế không hề kém cạnh nhưng liều mạng cùng mấy chục người trở lại, can đảm, tín nghĩa, ta rất phục

-Cháu còn nhớ chú từng muốn chém hắn đấy – Hãn nói

-Không gặp không quen biết mà, bây giờ ta thấy hắn là con người trượng nghĩa, liền thay đổi cách nhìn về hắn, hà hà

-Đúng, hắn rất trượng nghĩa, trượng nghĩa đến mức ngu ngốc. Loại người này đúng là không ai căm ghét cho được

-Ngươi câm miệng, sao dám nói chú Hùng của ta là kẻ ngu ngốc. – Cô gái liền giơ thanh chủy thủ về phía Hãn nói giọng giận dữ

-Tôi nói không đúng sao, thuốc ở đâu chẳng có, đâu cần phải quay lại cái “hang cọp” đó chứ

Nói rồi hắn liền nói với Công Xương

-Chú Xương, phiền chú sắp xếp chuyển người này về làng chính, nơi này không phù hợp chữa trị. Ở làng chính sẽ tiện hơn

-Được, để ta sắp xếp, nhưng mà ta không đảm bảo người làng sẽ tha cho hắn đâu

-Ý của chú, mọi người đều phải nghe. Giết một kẻ trọng thương không có gì vẻ vang cả, chờ đến khi hắn khỏe lại mới luận rõ ân oán, lúc đó muốn chém muốn giết cũng chưa muộn.

-Được, khi hắn tỉnh lại, ta sẽ đích thân phân xử việc này

Hãn gật đầu rồi nói với người báo tin phía sau

-Phải rồi, anh mau về làng, nói Trì chuẩn bị thuốc cầm máu, bổ huyết.

Người này vâng lệnh liền chạy ra ngoài. Việc sắp xếp có lẽ sẽ phải mất 1 ngày vì cần chuẩn bị xe, nơi này đồ vận chuyển rất thiếu. Khi họ vừa bước ra khỏi cửa liền giật mình, hoảng hốt khi thấy một con vật người đầy máu, gầm gừ trước cửa nhìn họ.

Xung quanh đó, binh lính xếp thành vòng thủ thế đề phòng con vật này làm càn. Một con sói xám lớn đang nhìn họ, nhe bộ nanh trắng muốt và ánh mắt hăm họa của loài dã thú. Con sói này còn lớn hơn con hắn gặp trong đầm Dạ Trạch. Đứng trước dã thú ai chẳng sợ hãi, Hãn cũng vậy vì hắn đang đứng gần nó nhất. Nó không hề để ý xung quanh mà chỉ chú ý vào lối cửa ra vào. Trên người một mảng có màu đỏ sậm. Con vật đi cà nhắc nhưng sự hăm họa không khỏi khiến người khác sợ hãi.

-Tộc trưởng, cậu Hãn, hãy lùi lại, con chó này điên rồi! – Một người liền cản trước mặt họ nói

-Khoan đã, con sói này là của Đại Lang sao?

-Đúng vậy, chúng tôi tìm thấy nó khi cứu hắn, lúc đó nó còn đang thoi thóp. Hôm nay đột nhiên có thể đứng dậy vọt đến đây. – Người này nói, hai mắt không ngừng tập trung vào con sói

Con vật này đã đánh hơi thấy chủ ở đây mới đến. Nhìn thương thế không hề nhẹ đâu, ngoài một chân bị cà nhắc, trên người còn vài nốt tên nữa, máu cũng đã bắt đầu rỉ ra. Hãn liền lấy tay gạt người phía trước bước lại gần, Công Xương thấy thế liền lấy tay bắt lấy bả vai, lắc đầu ra hiệu đừng đến gần, nhưng Hãn bỏ qua lời khuyên của y, vẫn tiếp tục đến gần con sói. Xòe bàn tay ra trước mặt rồi từ từ lại gần, con thú vẫn không ngừng gầm gừ, chỉ một cú ngoạm hắn sẽ đứt lìa mất cả một cánh tay. Ánh mắt hung dữ vẫn nhìn hằn học, hắn lấy hết cam đảm nhìn sâu vào đâu mắt đó không hề sợ hãi

Mọi người đứng xung quanh như nín thở nhìn theo hành động của Hãn, nhìn thế nào cũng giống như con vật này sẽ chồm lên cắn vào cổ của hắn vậy, nhưng cánh tay của Hãn cứ dần dần đến gần mà con vật chỉ biết nhe năng đe dọa. Hãn từ từ chạm vào bộ lông mượt màu xám, nhè nhẹ vuốt, đôi mắt vẫn tập trung vào nhìn vào con sói không sợ hãi. Cái vuốt nhẹ của Hãn khiến con vật dần dịu đi sát khí, đối với loài thú dữ, đừng sợ hãi, nhìn vào đôi mắt của nó, không lùi bước bởi chỉ cần chúng cảm thấy hay nhìn thất sự sợ hãi trong ánh mắt hay hành động, chúng sẽ tấn công không khoan nhượng. Đó là những gì hắn học được từ thời hiện đại

-Chủ của mày không sao nữa rồi – Hãn thì thào nói nhẹ với con sói

Dường như con thú này hiểu được lời của Hãn, cỗ sát khí cùng tiếng gầm gừ và ánh mắt của loài dã thú dẫn biến mất mà trở nên hòa nhã hơn, nó liền ngồi xuống nghỉ ngơi, các vết thương đang rỉ máu đang hành hạ nó khiến nó thở gấp hơn, Hãn cảm nhận thấy rõ điều đó qua mỗi lần vuốt ve

-Chú Xương, xin chú bằng mọi cách chữa cả con vật này nữa. Nó xứng đáng được sống vì lòng trung thành với chủ.

-Cứ để cho ta – Công Xương nói.

Phía sau, bên trong căn phòng, cô gái nấp sau cánh cửa đã chứng kiến tất cả, cô thấy Hãn không hề sợ hãi trước con sói của Đại Lang, không những thế còn có thể khiến nó trầm tĩnh trở lại. Lúc này, ánh mắt đang hướng theo bóng lưng của hắn xa dần rồi biến mất.

Hãn ở lại tiền đồn một ngày, luôn tiện xem xét khả năng phòng thủ nơi đây. Công Xương rất cẩn thận trong quá trình xây dựng. Vị trí của trại này mang ý nghĩa rất lớn nên y xây dựng hàng loạt các chướng ngại vật, các công sự bảo vệ và các dụng cụ thắp sáng, có vẻ y rất ám ảnh chuyện bị tập kích lần trước, tất cả chỉ để phòng thủ trại này. Ngoài ra, các vị trí phục kích cũng được xây dựng và ngụy trang kĩ càng. Điều hắn cảm thấy tiếc nhất là quân số ở đây chưa đủ. Không thể phục kích mãi được do khả năng thành công sẽ giảm dần, đồng thời, hiệu quả cũng chưa cao vì thổ phỉ gặp phục kích là chạy nên không tiêu diệt được nhiều sinh lực. Vì vậy cần những trận đánh trực diện, làm tiêu hao mạnh sinh lực của chúng để chúng không còn dám đến đây quấy rối thường xuyên nữa.

-----

Hãn trở về mang theo một chiếc xe chở thêm một người bị trọng thương và một cô gái khiến mọi người lấy làm lạ. Nhiều người đứng ra trực sẵn, vì họ lo người bị thương đó có thể là thân nhân của họ, thứ đến là vì hiếu kì, ngoài đó làm gì có phụ nữ, sao Hãn lại dắt một cô về?

Khi nhóm tiến vào cổng làng, mọi người liền ghé mắt nhìn người bên trong. Đột ngột không khí xung quanh biến đổi. Hãn cảm thấy toàn thân ớn lạnh dù đang là giữa mùa hè. Ngoái lại nhìn thì thấy dân làng nộ khí tràn đầy, hai mắt ánh lên vẻ hung ác

-Chính là hắn, chính hắn đã dẫn đám thổ phỉ về

Người lên tiếng không ngờ lại chính là lão Cai, Hãn đang định tìm lão nhưng lão đã có mặt rồi. Nhưng khi nhìn thấy Đại Lang, sắc mặt lão lại rất khó coi, ra vẻ vô cùng giận dữ khi gặp lại kẻ có thù giết cha vậy. Ngay sau tiếng thét, những người đàn liền chạy đi tìm kiếm xung quanh, kẻ nhặt lấy hòn đá, kẻ cầm cây gậy, người vào ngôi nhà gần đó lấy ra một con dao, hằm hằm tiến lại chiếc xe chở người bị thương

-Dừng lại

-Hãn, chính hắn là kẻ đã dẫn thổ phỉ về làng, giết hại người thân của chúng ta, khiến vợ tộc trưởng phải chết. Thù này phải tính với hắn

Lão Cai nói, giọng đầy căm phẫn, những người xung quanh lại càng hùng hổ, muốn quyết lấy mạng Đại Lang cho bằng được, cô gái trên xe cũng rút ra thanh chủy thủ cùng con sói của Đại Lang gầm gừ nhìn xung quanh. Sự dữ tợn của con sói cũng không cản được sự phẫn nỗ của mọi người. Thấy tình hình không ổn, Hãn liền đánh liều phi thân từ trên xe xuống, tung cước đạp vào một người đàn ông gần đó, khiến người này đổ rạp vào người phía sau. Mọi người thấy vậy thì bàng hoàng, lần đầu tiên họ thấy Hãn động thủ với chính người làng

-Đây là đạo đối nhân xử thế của chúng ta hay sao? Giết người không thể chống cự à? Hơn nữa, lệnh của tộc trưởng, không được giết hắn

-Lý nào lại vậy? Tộc trưởng không biết hắn đã giết vợ ngài ấy sao?

-Hắn có giết cô Trinh hay không, chúng ta còn chưa biết, hơn nữa hắn chính là kẻ đã cứu tộc trưởng và chúng cháu trong đầm Dạ Trạch, nếu không có hắn, chúng cháu đã chôn xác trong đó rồi.

Mọi người rơi vào trầm lặng, cả ân cả oán đều ở trước mặt, nhất thời không thể giải quyết. Ngoài việc là nguyên nhân khiến cô Trinh phải chết, Đại Lang còn phải chịu thêm nỗi oán hạn mất người thân của dân làng, nhưng Hãn cũng đã xác nhận, người này đã cứu Tộc Trưởng, nếu không có tộc trưởng, người làng sớm đã không trụ được rồi

-Được, nếu đã vậy, vậy chúng ta gọi tộc trưởng về đây để ngài phân xử, chúng tôi muốn một câu trả lời thỏa đáng cho việc này – Lão Cai liền tiến lên phía trước nói với Hãn

Hắn đành gật đầu đồng ý để yên lòng dân làng đang giận dữ. Lần đầu tiên Hãn thấy lão Cai có thái độ như vậy. Lão nói xong liền bỏ đi, dân làng cũng theo lão mà dãn ra. Bọn trẻ cũng đã đứng ở gần đó vì nghe có tiếng cãi vã, lão Cai thấy lũ trẻ đã kể lại việc vừa xảy ra.

Trâu cũng trong số đó, nghe lão Cai kể lại, sắc mặt đã trở nên khó coi, liền bước nhanh đến, rút từ phía sau hông một con dao đến định đâm kẻ đang nằm trên xe. Con sói ngồi trên xe nhận thấy sát khí ngùn ngụt từ Trâu, liền đe dọa.

-Cản nó lại, đừng cho nó đến gần đây – Hãn nói lớn

Tức thì Sóc và Cóc liền chạy lại, kéo tên Trâu lại nhưng hắn mặc kệ, cứ vùng vẫy đòi đi tới. Cơn giận đã nuốt chửng nó, khiến nó không thể thốt lên lời nữa mà chỉ có thể kêu một tiếng “AAA” đầy phẫn uất.

Hãn hiểu được cảm xúc của Trâu lúc này nhưng tốt nhất, lúc này không nói gì thì hơn. Hắn đành dẫn Đại Lang đến một căn nhà gần cạnh lò rèn. Nơi này là chỗ ở của Musa, đã lâu rồi không có ai ở đây nữa, lại bị cháy xém một phần. Hãn đành để cho Đại Lang ở đây chứ biết làm thế nào, mọi người đang rất tức giận nên đành phải tự thân lo cho nó vậy.

Cũng còn may là Hãn còn lũ bạn nữa. Khi hắn đến căn nhà cũng đã thấy Cóc và Sóc chạy đến từ phía sau

-Thằng Trâu đâu rồi?

-Nó hả? Lúc mày mang người này đi, nó đã dùng dằng rồi bỏ đi rồi, có vẻ tức lắm – Sóc nói

-Kệ nó đi, một lát là nó bình tĩnh lại thôi. Chúng mày phụ tao sửa lại căn nhà này

-Không thành vấn đề nhưng tao muốn hỏi, đây là ai?

-Đại Lang, ân nhân của chúng ta trong đầm Dạ Trạch, còn cô gái kia có thể là em gái hắn, và cả con sói của hắn nữa. Hắn là kẻ tao đã kẻ với chúng mày trước đây

-Hiểu rồi, nhưng mà việc hắn đã làm đúng là khó chấp nhận

-Sau khi hắn tỉnh lại, chú Xương sẽ thanh toán ân oán với hắn. Trước mắt hãy cứu hắn đã, Trì đã đi lấy thuốc chưa?

-Rồi, từ hôm qua nó đã đi đến chỗ đám con buôn, chắc sắp về tới rồi



Hãn cũng lũ trẻ sửa sang lại căn nhà cũ này làm chỗ nghỉ cho Đại Lang. Thương thế rất nặng nhưng được sơ cứu kịp thời và đúng cách nên không có gì nguy hiểm đến tính mạng. Việc còn lại chỉ là thay băng vết thương và tẩm bổ thì sẽ sớm tỉnh lại. Hãn để anh em nhà này ở đây, dặn nếu có vấn đề gì cứ đến tìm hắn.