Trở Về Thời Bắc Thuộc

Chương 39




Lính chính quy của Công Xương cũng tử thương không ít. Họ là mũi xung kích cho có các đợt tấn công, nên trang bị tốt họ có đầu tiên, vài người chiến đấu tốt được trang bị vũ khí sắt. Nhưng vì là những người đầu chiến tuyến, chạm mặt đám phí đầu tiên nên tử thương cũng cao. Tuy nhiên, chung quy lại thì vẫn là dành phần thắng

Giờ chỉ cần chờ đến mùa đông là có thể đánh vào bên trong, nhổ cái gai khó chịu này. Các tộc trưởng muốn tiến vào vùng đất nổi bên trong cần có thuyền nên họ đã cho chuẩn bị đóng các loại thuyền, bè để chở quân qua sông. Vùng đầm rộng lớn vây quanh là nhà của đám cá sấu cực kì hung dữ chỉ sợ đang đi qua sông lại bị cá sấu vồ thôi, chưa tính đến đám rắn độc nữa. Chúng giống như một bức tường thành kiên cố bảo vệ cho trại bên trong vậy

Bên ngoài, rắn rết cũng đông không kém, nhiều lúc Hãn tự hỏi bên ngoài đã nhiều thì bên trong còn như thế nào nữa. Không hổ danh là đầm Dạ Trạch, trong sử kí đã từng nói qua về chuyện quân Lương từng cố gắng xâm nhập dù mất đi ưu thế kị binh, có trường hợp từng bị liền một lúc mấy con rắn độc cắn trúng, chuyện đó cũng đã xảy ra với quân của các tộc trưởng, chết thảm không tả được. Những người bị rắn cắn Hãn phải cột thật chặt người đó, đến mức không cử động nổi một ngón tay, rồi sau đó khoét thịt vùng bị cắn để rút máu ra, cuối cùng là dùng cây mã đề giã nát đắp vào. Đây là cách ông nội Hãn đã chỉ, nhiều lúc hắn cảm thấy nể lão nhân gia này. Cây mã đề tuy có tác dụng lọc máu độc nhưng không thể lọc triệt để, vẫn còn một lượng độc tương đối. Cộng với việc rút máu thì độc vẫn còn lại một chút, không còn nguy hiểm đến tính mạng, việc còn lại là trông chờ vào sự đề kháng của cơ thể, bất quá phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài tháng là có thể đi lại. Xui lắm thì mới gặp ông bà thôi.

Lũ rắn Hãn không thể để chúng hoành hành được, khó với người cổ đại nhưng hắn thì thừa sức giải quyết. Và khi chiếm được chốt phục kích đầu tiên thì Hãn cũng nhận ra Tưởng Kì cũng biết cách này. Đó là dùng mùi nồng để đuổi rắn. Rắn thị giác không tốt nhưng lưỡi chúng lại rất đáng nể, thay thế mũi và mắt, giúp chúng xác định con mổi. Chính vì rất nhạy nên rắn rất nhạy cảm và rất sợ những loại thực vật có mùi nồng khiến thính giác của chúng bị vô hiệu hóa. Rắn bị mất đi khả năng cảm nhận xung quanh thì khác gì bị mù nên chúng rất ghét và bỏ đi từ xa. Mùi nồng hắn có rất nhiều cách tạo. Cách hắn ưa thích là tỏi.

Rừng núi nước Nam có rất nhiều cây gia vị và thảo mộc mà hiện nay người Việt vẫn dùng trong bữa ăn hằng ngày. Hãn tìm cũng được mười mấy loại khác nhau trong đó có tỏi dại. Đuổi rắn chỉ cần giã tỏi lọc qua nước sôi sau đó để nguội thì sẽ thu được nước tỏi. Ngửi thôi cũng đủ khiến mũi sụt sịt do tính nóng của nó. Tưới nước tỏi lên người hay rải xung quang nhà, tường trại cũng đủ khiến lũ rắn đến rồi không muốn trở lại, đi rừng cũng an tâm vì lũ rắn đã lẩn mất rồi.

-------------

Doanh trại của Tưởng Kì,

Một bức tường đất trải dài hơn 1 km, bên trên có hơn mười người đàn ông thay phiên canh giác và cảnh giới. Trại của Tưởng Kì nằm lẩn khuất trong cánh rừng đất nổi giữa đầm. Cánh cửa gỗ làm bằng nhiều giác gỗ ghép lại bằng các thanh ngang có đóng đinh đồng từ từ mở. Một kẻ liền sau đó chạy vào bên trong, trên người có vài thương tích,

Hắn đi qua còn đường hẹp dẫn đến một căn nhà lớn nằm giữa trại. Dọc đường vang lên hàng loạt những tiếng kêu la thảm thiết của phụ nữ từ những căn nhà lá ven đường. Có kẻ từ trong một căn nhà bước ra đang buộc lại chiếc khố cười với kẻ bên ngoài rồi mời kẻ đó vào bên trong với điệu cười dâm đãng, cánh cửa hé lộ ra thân hình trắng hếu của một cô gái trẻ đang nằm sấp trên sàn nhà, tóc xù lên che khuất khuôn mặt. Hắn thấy tên đồng bạn đang chạy hộc tốc mới vẫy tay hỏi

-Người anh em, đi đâu mà vội vậy? Dừng lại chung vui với chúng tôi nào.

-Vui vẻ gì nữa, sắp chết đến nơi rồi.

Tên này nói rồi tiếp tục chạy đi đến căn nhà giữa trại. Nơi này được canh giữ bởi những kẻ cao lớn, đô con nhất trong đám phỉ, kĩ năng chiến đấu rất tốt. Bên trong căn nhà này chính là nơi ở của Tưởng Kì.

-Thủ lĩnh, thủ lĩnh, không xong rồi. – Tên này xông thẳng vào trong nói lớn

-Có chuyện gì vậy? Không phải ta cho ngươi thông đường đến chỗ buôn bán sao? – Một người đàn ông trung tuổi để ria mép, ăn mặc bảnh bao theo lối Hán phục từ phía sau trướng từ từ bước ra

-Chúng tôi bị tập kích, anh em bị giết cả rồi

-Nói láo, đường đến chỗ buôn bán nằm rất xa phía các chốt chặn, lấy đây ra lính mà phục kích

Kẻ mà tên kia gọi là thủ lĩnh chính là Tưởng Kì. Chỗ buôn bán mà người đàn ông này nói đến chính là một vịnh nhỏ tự nhiên, đến vịnh này cần men theo một nhánh sông được ngụy trang tại một đoạn sông vắng người trên sông Nhị Hà, hai bên nhánh sông là các rặng đá cao, chỉ đủ cho một thương thuyền đi vào, muốn ra phải vòng vào vịnh và quay đầu. Những kẻ biết đến nơi này chỉ có những kẻ làm ăn với Tưởng Kỳ.

Hãn đã sớm để ý đến con đường này nên đã xin Công Xương 20 người thiện chiến, trang bị tốt nhất, băng qua rừng với lương thực và thuốc đuổi rắn, mất đến 2 ngày mới đến được. Thuận tiện trong quá trình do thám thì nghe có hơn 12 tên phỉ đang tiến đến, trông bộ dạng như đang kiểm tra đường lối. Hãn nghe mà mừng thầm liền sau đó tổ chức phụ kích tại nơi có nhiều bụi cây um tùm.

Đám thổ phỉ này cũng giống nhóm của Hãn, đều dùng tỏi để đuổi rắn nên dù có bị ngửi ra mùi cũng không phát hiện ra cuộc mai phục này. Khi chúng tiến vào, Hãn để ý chúng được trang bị rất tốt, hơn nữa lại rất có hàng lối và linh hoạt trong việc quan sát xung quanh chứng tỏ bọn này có qua huấn luyện.

Trong khoảnh khắc chúng tiến đủ sâu, Hãn hạ tay ra hiệu, ngay tức khắc 6 mũi tên con lao ra khỏi bụi rậm nhằm ngay những trên đi đầu hàng mà tiến tới. Ngay sau đó là các chiến binh bộ lạc lao ra quần nhau với nhóm phỉ này.

Quả không ngoài dự đoán, dù đông gấp đôi nhưng hai bên giao tranh rất chật vật. Hãn không tham gia vì hắn chẳng có kinh nghiệm chém giết gì cả. Dù cho bản lĩnh trui rèn có được từ những lần luyện tập với cô Trinh khiến trình độ của hắn thừa sức đốn ngã cả những chiến binh ưu tú nhưng ra tay hạ sát lại không thể được, vì cướp đi một sinh mạng là một thứ rất khó khăn, phải trải qua giây phút sinh tử nhiều lần mới có thể làm được.

Hắn một mình trong bụi rậm chứng kiến cuộc ẩu đả này trong lòng suốt ruột không thôi. Hãn nắm chặt chuôi kiếm lúc này vẫn còn trong vỏ, hắn thấy có nhiều người lính gặp bất lợi bị thương. Hắn không có dũng khí bước ra chiến đấu. Thời của vũ khí lạnh thì cách chết trận vô cùng kinh dị,

-Cẩn thận – Hãn hét lớn, rồi từ trong bụi rậm lao ra

Trên tay hắn đã cầm sẵn đao sắt vung lên lao đến một tên thổ phỉ đang chĩa giáo muốn đâm một người lính của Công Xương vừa bị đánh ngã, nằm bệt xuống đất. Hãn nhìn thấy cảnh đó tức tốc chạy đến, người lính đó chính là người Hãn biết, chú Lương, vì tộc trưởng ra lệnh huy động toàn quân nên Chú Lương và những người thợ khác cũng phải tham gia, không có ngoại lệ để đảm bảo công bằng. Dù là trung tuổi nhưng chú Lương vẫn còn sức khỏe tốt, lại đi rừng giỏi nên tất nhiên được chọn xung quân tuyến đầu

Hãn vung đao xấn tới bổ một đường từ đỉnh đẩu xuống khiến tên phỉ này giơ ngang thanh giáo chống đỡ nhưng đao sắt chém gậy tầm vông, nhắm mắt cũng đoán được kết quả. Cây gậy trên tay bị chém làm hai nhưng tên phỉ kia cũng đã biết mà lùi lại khiến lưỡi đao không chạm được đến hắn.

Ngay khi vừa chém xuống đã bị một đạp vào bùng khiến Hãn đau điếng ngã bệt xuống đất. Nói thì chậm nhưng làm thì nhanh, vừa rồi sự việc chỉ diễn ra trong tích tắc. Hãn, một kẻ được huấn luyện tốt nhưng tham gia chém giết lại tỏ ra vụng về, bị ngã dễ dàng chỉ vì một cú đá

Đây là lần đầu đánh trận của hắn, cũng như rèn tân binh, luôn phải để họ ở tuyến đầu, cho họ trực trực tiếp đối đầu với mũi tên, lưỡi kiếm hay thậm chí là vó ngựa quân thù, tự tay giết người mới có thể trưởng thành mà thành tinh binh. Hắn lúc này cũng đang ở ranh giới sống chết,

Cảm giác lúc này giống như ngày làng hắn bị hại. Hắn sợ chết. Cái chết một lần nữa đang tiến đến hắn. Tên phỉ một tay cầm thanh tầm vông bịt lưỡi giáo đồng ngay lập tức vồ đến, định dùng lưỡi giáo lập tức giết kẻ thù, sát khí đại thịnh. Hãn trong mắt thấy hắn như thần chết đòi mạng, hắn cố sức lết về phía sau nhưng dù cố đến đâu cũng chỉ lết chậm chạp. Nỗi sợ bao trùm tâm trí khiến hắn quên mất trên tay còn có một thanh đao.

-Bình tĩnh lại đi Hãn

Một giọng quát lớn như một sợi dây kéo hắn về thực tại từ nỗi sợ. Chú Lương bị thương không thể chạy đến giúp đỡ. Những người khác còn đang bận giải quyết những tên phỉ. Chúng đúng là tinh binh rồi. Một chọi 2-3 vẫn có thể cầm cự đến lúc này. Vì thấy Hãn thờ thẫn nhìn tên phỉ tiến lại, biết là lần đầu giết người nên mới quát lớn khiến Hãn tỉnh lại. Chú Lương ngày trước cũng trải qua cảm giác này nhưng giết rồi thành quen, sự trai sạn cùng lý tưởng bảo vệ người thân khiến việc giết người không còn cảm thấy đáng sợ.

Tiếng hét đó thực sự đến đúng lúc khi Hãn chợt tỉnh đúng lúc tên phỉ vồ đến chỗ hắn. Nhanh nhẹn, hắn lách người quan một bên, vừa kịp né mũi giáo đang tiến đến găm vào mặt nhưng lưỡi giáo lại để lại trên mặt một vết sẹo ngắn.

Mũi giáo bị cắm thẳng xuống nền đất. Ngay lập tức sau đó, Hãn nằm chặt đao bằng hai tay, cắm thẳng vào lưng tên phỉ đang trong tư thế bò bằng đầu gối này. Mũi đao từ phía lưng xuyên qua thân người, dường như đi qua vùng động mạch khiến máu chảy xối xả. Cảm tưởng như vừa đâm phải một túi bóng bay dựng nước vậy. Tên thổ phỉ ngay lập tức nằm gục xuống, không động đậy

Hãn thì lúc này cố sức thoát khỏi cái xác đang đè lên phần thân dười của mình. Nhìn đôi mắt trắng dã mở rộng của tên thổ phì nhìn mình thì trong ngực Hãn như có thứ gì như muốn trào ra. Hãn liền quay qua một bên, hướng mặt xuống đất

-Ọe!!

-Nôn được là tốt đấy…

Hãn sau đó ngồi bệt xuống đất, thở hồng hộc, hai mắt mở rộng. Trên khuôn mặt trắng bệch còn xót vào hột máu do bị bắn vào từ cái xác. Hắn đã giết người rồi. Cảm giác giết người thật khó tả, khiến cho tim đập nhanh, đầu óc trống rỗng, không thể bình tĩnh được

-Lần đâu ai cũng thế cả, làm nhiều rồi quen thôi.

Chú Lương nằm trên đất nhìn Hãn cười. Cuộc chiến giằng co cuối cùng cũng đến lúc kết lúc. Đám phỉ đanh nhau một hồi thấy mình không thể chống lại mới liền từ từ mà rút lui. Việc vừa đánh vừa lui đã khiến chúng bị bào ghê gớm, khi chỉ còn 3 người liền lập tức bỏ chạy. Chúng bỏ chạy thành nhiều hướng nhưng có những quân nhân đã giương sẵn cung ngắm bắn, bắn hạ 2 còn một tên may mắn do mũi tên bị bắn trượt.

Trận này khiến 4 người mất mạng, thêm 6 người bị thương do bọn phỉ chống trả. Những tên phỉ là những kẻ đã qua huấn luyện nên kết quả thế này hoàn toàn chấp nhận được. Ngoài ra còn có thêm một chút thành quả, ngoài chuyện Hãn có thể vượt qua nỗi sợ sát khí và có thể chém giết, thì còn bắt được một kẻ chưa chết. Một tên bỏ chạy bị bắn hạ nhưng không chết, vẫn có thể cứu được nên hắn được sơ cứu và chuẩn bị di chuyển về hậu phương.

Tại doanh của Tưởng Kì, chuyện Hãn phục kích quân do thám không gây cho họ Tưởng một cái nhíu mày.

-Ngày mai, kiếm thêm vài đứa đi thông đường tiếp

-Nhưng mà bọn chúng…

-Chúng không thể chặn mãi ở đó đâu, nơi đó vốn không thể chặn được, lại có rừng cây um tùm, cách xa hậu cứ của chúng, lại không hề có chốt chặn của ta nên chúng không thể trụ lại. Ta đoán chúng đã bắt đầu rút đi rồi.

-Thủ lĩnh anh minh. Ngài mai tôi nhất định đi thêm lần nữa- Tên phỉ nghe thế như hiểu ra mà cúi đầu đáp

-Thôi, ngươi đang bị thương, để tên Xá Hầu đi thay. Nghỉ ngơi đi. Trương Yên sắp đến rồi. Chuẩn bị cho thật tốt, chúng ta lần này tử thương không ít đâu.

-Dạ - Tên thổ phỉ cúi đầu lui xuống



Kể từ khi phục kích tại đường trao đổi của Tưởng Kì. Hãn liền sau đó lập tức rút quân vì cả một tuyến đường dài không hề có trạm gác, chỉ là một đường dài hơn 10 dặm, không có căn cứ làm sao trú đóng, lập nơi đồn trú lại càng không thể, quá xa nguồn tiếp tế, mất thời gian, thứ đến là nơi này còn nhiều rắn và thú dữ hơn nơi đồn trú của các tộc trưởng, đường đến lại quá nhiều đầm lầy nhỏ, khó di chuyển,

Lần này mang về một tên tù binh, hắn cùng hội với những kẻ do thám trên đường đó chứng tỏ rất thông thuộc địa hình bên trong nên Hãn đã chuyển hắn về phía hậu phương chữa trị, đợi hắn tỉnh sẽ lấy thông tin.

Còn chuyện buôn bán, vì đã chặn hết lối ra nên việc bán thủy tinh có thể mở lại, dù các thợ đã nghỉ nhưng kho trữ còn một đống do tích cóp theo ngày, những người thợ đã quen tay nên mỗi ngày làm đến cả mấy chục sản phẩm chỉ là chuyện bình thường. Những người thợ được Công Xương ưu ái hơn, tuy xung quân nhưng được xếp tuyến sau, chỉ có chú Lương lại xung phong dẫn đầu dù Hãn đã cố cản. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, những thứ thủy tinh này này so về độ phức tạp với hiện đại vốn chẳng sánh được do thời hiện đại dụng cụ tân tiến nên việc làm thủy tinh rất tinh gọn, việc tạo hình thậm chí còn có máy móc trợ giúp đến 90%, độ tinh chuẩn thì khỏi bàn, thậm chí đến mài thủy tinh còn tốt chán vạn.

Mài thủy tinh thì Hãn mới biết gần đây, không ngờ thứ đã Conrumdum lại chính là mấy cục đá cuội ngoài sông suối. Musa vì thiếu đá mài nên đã vô tình nói với Hãn để đi tìm. Không ngờ lão lại ra mấy bờ suối nhặt mấy cục mang về. Nhìn bề ngoài thì chẳng khác mấy cục đá cuội nhưng khi Musa đập vỡ ra mới thấy sự khác biệt. Đã cuội dễ vỡ thành mảnh vụn, còn đá mài Conrundum thì khó hơn rất nhiều, không những có thể mài sắt, mà còn có thể mài cả thủy tinh. Cơ mà việc mài là thủ công nên dễ bị xước.

Còn việc buôn bán thì diễn ra rất tốt vì khách hàng là các tộc trưởng trên đất Giao Chỉ. Hãn muốn thu gom lại số sừng trâu và tài vật đã mất. Ngoài ra cần bán cho mấy tay thương nhân ngoài thương hội nữa, mùa hè rồi, nơi đó chắc hẳn lúc này rất tấp nập.