Trở Về Thời Bắc Thuộc

Chương 35




Quay trở về làng, việc đầu tiên Hãn làm là đến chỗ của Cóc. Tình hình của Cóc đã đỡ hơn rất nhiều và đã tỉnh lại nhưng không thể đứng dậy. Việc đút thức ăn cũng gặp khó khăn vì dù là cháo thịt nhưng vẫn bị nhả ra, ăn không đủ nên thân thể tiều tụy đi rất nhiều, đến mức đứng lên cũng không nổi. Tình trạng này đã diễn ra được 1 tuần rồi

Vừa đến cổng làng, Hãn từ trên xe trâu đã thấy nhà của lão Cai hôm nay sao có nhiều người quá, đứng tụ tập kín hết cả sân rồi.

-Có chuyện gì vậy chú ơi?- Hãn hỏi một người đàn ông trung niên đang chắp tay đứng đó

-A, Hãn về rồi đấy à? Chúng ta đã mời được một thầy cúng về chữa bệnh cho bạn cháu.

-Cái…?

Hãn nghe xong thì mắt hắn từ từ dãn rộng nhìn người đàn ông rồi quay về phía ngôi nhà. Ngay lập tức hắn lao thẳng về phía nhà lão Cai, trên đường đã xô đẩy một hàng người đứng dưới hiên. Bước đến trước thềm đã thấy vợ chồng Công Xương và Trâu ngồi quỳ ngoài hiên cửa bên trong vang lên tiếng nhạc khí đồng cùng tiếng thầy cúng. Gân xanh trên mặt hắn nổi đầy, nhìn thế nào cũng thấy hắn đang rất tức giận. Vợ chồng Công Xương thấy Hãn chưa kịp ngăn lại thì hắn đã bước vào bên trong.

-CÚT – Hãn hét to đến mức phá tan luôn tiếng thầy cúng, người bên ngoài cũng nghe thấy

“Binh” – Một tiếng va đập da thịt vang lên ngay sau đó. Từ cửa chính, hình ảnh một người đàn ông khuôn mặt nhăn nheo, ăn mặc lòe loẹt, cùng hàm răng món bay ra, rơi thẳng vào đám người bên ngoài. Tiếng đánh đập vẫn vang lên, ngay sau đó là 2 tên hầu đang độ tráng niên lần lượt bị tống ra khỏi cửa.

-Mẹ nó, mày nghĩ mày vừa đánh ai hả?

Một tên người hầu bực tức đứng dậy định tiến vào ngôi nhà nhưng khi vừa tiến vào trước cửa, một ánh hàn quang lạnh toát xoẹt qua mặt. Hãn đã rút đao đứng gần đó. Tên hầu cảm giác trên mặt có cảm giác man mác. Một vết rách tên mặt kéo từ má trái, vượt qua sống mũi đến gần má phải đột nhiên hiện ra, máu chảy dữ dội chẳng mấy chốc đã bao lấy phần mặt bên dưới. Bất giác tên này ngã xuống thềm nhà kêu đau đớn. Hãn từ trong nhà bước ra, tay cầm một thanh đao lá liễu sáng bóng (https://images.app.goo.gl/7RkMKMZCWjACUoTj7). Cây đao này được Musa đặc chế theo yêu cầu của Hãn. Lưỡi đao cong nhẹ, tuy làm giảm lực đâm một chút nhưng kết hợp với chuôi đao được uốn làm tăng đáng kể lực chém. Cầm rất đầm tay, tạo cảm giác lực chém được tăng lên rõ rệt.

-Hãn, bình tĩnh. Đây là người chúng ta mời đến chữa bệnh – Công Xương nắm chặt vai Hãn

-Chữa bằng cái thứ nước tro này à? Đến giết người thì có – Hãn giơ trước mặt Công Xương một bát gốm đựng nước, trên mặt vẫn còn nổi một chút tro gỗ.

Hãn ném mạnh bát nước tro xuống thềm nhà. Những người bên dưới được một phen hốt hoảng. Lần đầu tiên họ thấy một thầy mo bị người khác tống ra ngoài. Người cổ đại vốn là những kẻ cực kì mê tín bời vì khoa học lúc này gần như bằng không, họ không thể giải thích được các hiện tượng tự nhiên như mưa bão, sấm sét nên chỉ có một cách đó là quy cho thần thánh. Sự mê tín này dẫn đến hiện tượng một số kẻ, dựa vào một vài mánh lới, giả thần giả quỷ lừa bịp người khác. Cũng chính sự mê tín này dẫn đến các hủ tục kéo dài trăm ngàn năm, có tục còn hiến tế cả người sống bằng các hình thức man rợ, từ chôn sống, thiêu sống đến dìm chết đuối, kẻ bị hiến tế thường là đàn ông, phụ nữ trẻ và trẻ con.

Đến thế kỉ 21, sự mê tín vẫn là một vấn nạn không thể giải quyết. Hắn nghe lắm chuyện nực cười liên quan đến bói toán, cầu duyên, giải hạn,…Kẻ lợi dụng thần thánh thường đứng cao hơn tất cả. Ví như kể cả vua chúa, hoàng đế cũng phải nể mặt giáo hoàng 4 phần vào thời Trung Cổ, chứ đừng nói đến thời cổ đại này, khi không có đối trọng thì lũ này không khác gì Hoàng đế. Muốn hãm hại kẻ nào chỉ cần chỉ tay thẳng mặt nói xúc phạm thần thánh,… là ngay sau đó kẻ đó chết không kịp ngáp.

Còn nói về việc chữa bệnh thì đám này còn tệ hại hơn lũ lang băm. Chữa bệnh bằng nước bùa phép, công thức đơn giản gồm nước lã và tro củi, lâu lâu thêm một số chất khác như bùn đất. Uống vào khỏi hay không thì không biết nhưng chết chắc chắn nhanh hơn. Nếu kẻ uống nước bùa mà chết thì nói kẻ đó bị thần thánh trừng phạt hoặc chưa đủ đức tin. Thà Hãn mang Cóc đến gặp một tên lang băm, may ra có cơ hôi sống còn hơn phải gặp cái đám thầy mo này.

-Mày dám đánh ông à, có biết ông là ai không?

-Ngươi có là thần tiên tái thế cũng đừng hòng bước vào ngôi nhà này? Sóc, Trì, rút đao ra. Kẻ nào còn mang cái thứ nước bùa đó đến đây thì chém chết cho tao.- Hãn ra lệnh

Sóc và Trì đứng sau Hãn cảm giác vẫn còn ngần ngại không làm theo. Hai đứa trẻ từ lúc đi theo Hãn, ăn uống đầy đủ kết hợp với luyện tập nên dù chỉ mới 15 tuổi nhưng sức vóc cao lớn bằng Hãn, lúc này đã cao đến 1m65 mất rồi. Rất ra dáng tráng niên thời này. Hai đứa này nói sao thì cũng là người cổ đại, cũng biết sợ thần thánh, đặc biệt là cái đám thầy mo này nên dù Hãn có là thủ lĩnh nhưng để tuân theo lúc này thật khó.

-Tin ở tao, chúng mày đã nói tao là người trời thì tao tất có cách cứu người anh em của chúng ta – Hãn vỗ vai 2 người.

Hai đứa trẻ như tỉnh ngộ như vừa nhớ lại điều gì. Hãn là ai chứ, là kẻ được ông trời ưu ái ghé mắt nhìn, dù bị đâm chết nhưng vẫn có thể sống. Trong mắt chúng, Hãn chính là thần, hắn nói được làm được thì chúng còn cần gì sợ mấy tên thầy cúng mượn danh thần thánh này nữa. Ngay lập tức rút đao cắm xuống thềm gỗ

-Bọn tao xin lỗi vì không tin mày. Yên tâm, bọn tao sẽ canh nơi này cho mày. Sẽ không có kẻ nào làm phiền đâu.

-Được – Hãn nói.

Nhìn dáng vẻ đầy sát khí của 2 kẻ đứng ngoài cổng. Hàn quang đao thép sáng bóng lạnh lẽo khiến những kẻ bên ngoài cảm thấy lạnh gáy không dám vọng động. Tên thầy mo được người xung quanh đỡ dậy, thấy Hãn cùng 2 thiếu niên vẻ mặt hùng hổ, dù tức giận nhưng không thể làm gì. Một trong 2 tên hộ vệ của hắn đến còn bị một đao sắp mất mạng. 3 kẻ có đao sắt đang đứng ở đó, muốn phản kháng chắc chắn nhận cái kết mất mạng.

-Tên báng bổ thần thánh kia, ngươi dám cả gan cản trở ta cứu người sao?

-Cứu người? Người dựa vào thứ gì mà đòi cứu người? – Hãn nhếch mép nói

-Ta được Lạc Long Quân ban cho phép thần thông có thể chữa bách bệnh.

-Ngươi nhận mình là kẻ có phép tiên, vậy ngươi đã cứu được bao nhiêu người. Dân chúng lầm than sao không thấy bóng dáng của ngươi đến cứu tế. Kẻ chết trẻ đầy đường sao không thấy ngươi đến chữa bệnh.

-Những … những kẻ đó chết đều là do sắp đặt của ông trời

-Kẻ tự nhận là mang phép tiên không thay đổi số phận của kẻ chết vậy thì còn cần phép tiên để làm gì? Ngươi chẳng qua chỉ là kẻ lợi dụng sự cả tin của dân lành mà làm điều sằng bậy mà thôi.

-Ngươi…

-Cút! Đừng để ta phải bẩn tay.

Cóc và Trì từ đằng sau tiến thêm một bước, trên tay cầm đao trợ uy. Tên thầy cúng dù muốn mẳng chửi thêm nhưng thấy dáng vẻ của 3 thiếu niên mới đành hừ mạnh ra giọng đe dọa

-Đợi đấy, tao nhất định cho mày nếm mùi đau khổ.

Tên này sau đó quay lưng bỏ đi, 2 tên hầu thấy vậy cũng lóc cóc chạy theo. Hãn thấy chúng đi khuất mới tra đao vào vỏ, 2 đứa bạn thấy thế cũng thu đao lại. Thời kì mông muội này, gây chuyện với những kẻ như tên thầy cúng lúc nãy chính là rước họa. Ảnh hưởng của đám này trong lịch sử vô cùng lớn. Ví dụ như cuộc Thập Tự Trinh thời Trung Cổ. Hàng ngàn hiệp sĩ tràn vào Jerusalem, đánh tan tác các đạo quân Hồi Giáo cản đường, tàn sát 3 vạn dân Hồi giáo tại thành Jerusalem. Cuộc chiến này gây ra đâu phải chỉ do mấy vị vua tiểu quốc mà thể theo yêu cầu của Giáo Hội nhằm thu lại vùng đất thánh từ đám “ngoại đạo” Hồi giáo. Sự kinh hoàng của chúng là một điểm nổi bật trong “Đêm trường Trung Cổ”.

Quả nhiên, ngay sau khi tên thầy cúng bỏ đi, Công Xương lo lắng nói với Hãn

-Hãn, cháu có biết mình vừa gây ra họa không? Hắn…

Mặc kệ lời của Công Xương, Hãn lẳng lặng bước vào ngôi nhà, tiến đến bên cạnh giường của Cóc. Hắn không sốt nhưng người cứ tiều tụy, hắn không đoán được hắn bị bệnh gì. Đất Lĩnh Nam không phải ngẫu nhiên phương Bắc gọi là đất chướng khí vì là nơi có nhiều dịch bệnh, rừng thiêng nước độc, dân bản địa uống nhầm nước suối lạ cũng mất mạng chứ đừng nói đến do khí hậu nóng ẩm nữa thì có mà chết há mồm, hắn là dân xuyên nhưng chữa bệnh cũng chỉ biết một hai, nếu là ốm vặt còn biết vài bài thuốc dân gian mà chữa chứ nếu bị bệnh lao hay nan y thì bó tay chịu chết thôi. Lúc nãy hắn nói tất có cách chỉ là một phần nói cho oai, củng cố tinh thần Sóc và Trì chứ lúc này hắn rất rối.

Cóc lúc này đã thiếp đi vì mệt mỏi. Hắn không biết chuyện ồn ào vừa nãy, trong lúc Hãn đang ngồi khoanh chân, hai tay bóp chán, cố gắng nghĩ cách cứu người anh em này. Hắn đã mất tất cả, không thể mất thêm một ai nữa. Trì và Sóc cũng đã bước vào, thấy Hãn vò đầu bứt tai, chúng cũng thấy lo lắng.

-Ưm… - Cóc khẽ cựa mình

Thấy Cóc khẽ kêu, 3 đứa nhóc tiến lại gần gường của hắn,

-Mày tỉnh rồi? Thấy trong người thế nào? – Sóc lớn tiếng nói

Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng, Cóc lên tiếng yếu ớt. Những gì hắn nói không phải tiếng trả lời mà chỉ là nói mơ mà thôi, chúng ghé sát tai lại nhưng những gì nghe được lại khiến lũ trẻ xót xa

-Mẹ ơi, cha ơi, con…về rồi. Cóc về rồi – Cóc vừa nói, vừa khẽ đưa tay như cố nắm lấy thứ gì

Hãn ngay lập tức bắt lấy bàn tay đang huơ đi huơ lại của Cóc. Mắt lũ trẻ lúc này đỏ hoe, chúng không kìm được nước mắt khi nghe thấy Cóc gọi cha mẹ. Người thân của chúng đã chết không còn một ai. Những cơn ác mộng về cái ngày đó luôn trở vể mỗi đêm, bọn chúng ai cũng đã có lúc thức dậy, mồ hôi đầm đìa giữa đêm, nghe thấy những đứa còn lại nói mộng.

-Mày sẽ không chết, mày phải sống để còn báo thù nữa – Hãn vừa nói, nước mắt chợt tuôn trào.

Trong phút chốc hắn chạy đi. Sóc như muốn chạy theo thì Trì cản lại

-Để nó đi đi. Nó cũng đã cố gắng lắm rồi.

Hãn chạy đến khu rừng nơi thương hay luyện tập. Nơi này vắng vẻ vốn có ít người qua lại. Hắn chạy vào sâu trong rừng, rồi bất chợt khụy xuống mà khóc thét lên. Tiếng khóc đau khổ khiến chim chóc giật mình bay tứ tán. Hắn không có cách cứu Cóc. Chỉ có thể nhìn Cóc sống mòn đau đớn cùng với nỗi ám ảnh mất người thân. Còn Hãn, hắn sắp mất thêm một người hắn yêu quý. Ông trời, làm thế liệu có công bằng?

Dường như nỗi đau không thể vượt qua khiến hắn 2 ngày hôm sau vẫn cứ thơ thẩn bên ngoài, chỉ có lúc đến bữa mới có ở nhà mục đích chỉ là ngồi bên cạnh Cóc để đút cháo cho hắn. Cố gắng cho Cóc có thể ăn thật nhiều một chút nhưng ngay sau đó Cóc lại nhả ra, thậm chí là không mở miệng nữa. Hắn cố gắng đoán xem Cóc bị bệnh gì, nhưng vô vọng chẳng có dấu hiệu nào cho thấy Cóc bị bệnh cả, đến cả triệu chứng nóng, lạnh cũng không có, nhưng cơ thể vẫn gầy đi