Trở Về Thời Bắc Thuộc

Chương 14: Học võ




Cuối cùng, ngày hẹn luyện tập với cô Trinh cũng đến. Nhóm của Hãn đến chỗ tộc trưởng và được Trâu dẫn đến nơi luyện tập. Đó là một nơi nằm ở phía sau ngôi nhà của tộc trưởng. Quả thực hắn không ngờ trong làng lại có một nơi rộng rãi đến vậy, nơi này rộng đến 400m2 chứ không ít. Giáo viên không ai khác chính là mẹ của tên Trâu. Trên tường bằng gỗ có giá để binh khí và các vật dụng bảo hộ khác, điều đó khiến Hãn hơi bất ngờ vì thời cổ đã có những trang bị bảo hộ luyện tập kĩ càng như thế này.

-Được rồi, nhóc Hãn, hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu với cách chiến đấu bằng tay không.

-Dạ - Hãn đáp

-Được rồi bây giờ hãy thử tấn công cô xem nào.

-Vâng ạ. Cháu xin phép

Trên sân đấu lúc này chỉ còn cô Trinh và Hãn, nhóm của Sóc và Trâu đứng sang một bên quan sát. Hãn không vội tấn công mà bình tĩnh quan sát đối thủ mong tìm được điểm yếu. “Một trong những điều cơ bản là không bao giờ được tấn công trước”- Ông nội hắn đã nhắc lại lời này không biết bao lần với hắn bởi lúc tấn công là lúc điểm yếu dễ bi lộ nhất. Nhưng trong trường hợp phải đánh trước thì cần quan sát kĩ và tuyệt đối không rời mắt khỏi đối thủ. Không được phép dùng hết sức cho đòn đầu tiên mà nên đánh thăm dò đối thủ, ông hắn đã dạy cho hắn nhưng chiến thuật đánh hiệu quả để có thể đánh giá đối phương, tìm kiếm mục tiêu tấn công và dễ dàng tạo khoảng cách đế lùi về đằng sau khi ra đòn. Hãn áp dụng triệt để những nguyên tắc đó nên trong những đòn đánh đầu tiên hắn không rơi vào thế hạ phong. Cô Trinh cũng rất bất ngờ vì Hãn không hề có ý lấn quá sâu, mà ngay khi định phản công thì Hãn đã ra khỏi tầm đánh rồi. Khác với cách đánh thời này, đó là tấn công liên tục và dồn dập để đối thủ không có cơ hội chuyển mình. Nhưng với Hãn thì khác, dù cô Trinh có cố tình lộ sơ hở lộ liễu thế nào, Hãn cũng không mắc câu và cố sức đánh, vậy nên mỗi khi định bắt Hãn sau mỗi đòn đánh thì Hãn lại lùi lại hoặc né sau đó tạo khoảng cách. Chưa kể tư thế đứng tấn rất lạ lùng, hai chân mở rộng ngang vai, và chân hơi chùng xuống. Khi di chuyển thì bật những bước nhỏ và hai tay giơ lên che mặt, tạo sự linh hoạt cho cơ thể. Hãn đi đi lại lại theo hình cánh cung để quan sát kĩ cô Trinh hơn. Ở thời hiện đai, đây là tư thế cơ bản, so với võ thuật truyền thống thì khác hoàn toàn nên cô Trinh lạ lẫm cũng không có gì lạ

Bất ngờ, Hãn bật mình lao tới, mục tiêu đầu tiên chính là chân. Hắn dùng chân phải quét chân cô Trinh khiến cô lùi lại sau đó bật dậy tung cú đấm bằng tay trái. “Bắt được rồi” – hắn thầm nghĩ. Đang ngỡ mình thành công thì bất ngờ một cú đá cao từ bên phải tiến đến, khiến Hãn bị bật sang trái, cũng may hắn có thói quen là khi một tay ra đòn thì tay kia gập lại và nâng nên cao để bảo vệ cơ thể khỏi các đòn đánh phản công khi tay ra đòn bị trượt hoặc bị phá giải. Lúc đó, tay phải của hắn luôn gập lại và giơ cao để bảo vệ đầu nên không ảnh hưởng nhiều đến cơ thể nhưng cú đá có lực mạnh kinh hồn khiến tay hắn đau nhói. Lần này cô Trinh tấn công, đòn đánh vô cùng biến ảo nhắm vào điểm mù của Hãn và các huyệt đạo trọng yếu, đặc biệt là cực nhanh. Hãn thậm chí không bắt nhịp nổi tốc độ, nên kết quả rõ ràng là Hãn bị đánh gục sau đó.

-Hãn, cái cháu thiếu chính là tốc độ ra đòn, các đòn đánh tuy có lực nhưng vẫn còn quá ngây thơ, dễ nắm bắt. Ta sẽ luyện thêm cho cháu các bài tập gia tăng tốc độ

-Dạ vâng ạ.

Từ sau buôỉ tập hôm đó, cô Trinh tập trung luyện tập tốc độ ra đòn cho Hãn. Phải nói rằng cách phương pháp này rất tốt, lúc thì buộc vật nặng vào từ chi và luyện tập, lúc thì hít đất để tăng lực đánh giữa các khớp…Ngoài ra còn có các bài tập tăng độ dẻo dai, sức bền và đặc biệt là phản xạ, một trong những bài tập ám ảnh nhất với Hãn chính là chạy trong rừng. Quả thực bài tập này rất khó nhằn. Hãn phải chạy hơn 10km quanh rừng với địa hình thay đổi qua từng bước chạy buộc Hãn phải có tầm nhìn bao quát toàn bộ trong khi phải chịu việc mệt mỏi do phải duy trì tốc độ chạy cao. Đối với Trần Khôi, việc này tuy có hơi khác và mới mẻ, nếu so với hành quân hồi nghĩa vụ quân sự thì việc chạy là đơn giản nhưng việc phải căng mắt để chú ý các trướng ngại vật quả là khó. Việc chạy để luyện tập sức bền chỉ là muỗi đối với thân thể của Trần Khôi nhưng với thân thể của Hãn, dù có sức khỏe nhưng quả thực là khó khăn. Linh hồn của Trần Khôi như có thể cảm nhận rõ từng bắp cơ trên chân đang rời ra vậy. Và để tăng độ khó, cô Trinh sẽ rượt theo sau, để bị bắt thì xác định là no đòn. Vậy nên cả đám phải chạy như chạy mạng. Thà cố sức mà chạy còn hơn giảm tốc mà ngoái lại nhìn cái khuôn mặt hung thần ác sát đang rượt phía sau, hai tay đang cầm hai cây gậy lớn, chốc chốc còn có cả vật thể phóng tới, không né được là kiểu gì cũng bị tóm để rồi sau đó ăn đòn. Mà đòn cũng không nhẹ nhàng gì, cô Trinh cứ thẳng tay mà đánh. Ngày đầu luyện tập cả đám đều u đầu, thân thể còn có vết bầm tím

Cứ thế sau 1 tháng, Hãn, sau nhiều lần ăn đòn, đã dần quen với các bài tập đồng thời cũng đã bắt kịp tốc độ của cô Trinh. Ngoài ra, các kĩ năng chiến đấu tay đôi của cô cũng đã được truyền lại cho Hãn. Nhưng không chỉ có Hãn học mà cô Trinh cũng học từ Hãn. Thông qua việc quan sát Hãn luyện tập đấu tay đôi với Trâu, cô Trinh đã học được các tư thế và các ngón đòn đặc công của Hãn, thậm chí là sử dụng cũng khá thuần thục. Đặc biệt, với các đòn khi đối phương có vũ khí, cô Trinh đặc biệt có hứng thú vì các động tác của Hãn rất nhanh và dứt khoát khiến đối thủ không những bị rơi hoặc tước vũ khí mà còn bị vật khống chế. Cách này nếu binh sĩ nào cũng học được thì không sợ tay không đấu với đối thủ có vũ khí nữa. Cũng chẳng lạ gì khi luyện tập với Hãn, Hãn có thế nhận ra cô Trinh đang sử dụng các đòn đánh của mình, từ cách di chuyển đến ra đòn nhưng lại theo một phong cách riêng.

Không chỉ là cách chiến đấu tay không chế vật và đến cả cách dùng vũ khí cũng rất lạ. Không chọn đao kiếm hay giáo, những thứ có uy lực trong giao chiến. Hãn chọn dao găm đồng. Tốc độ còn nhanh hơn quyền cước. Liên tục các vị trí như cổ tay, bẹn, nách, nhưng nơi có động mạch đều bị Hãn đánh trúng trong tích tắc. Cô Trinh vốn là người dùng kiếm, đã đạt đến mức thành thạo, kiếm pháp cao siêu nhưng luôn bị Hãn áp sát, không ít lầm bị dao của Hãn đánh trúng, mà vị trí đều là chỗ hiểm đều đã được phòng thủ kĩ nhưng vẫn bị phá. Một lần chém xuống là Hãn đã né, lách các đòn nhanh như con trạch, rồi bị tiếp cận, dù kiếm là vũ khí giao chiến tầm gần nhưng cũng không trụ nổi

Hãn lần đầu tiên có thể chiếm thế thượng phong trước cô Trinh. Không ngờ thứ hắn kém nhất thời hiện đại lại là thứ hắn mạnh nhất ở thời này. Ngày trước, ông nội hắn đã hướng dẫn hắn sử dụng dao găm. Các động tác đều đã nằm trong đầu rồi nhưng không tài nào có thể thi triển bằng ông nội hắn. Nói ra lại bảo bắt nạt người già, nhưng lão già gân đó phải đối đầu mới biết khó nhằn. Mỗi lần đấu dao, chưa tới một phút Trần Khôi đã có vết rạch đầy người, cũng may lúc luyện chỉ dùng mấy khúc gỗ, nếu là dao thật chắc chắn mất mạng. Riêng quyền cước Trần Khôi mới có thể cầm cự lâu hơn, nhưng kết quả vẫn là thua thôi. Ông nội hắn là đặc công, giặc Mĩ, Polpot bại dưới tay không dưới 100 người. Thành tích bất bại của ông, hắn cũng đã được nghe khi có đồng đội cũ của ông đến thăm.

Hãn sau đó là đem hết những động tác và tư thế ra biểu diễn. Không chỉ đám nhóc mà cô Trinh cũng chăm chú quan sát và làm theo. Những thứ này quả thực là quá mới với họ, thậm chí chính Hãn là người chỉnh lại tư thế khiến bọn nhóc đôi khi không nhận ra đâu là thầy đâu là trò nữa.

------------

Cả đám 5 người rốt cục cũng đã luyện tập với cô Trinh được 3 tháng. Mọi thứ đều đã thành thục, lúc này họ chỉ chú tâm vào luyện tập đòn đánh thôi. Một ngày, khi đang trong quá trình luyện tập đấu tay đôi.

-Chúng ta tạm nghỉ nhé - Cô Trinh nói

-Dạ

Hãn đáp lại một cách mệt nhọc. Hôm nay đúng là ngày mệt nhọc với đám nhóc. Hãn cùng với mấy đứa hiện đang nằm bẹp trên sàn vì cả đám vừa bị dần cho ra bã. Đấu liên tục mấy canh giờ với bà cô này, trong khi 5 đứa này liên thủ xông đến đánh mệt đến mức thở ra bằng tai thì bà cô kia vẫn khỏe như vâm. Bà cô này chắc chắn cầm tinh con khỉ đột rồi, hoặc cũng cỡ tinh tinh đầu thai. Mạnh kinh hồn

-Trông có vẻ vui quá nhỉ, cho ta tham gia với được không?- Một giọng đàn ông vang lên

-Cha – Trâu lên tiếng

Hãn ngẩng đầu lên thì thấy một người đàn ông trung niên đứng đó. Đầu đội mũ lông chim và đang cởi trần, phần thân dưới được đóng khố cẩn thận. Lão đang nhắm mắt cười với nhóm Hãn. Công tộc trưởng. Nói mới nhớ, sao 2 tháng nay không thấy lão xuất hiện nhỉ, vì bận luyện tập nên Hãn cũng không thắc mắc làm gì. Từ lúc Hãn về đây tầm chưa được 1 tuần, lão đã mất dạng rồi, hỏi Trâu thì nó nói cha nó đi thăm bạn bè, nhưng nếu lão đi thăm bạn bè thì thời gian lão đi cũng đủ cho lão làm bạn với phân nửa tộc trưởng ở Giao Chỉ rồi. Đột nhiên, một thanh gậy luyện tập lao tới xoẹt qua mặt, cắm thẳng vào tấm gỗ làm bức tường của sân tập

-Hả??- Người đàn ông giật mình

-Mình về rồi đấy à? Em đang tự hỏi mình đã đi đâu mấy tháng nay đấy?– Cô Trinh cười nói kèm theo một cỗ sát khí bức người

-Mẹ thằng Trâu bình tĩnh đã – Người đàn ông hốt hoảng

-Tụi con xin phép đi ra ngoài ạ.- Tên Trâu ngay lập tức bật dậy kéo đám Hãn ra ngoài, còn nói thầm “ Nhanh tụi bay, muốn chết chung ở đây à?”

-Tộc trưởng, chúng tôi cũng xin lui ra trước, hai người cứ tự nhiên- Hai tên hộ vệ cũng vội vàng đi ra

-Này… đợi…

“Phập”

Chưa kịp nói hết lời thì một cây giáo luyện tập khác lao đến cắm vào bức tường ngay gần chỗ của tộc trưởng. Còn lão thì đang hốt hoảng dựa vào tường. Lúc này lão có thể nhìn thấy rõ độ rung bần bật của cây giáo. Mấy cây giáo này vì là đồ luyện tập nên đầu không có bọc sắt hay đồng mà để trần, trông không khác gì một cây gậy bình thường, bất quá là cứng hơn thôi, thế mà bà cô này có thể ném cả cây cắm phập vào tường đủ thấy lực ném kinh hồn cỡ nào. Lần này cô Trinh giận thật rồi. Nhóm Hãn và Trâu cùng đi ra khỏi phòng tập, phía sau là tiếng va đập lớn cùng tiếng kêu oai oái của tộc trưởng. Hãn hắn cũng nghe già làng nói tộc trưởng vốn là người dũng cảm, thiện chiến nhưng ông trời lại cho lão là người sợ vợ, và không hiểu thế nào mà lão lại cưới ngay bà vợ từng là chiến binh giỏi nhất bộ lạc. Biết tính vợ hay ghen vậy mà lão dám đi đâu đó tận mấy tháng sau mới về, lần này khó thoát đại nạn rồi. Vì còn sớm, mới đến đầu giờ chiều, đám nhóc trong làng rủ nhau đi bìa rừng chơi.