Trở Về Thiên Sơn

Chương 63: Nửa bước Thánh Kỳ




Trần Lục một kiếm chém xuống uy lực của lôi điện kinh người, đánh cho Bách Hoa tông không kịp hoàn thủ.

Trong không gian trữ vật của hắn, một viên ngọc màu hồng phát ra hồng quang chói lọi, nó liên tục chuyển động như có linh tính vậy.

"Câu Hồn Đoạt Phách."

Hồng ngọc bay lơ lửng phát ra âm thanh yêu dị, phút chốc hút đi một phần ba nguyên hồn của hắn.

Trần Lục chuẩn bị ra đòn kế tiếp thì thân hình gục xuống vô cùng kinh hãi, một cơn chống mặt ập tới bất ngờ, do nguyên hồn bị rút đi rất nhiều và đột ngột.

Viên ngọc màu hồng bay ra khỏi không gian trữ vật của Trần Lục, nó liên tục vờ quanh hắn rồi phát ra tiếng nói:

"Chủ nhân, ta tên gì?"

Trần Lục ngơ ngác nhưng thế công của Bách Hoa tông đang tới liền không quan tâm nói:

"Ngươi là Thái Dương, cút qua một bên."

Trần Lục tát bay viên ngọc màu hồng kia ra chỗ khác, hắn một kiếm ngăn lại thế lớn của Bách Hoa tông, sau đó bị đánh đâm vào chân núi khá đau.

"Ôi trời, một cái tên thật đẹp."

Viên ngọc màu hồng lắc lư một chút rồi vỡ ra, nó hóa thành một quả cầu lửa nhỏ như là mặt trời vậy.

"Tránh xa chủ nhân của ta ra một chút đi, lũ khốn!"

Quả cầu lửa tức giận phun ra từng tia lửa nóng rực đẩy lui Bách Hoa tông đệ tử.

Trần Lục ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Trần Lục, nó là một món pháp bảo có linh tính đấy, lúc này nó đã hút đi nguyên hồn của ngươi, tức là nó sẽ tuyệt đối thuộc quyền sở hữu của ngươi."

Hạo Trung giải thích cho Trần Lục về quả cầu lửa trước mắt.

"Vậy thì có đủ điều kiện để đánh với mấy tiểu quái hoàng thất này rồi."

Trần Lục nhếch môi gọi Thái Dương trở về bên mình.

"Ngươi còn có thể làm gì được không?"

Trần Lục nhìn Thái Dương chạy vòng quanh hỏi.

"Nổ, ta còn có thể nổ một cái thật lớn nha, phun lửa thiêu rụi bọn chúng, hoặc là tạo thành bộ giáp đẹp mắt cho chủ nhân."

Thái Dương vô cùng phấn khích kể ra công dụng của mình.

Vô Tâm truyền hồn niệm cho Trần Lục nói:

"Ngươi còn có thể nắm được nó ở trong tay mà không bị bổng đấy, bởi thứ này có hồn nguyên của ngươi, nó sẽ không thương tổn được ngươi."

Trần Lục lần này lại kinh ngạc hơn một chút, hắn nắm Thái Dương trong tay quả nhiên không có chút cảm giác nóng nào.

"Thái Dương, nổ bọn chúng thành tro đi."

Trần Lục ném Thái Dương về phía Bách Hoa tông đệ tử, nó cháy lên hỏa diễm cuồng cuộn sau đó đáp xuống đất nổ thành một cột lửa.

Từng tiếng kêu thảm vang lên, ba người của Bách Hoa tông chết thảm trong cột lửa, mấy người còn lại đều bị bỏng.

"Lôi Trận."

Trần Lục đạp nhẹ xuống đất một lần nữa tế ra một trong bốn chiêu bài tẩy của mình.

Mỗi một kiếm chém ra liền áp đảo Bạch Hoa tông đệ tử, bọn họ chỉ biết cùng nhau liên thủ chặn lại.

"Hoàng hậu nương nương đến."

Từ bên ngoài đại sanh vang lên một tiếng kêu của thủ vệ, một nữ tử toàn thân phượng bào kéo lê trên đất, nàng phải nói là đẹp hơn cả tiên nữ thiên giới, chỉ có Phổ Ngọc Nghi ở đây mới so tài sắc đẹp ngang nàng.

"Thần thiếp xin thỉnh an hoàng hậu, không biết ngọn gió nào đưa hoàng hậu tới đây?"

Phổ Ngọc Nghi quý phi đứng dậy đi tới hành lễ trong cung với hoàng hậu.

Hoàng hậu mỉm cười để Phổ Ngọc Nghi bình thân nói:

"Bổn cung tới đây là muốn xem xem đại hội lần này có gì đặc sắc không, muội muội không lẽ không chào đón sao?"

Phổ Ngọc Nghi mỉm cười thản nhiên nói:

"Mời hoàng hậu nương nương ngồi."

Ánh mắt hai nàng khi nhìn nhau lại vô cùng sắc bén, nam nhân xung quanh cảm nhận được đều rùng mình một cái.

"Là nàng phải không?"

Hồng Tô lão bà bà nghiêng đầu nói với Trúc lão, Trúc lão cũng chỉ nhẹ gật đầu.

Trần Lục một kiếm quét ngang đã đánh cho mấy tu sĩ Bách Hoa tông chịu không nổi liên tục thối lui.

Thái Dương cũng liên tục đuổi theo đối phương để mà phun lửa.

"Chúng ta nhận thua."

Lý Triệu quỳ xuống giơ tay xin đầu hàng, Trần Lục gật gật đầu một kiếm bổ xuống.

"Những kẻ khác có thể đầu hàng, nhưng kẻ dẫn đầu đều phải chết."

Trần Lục nói xong liền xoay người bay về một chiến trường khác, Bách Hoa tông đệ tử đầu hàng đều bị một cái lồng lôi điện nhốt lấy.

"Phong Bạo."

Một kiếm mang theo cuồng phong quét qua làm cho Phú Tuyên không kịp trở tay ói máu trọng thương.

"Bắt toàn bộ lại, ai chống trả giết."

Trần Lục cắt đầu Phú Tuyên sau đó hướng phía Đoạn Phi tông bay đi.

Phần Hỏa Kiếm tông thấy thủ lĩnh bị cắt đầu một cách không thương tiếc liền nhao nhao đầu hàng.

"Các ngươi thật sự không sợ những tông môn phụ thuộc của bọn ta liên thủ giết các ngươi sao?"

Đoạn Phi Tử thiếu chủ của Đoạn Phi tông tức giận quát.

"Bao nhiêu kẻ đến đều nhận lấy kết cục như các ngươi thôi."

Trần Lục đạp không mà tới, hắn đứng trước mặt đám người Đoạn Phi tông vô cùng bình thản.

"Đoạn Trân Kiếm."

Đoạn Phi Tử tức giận tế ra một món thần khí, thần khí tản mát ra khí tức kinh khủng có thể đánh nát thiên địa.

Ngay cả Trần Lục tâm tình có vững cũng phải khiếp sợ lui về sau.

"Giết chết ngươi là được, không cần phải thắng thí luyện này."

Đoạn Phi Tử cười dài một kiếm chém ra không chút lưu tình.

"Hay cho một Đoạn Phi tông thiếu tông chủ."

Một âm thanh già nua vang lên bên tai Đoạn Phi Tử, một bàn tay khổng lồ khí tức vượt xa mười thanh thần khí cộng lại, bàn tay xòe ra chộp lấy Đoạn Phi Tử và Đoạn Trân Kiếm sau đó biến mất.

Trần Lục ngơ ngác một hồi mới nhận ra giọng vừa rồi là của Trúc lão.

Ở đại sảnh có một cổ khí tức kinh khủng bùng nổ ra, Trúc lão đứng đó nhìn Đoạn Phi Tử bị bàn tay khổng lồ nắm lấy.

"Đoạn Phi tông các ngươi hết lần này đến lần khác lấy ra thần khí trong thí luyện, thật nghĩ Thiên Vân tông ta không dám trừng trị sao?"

Âm thanh âm trầm của Trúc lão làm cho toàn bộ người ở đây đều yên lặng.

Y Hoàng lão giả đứng dậy thi lễ nói:

"Ta thật không biết thiếu tông chủ đã lén mang thần khí vào trong, việc này là do ta quản không nghiêm rồi."

Trúc lão nhếch môi nói:

"Đúng là do các ngươi quản không nghiêm, nên mới để đệ tử hết lần này tới lần khác đem thần khí vào, hôm nay không nể mặt mũi nữa, trực tiếp phán tội tử."

Tay Trúc lão nắm lại thìbĐoạn Phi Tử đã bị bóp thành thịt vụn, thần khí Đoạn Trần Kiếm cũng bị bóp nát.

"Hay cho một Trúc lão Thiên Vân tông, đừng nghĩ chỉ một mình ngươi là Lục Kỳ cường giả ở đây, lão phu muốn trả thù cho thiếu tông chủ."

Y Hoàng đứng lên khí thế bạo phát là một lão giả tu vi Lục Kỳ trung giai.

Phần Hỏa Kiếm tông, Tà Chân tông cũng có khí thế của Lục Kỳ phát ra.

Toàn bộ đều đè ép nhắm vào Trúc lão giữa không trung, Thiên Vân tông toàn bộ không xuất thủ chỉ thờ ơ xem kịch.

"Không kể đến Đoạn Phi tông nhiều lần sai phạm, Tà Chân tông nhiều lần thâm nhập Trung Vực nay cũng phải chịu trừng phạt."

Trúc lão chẫm rãi nói ra từng lời, khí thế cùa lão đột nhiên tăng vọt một lần nữa đánh tan mấy đạo khí tức đè ép lên mình.

"Cái gì?"

Toàn bộ đều kinh hãi, ngay cả hoàng hậu từ đầu tới cuối vẻ mặt như chỉ xem kịch cũng ngưng trọng.

"Thánh nhân? À không, đây chỉ là nửa bước Thánh Kỳ."

Nguyệt Hy Thánh Nữ là người hiểu biết rất nhiều cũng ngưng trọng nói.

Ai trong đây cũng đều sửng sốt một trận, bọn họ biết trên thế gian này không còn Thánh Kỳ tồn tại từ 2000 năm trước.

Truyền thuyết còn lưu lại chỉ là vị Thánh Kỳ cuối cùng của thế gian trước khí tọa hóa đã nói thế gian này sẽ bị đại đạo trừng phạt, không cho thiên hạ này có Thánh Kỳ hoặc nửa bước Thánh Kỳ tồn tại.

Đúng như lời vị Thánh Kỳ kia nói, về sau nửa bước Thánh Kỳ đều từ từ ngã xuống, Lục Kỳ viên mãn sắp chạm tới đại đạo cũng đột nhiên tắt nghẽn, bọn họ có người không cam lòng liền muốn phá đại đạo mà vượt qua, nhưng thất bại mà chết trong căm phẫn.

Mọi người ai cũng trố mắt nhìn, mấy vị Lục Kỳ nhắm tới Trúc lão ý thức được điều gì liền thu hồi khí tức kinh hãi lui về sau.

"Trung Vực có lệnh, Phần Hỏa Kiếm tông, Đoạn Phi tông và Tà Chân tông xen vào nội loạn Nam Vực phải chịu bế quan 5 năm, Đoạn Phi tông sử dụng thần khí nhiều lần sai phạm tước đoạt đệ nhất Tây Vực tông môn và bế quan xám hối 10 năm, Tà Chân tông nhiều lần xâm nhập Trung Vực làm điều ác lập tức gọi tông chủ tới Thiên Vân tông một chuyến."

Trúc lão từng câu đều phát ra khí thế kinh người.

Tuy không phải Thánh Kỳ chân chính, nhưng nửa bước Thánh Kỳ đủ để bá chủ thiên hạ này, một chưởng thôi thì Lục Kỳ cũng phải kinh hãi bỏ chạy.

Cao thủ Lục Kỳ của 3 tông môn được Trúc lão gọi tên ai nấy cũng không dám cãi mà liên tục cúi người hành lễ.