Trở Về Thiên Sơn

Chương 57: Một hồi náo loạn.




Dương Khiếu mỗi một kích vung ra đều mang theo cuồng phong gào thét, mà đệ tử Phần Hỏa Kiếm tông kia thì là hỏa khí đầy trời.

Đây vốn là một cuộc bàn luận, nhưng nhìn vào thì đúng hơn là tỉ thí sống chết.

"Lý Chiêu, ngươi nhớ mấy năm trước chúng ta đã ước hẹn gì không?"

Dương Khiếu vừa vung đòn vừa nói.

Lý Chiêu thản nhiên nói:

"Tranh tài để xem ai mới là đệ nhất thế hệ Giao Nguyên."

Dương Khiêu cười to một tiếng sau đó một kích khuấy động hội tụ cuồng phong đâm tới, Lý Chiêu vung kiếm hỏa khí ngập trời tiếp lấy một đòn.

Khí tức va chạm đầy trời làm cho đại sảnh có chút náo loạn, Trúc lão chỉ ngồi xuống đất lấy ra một bộ trà từ không gian trữ vật ra từ từ pha trà.

"Hỏa Cự Kiếm."

Lý Chiêu ngưng tụ kiếm khí khổng lồ bao bọc hỏa diễm đánh tới.

"Thiên Long Hành Tẩu."

Dương Khiếu cũng không thua kiếm liền múa vài đường kích, mỗi một đường hắn múa ra điều như một nét vẽ, vẽ ra một con thiên long với hai cánh khổng lồ lao tới.

Thiên long quấn lấy hỏa kiếm khổng lồ sau đó dùng lực siết chặt, khiến cho nó và hỏa kiếm cùng lúc tan vỡ.

"Chỉ có vậy?"

Lý Chiếu vừa định thuận thế tấn công thì thấy khói bụi phía hội tụ lại một con thiên long khác lao tới.

"Gió có thể xuất hiện ở mọi nơi mà ta chính là kẻ điều khiển gió, Đạo Tử Phong Vân của Thiên Vân tông."

Dương Khiếu kiêu ngạo nhìn Lý Chiêu, một đòn này phân ra thắng bại, nhưng không ai ngờ tới Lý Chiêu lại tế ra một cây kiếm nhỏ như cây kim phóng tới.

"Hỏa Kiếm Xuyên Tâm."

Thanh kiếm nhỏ như kim kia đâm tan thiên long hư ảnh, sau đó chuyển hương đâm về phía Dương Khiếu.

"Còn ta là Thánh Tử Hỏa Tâm Kiếm của Phần Hỏa Kiếm tông."

Lý Chiêu nhếch môi cười nói, Dương Khiêu đứng yên không thèm né tránh biểu hiện cảm xúc vô cùng bình thản.

Kiếm nhỏ đâm tới thì Dương Khiếu đã hóa thành hư ảnh xuất hiện phía sau Lý Chiêu, bàn tay ngưng tụ cuồng phong chộp vào đầu Lý Chiêu nhấn hắn xuống đất.

Từng tiếng ầm ầm vang lên, liên tục năm đạo tiếng nổ từ bàn tay cuồng phong của Dương Khiếu vang lên.

Lý Chiêu nằm bất động dưới mặt đất làm cho mọi người khiếp sợ, Trúc lão thì bình tĩnh kêu những tiền bối hai bên ngồi xuống uống trà.

"Phần Hỏa Kiếm Tu."

Một âm thanh vang lên, Lý Chiêu lập tức chuyển động bàn tay đặt lên bụng của Dương Khiếu.

Một ngọn lửa xuyên thấu bụng hắn như một thanh kiếm sắc bén vậy.

Dương Khiếu phun ra một búng máu lui về sau, Lý Chiêu đứng lên đầu toàn là máu tươi chảy xuống.

"Hai vị đạo tử của Phần Hỏa Kiếm tông và Thiên Vân tông đang đấu nhau rất ác liệt đấy."

"Làm sao mà lại đánh ra tới nông nổi này, không phải chỉ là bàn luận thôi sao?"

Từng tiếng bàn luận xung quanh vang lên, vô số người nhìn tới với ánh mắt tràn đầy tò mò cũng có đầy hưng phấn khi cao thủ Tứ Kỳ đánh nhau.

"Hai ngươi mau dừng tay lại."

Một tiểu tướng dẫn theo ba trăm vệ quân chạy tới quát lớn.

"Vị tướng quân đại ca này, dừng ở đây được rồi."

Xuất hiện trước mắt tên tưởng trẻ tuổi kia chính là một thanh niên nho nhã tay cầm sáo trúc.

Mà tiếp theo đó cũng có thêm bảy bóng người xuất hiện, bảy người này có ba vị là nữ tử tuyệt thế xinh đẹp.

"Đây là cuộc chiến của hai vị đạo tử đã định ra từ 200 năm trước, không ai được chen ngang giữa bọn họ."

Một thanh niên thân hình to cao như một ngọn núi nhỏ trầm giọng quát.

"Cuộc chiến được định ra từ 200 năm trước là có ý gì?"

"Không lẽ bọn họ đã có tư thù 200 năm sao?"

"Không phải như vậy đâu, Dương Khiếu và Lý Chiêu là hai đại thiên kiêu ở 200 năm trước, chỉ mới hai mươi tuổi đã đạt được Song Kỳ viên mãn mà còn viên mãn đỉnh cấp suýt chút nữa đột phá chân cảnh đại giới."

Tiếng bàn luận vang lên ầm ỉ đến mất kiểm soát, một vị tu sĩ biết được chuyện của 200 năm trước liền nói.

Tiếng bàn luận từ từ lắng xuống thì vị tu sĩ kia lại tiếp tục nói:

"Lúc đó là ở Hồng Liên bí cảnh do Bảo Nguyệt lầu mở ra để giúp anh tài trên thế gian có cơ hội đạt được cơ duyên tạo hóa, hai người bọn họ mà tranh cướp một bảo vật gọi là Bất Tử Liên Hoa đã đánh nhau bốn ngày bốn đêm, nhưng lại là kẻ tám lạng người nửa cân."

Một vị khác đứng ra tiếp lời nói:

"Nghe nói có một tu sĩ năm đó cũng là thiên kiêu chi tử hạng 3, vì muốn nhúng tay cướp bảo vật của hai người bọn họ mà đã chịu lửa giận nhận họa sát thân, chủ nhân của Bảo Nguyệt lầu lúc bấy giờ là Nguyệt Hy Thánh Nữ đã thu hồi Bất Tử Liên Hoa và nói..."

Lời của tu sĩ kia chưa hết đã bị một đạo thanh âm nhu mì chen ngang nói:

"Ta sẽ giữ Bất Tử Liên Hoa đến 200 năm sau, hai ngươi tới lúc đó tu vi đã vững có thể một lần nữa tái tranh đấu, ai thắng rồi sẽ có được Bất Tử Liên Hoa."

Nữ nhân cất lời toàn thân bạch bào không nhiễm bụi trần, trên tay nàng là một cái hộp ngọc điêu khắc tinh xảo.

Nàng mở hộp ra liền có một bông hoa sen màu lục chiếu rọi khắp nơi.

"Là Bất Tử Liên Hoa, xếp thứ 8 trong thập ngũ thánh vật."

Một vị tu sĩ già không giấu được xúc động liền quát lớn.

"Lời đó ta vẫn không thay đổi, thời hạn 200 năm của các ngươi đã tới, hãy cho ta thấy ai mới xứng đáng có được nó."

Nguyệt Hy Thánh Nữ nâng cái hộp ngọc mỉm cười nhìn về phía kháng đài nói.

Trong phút chốc một mảnh đại loạn dâng trào, đây là cuộc chiến tranh cướp một kiện pháp bảo cấp thánh vật, ngay cả mấy tông môn thế gia khổng lồ cũng phải thèm khát.

"Nếu hai vị đảo tử kia có thể cướp đoạt thì sao bọn ta không thể, mau xông lên cùng tỉ thí."

Một âm thanh trong đám người kích động vô số kẻ mang lòng tham, từng bóng người lao lên như vũ bão.

Nhưng mà bảy vị cường giả ở dưới kháng đài đã ngăn bọn họ lại, nhất thời không ai dám lao lên trêu chọc bảy vị Tứ Kỳ cảnh.

"Cứ lên đi, mấy lão già bọn ta sẽ ngăn cản họ lại."

Một âm thanh vang lên liền có mấy vị trưởng lão của các tông môn lớn lao ra.

"Chậm đã."

Trúc lão lúc này đã uống xong một chén trà, chầm chậm đặt nó lên trên mặt đất.

Một chớp mắt đã có khí tức bạo phát từ phía Thiên Vân tông, mấy vị đệ tử và tam trưởng lão đứng lên khí thế hùng hồn.

"Thánh vật này là của hai tiểu bối đó đoạt được, giờ bọn chúng tỉ thí tìm ra chủ sở hữu cuối cùng, không biết một chút phép tắc nào sao?"

Một lão già của Phần Hỏa Kiếm tông đang uống trà bên cạnh Trúc lão âm trầm nói.

Khí thế bên Phần Hỏa Kiếm tông nhất thời cũng tăng vọt làm đám tu sĩ lập tức lui lại.

"Không phận sự thì cút đi."

Nguyệt Hy Thánh Nữ lại càng bá đạo lập tức quát mắng, khí thế bên Bảo Nguyệt lầu cũng tăng lên đỉnh điểm.

Ba đại thế lực nội tình sâu không lường được liên thủ lại với nhau, giờ thì không kẻ nào dám manh động nữa, dù mấy đại tông môn khác liên thủ lại, chỉ để một mất một còn vì một thánh vật thì có chút không đáng.

Dương Khiếu và Lý Chiêu lại vô cùng bất mãn, khi không lại có một đám rắc rối như vậy ùa tới, nếu đại hội dời qua một canh giờ thì hai người họ thật sự sẽ trảm sát hai cái tên nhiều chuyện kia, nhưng hiện giờ thời gian không còn nhiều nữa, bọn họ chỉ còn một nén nhang thời gian trước khi đại hội bắt đầu.

"Phong Vân Huyền Ảo, Cuồng Loạn Bát Phương."

Dương Khiếu vung lên một kích khuấy đảo thiên địa trong bí cảnh, từng cơn bão ầm ầm cuốn tới khiến ai cũng khiếp sợ.

Chỉ dư mấy lão quái tu vi Ngũ Kỳ thì vẫn một mặt bình thản, như là mấy thái trưởng lão và Trúc lão.

"Hỏa Phần Diệt Thiên, Kiếm Hỏa Phần Thiên!"

Lý Chiêu cũng tế ra hỏa kiếm của mình phóng ra hỏa diễm vô hạn, như muốn ăn tươi nuốt sống cuồng phong ở trên trời.

Hai đòn này là bọn họ muốn nhanh chóng kết thúc trận đấu, nếu kéo dài sẽ có chút phiền phức khi hoàng tộc Nam Vực nhúng tay.

"Dù sao cũng là sư huynh đệ đồng môn, lợi dùng một ít phong man trên trời mà tạo sét vậy."

Trần Lục híp mắt trong đầu suy tính một màn này, thật không ngờ tới lại có sơ hở để mình động thủ.

Một thân khí cơ hòa vào thiên địa ngay cả Trúc lão cũng không cảm nhận được, bởi vì hắn đang dùng chân cảnh Nhất Kỳ mà mình tu luyện được gọi là Hóa Thân Thiên Địa.

Lôi vân ầm ầm cùng với cuồng phong thổi quét, bắt đầu hướng về hỏa kiếm mà đánh tới, hỏa kiếm cũng chảy rực mà chém tới.

"Thật là chói mắt đấy."

Trúc lão biến mất một lần nữa xuất hiện giữa hư không, lão tạo ra một cái kết giới vô hình bảo hộ mấy tiểu bối xung quanh.

Sau khi an bài cho các tiểu tu sĩ xong thì lão nhìn hai đòn tấn công khủng bố va chạm vào nhau.

Dương Khiếu và Lý Chiêu sắc mặt đã tái nhợt, cả hai đã dốc hầu hết toàn bộ sức lực của mình.

Sau khi dằn co thì hỏa kiếm vỡ vụn, cuồng phong tiêu tán, một đạo lôi điện từ trên trời hướng phía Lý Chiêu đánh tới, đạo lôi điện này còn có phong man bao bộc vô cùng sắc bén.

"Không hay rồi, nếu để một đòn này trúng e là căn cơ tổn hại."

Cao Tùng biến sắc vung một đạo hộ phù tới kháng đài, hộ phù bay tới với tốc độ rất nhanh, nhưng làm sao mà có thể nhanh bằng lôi điện hủy diệt.

"Lão thân thấy đã phân ra thắng và bại, vậy dừng cuộc chiến được rồi, đừng làm căn cơ người khác tổn thương."

Hồng Tô lão bà bà nhìn về phía Trúc lão nói, Trúc lão chỉ gật đầu rồi vung tay.

Một cái vung tay này dẫn động gió lốc và thổ địa xung quanh rung chuyện, một hư ảnh quy giáp từ thổ hệ trùm lên Lý Chiêu, gió lốc thì quấn lấy lôi điện làm suy yếu nó.

Rầm một tiếng khói bụi đầy trời, quy giáp không hư hao gì, Lý Chiêu bên trong thở phào ra một hơi, Trúc lão thì cảm nhận được một chút khác lạ liền hơi híp mắt lại.

"Trúc lão, chỉ là phá đi căn cơ của hắn mà thôi, Phần Hỏa Kiếm tông đã là địch thì cớ gì giữ lại một kẻ mạnh ngang Dương Khiếu chứ?"

Truyền âm của Trần Lục rơi vào tai của Trúc lão, khiến lão hơi trầm mắt nhìn về phía hắn.

Trần Lục nâng lên độc châu trong tay, thần niệm truyền vào biến ra một con rắn nhỏ bằng cây kim.

Trúc lão thấy dậy cũng chỉ thở dài, lão nhẹ gật đầu thì con rắn nhỏ đã vụt thẳng tới cái quy giáp.

Trúc lão nhìn quy giáp nó liền mở ra một cái lỗ đủ để con rắn kia chui vừa, rắn độc vừa chui vào đã hướng miệng của Lý Chiêu đang thở dốc chui vào, nó vô cùng nhỏ nên cũng không bị Lý Chiêu phát giác.