Trở Về Thiên Sơn

Chương 51: Quỷ mạch.




Trần Lục từ từ mở mắt ra đã thấy mình ở trên giường, bên cạnh là Thiên Uyển và Ninh Thế Lan.

"Ca tỉnh rồi."

Thiên Uyển đưa cho Trần Lục một chén nước thuốc.

Ninh Thế Lan thở dài nói:

"Là do ngươi đột ngột thăng tiến tới Song Kỳ cảnh, nên mới dẫn tới nhập ma tạm thời, uống chén thuốc này để ổn định khí huyết trong cơ thể đi."

Trần Lục thở dài bưng chén thuốc một hơi uống cạn.

"Thứ này, đừng cho ta uống thêm lần nào nữa."

Trần Lục uống xong như muốn ngất đi vậy, đắng đến mức khiến người ta muốn mình không còn cái lưỡi để cảm nhận nó.

"Thuốc đắng giã tật."

Thiên Uyển mỉm cười đưa cho Trần Lục một chén nước để hắn vơi đi vị đắng trong miệng.

"Tỉnh dậy rồi thì mau đi thôi, chúng ta trễ một bước so với bọn họ rồi."

Trúc Âm nhìn vào hừ lạnh nói, Trần Lục đứng dậy khỏi giường không nói lời nào, nhóm người bắt đầu rời đi.

Những người Thiên Vân tông khác đã được hộ tống tới một ngôi thành gọi là Thiết Ương, nơi được tiên đoán sẽ xuất hiện thú triều lần này.

Nhóm người đi tới một khu rừng thì Trần Lục hơi ngưng lại, hắn có cảm giác có thứ gì đó đang thôi thúc mình tìm kiếm.

"Mọi người tới Thiết Ương thành trước đi, ta có một việc cần phải làm ở đây."

Trần Lục cúi đầu sau đó vụt vào trong rừng sâu, Trúc Âm không quan tâm mà tiếp tục bước tiếp, chỉ có Thiên Uyển là nhìn phía hắn đi với ánh mắt lo lắng, Cửu Xuân thì là ánh mắt tò mò.
Loading...


"Xà Nhãn."

Trần Lục ngưng tụ nguyên khí vào mắt trái khiến nó hóa thành mắt rắn, hắn có thể cảm nhận được nhiệt độ của mấy yêu thú phía trước, nên rất dễ dàng né tránh chúng.

Nhưng mà Trần Lục đã va phải sợi chỉ mỏng giữa rừng, điều này làm Trần Lục có chút bất an lập tức đổi hướng.

Vừa lúc thân thể hắn xê dịch qua bên phải ba bước thì từ vị trí cũ đã có bốn cây thương cắm vào đất.Quảng Cáo

Đến khi hắn quay người nhìn lại thì có một thanh gươm chỉ thẳng vào yết hầu, Trần Lục đã kịp rút Tuyết Kiếm chỉ vào tim của đối phương.

Khi nhìn rõ lại là một lão già xấu xí mặt đầy xẹo, tu vi của lão không cao chỉ là Song Kỳ thượng giai.

"Tiểu tử, dám phá cái bẫy mà lão phu sắp đặt hai ngày trời."

Lão già hừ lành ánh mắt tràn đầy sát khí nói.

Trần Lục nhếch môi nói:

"Một cái bẫy đơn giản vậy mà ngươi làm tận hai ngày, ngươi quả thật có chút thiếu thông minh."

"Ranh con láo xược!"

Lão già tức giận một kiếm đâm tới yết hầu của Trần Lục, mặc kệ Tuyết Kiếm đâm xuyên qua tim mình.

Trần Lục đâm vào yết hầu máu tươi chảy xuống khắp cổ, còn lão già kia thủng tim rỉa máu không ngừng.

Cả hai dùng chưởng đẩy đối phương ra, Trần Lục híp mắt lại nhìn lão già, vết thương ở yết hầu cũng từ từ khôi phục lại với tốc độ khá nhanh.

Lão già xấu xí cũng hơi kinh ngạc nhìn Trần Lục, ngực trái của lão cũng từ từ khôi phục dù quả tim đã bị đâm ra một cái lỗ lớn.

"Chậc, ngươi là một quỷ tộc."

Trần Lục mỉm cười nhìn lão già thản nhiên nói.

"Ngươi cũng là quỷ tộc sao?"

Lão già ngưng trọng lui một bước hỏi.

Trần Lục mỉm cười lắc đầu thản nhiên nói:

"Ta là quỷ nhân, một nửa nhân tộc và một nửa quỷ tộc."

Lão già sắc mặt kịch biến, nhưng cũng nhanh chóng hóa thành chán ghét và đầy sát khí.

"Tạp chủng, đừng có mà làm dơ bẩn dòng máu quỷ tộc cao quý!"Quảng Cáo

Lão già gầm to toàn thân cao lớn vạm vỡ lên vài phần, hai mắt hóa thành màu đỏ, mọc ra thêm hai cánh tay ở vai.

Hai cánh tay nói là vậy nhưng thật chất lòng bàn tay của nó là hình một lưỡi kiếm sắc bén đến cực điểm.

"Dòng máu quỷ cao quý? Ta thật sự ghê tởm cái thứ được pha trộn vào huyết mạch nhân tộc của mình, bẩn thỉu và đáng khinh bỉ."

Trần Lục đột nhiên trở nên băng lãnh toàn thân có một lớp băng mỏng đang kết tinh lại.

Những lớp băng sần sùi đó đột nhiên hóa cứng như đá rồi tựa như một con nhím phóng ra đầy gai nhọn.

Từng mảnh băng đâm vào da thịt của lão già quỷ tộc làm cho lão đau đớn không thôi, khả năng khôi phục thần tốc của lão cũng giảm mạnh bởi đòn vừa rồi của Trần Lục.

"Giờ thì..."


Trần Lục ngước nhìn lão già quỷ tộc với ánh mắt sắc lạnh, thở ra từng làn khói trắng.

"Nhảy múa cho ta xem nào lũ quỷ dơ bẩn."

Lớp băng sần sùi của Trần Lục đã tạo thành một bộ áo giáp cho hắn, băng kết tinh che hết nửa khuôn mặt trái của hắn.

Nhìn vào cứ như một quỷ tướng mặc băng giáp vô cùng tàn nhẫn và sắc lạnh.

"Ngươi là Băng Quỷ tộc, không thể nào, không phải bọn chúng đã bị diệt vong ở đại chiến trước đó rồi sao?"

Lão quỷ kinh hãi xoay người chạy trốn, khuôn mặt vẫn còn đọng lại nỗi khiếp hại chưa phai về trận chiến trăm năm trước.

"Ta muốn ngươi nhảy múa mà ngươi lại đi chạy trốn, thật là không muốn sống thêm một giây phút nào nữa sao?"

Trần Lục thở ra một hơi đã biến mất tại đó, lão già quỷ tộc chạy hết tốc lực đã xa đến vài dặm, không còn thấy bóng dáng của Trần Lục đâu thì nhẹ thở ra một hơi.

Nhưng không kịp dốc toàn lực chạy tiếp thì đã bị một kiếm chém đứt hai cánh tay.

Lão già quỷ tộc quỳ xuống đất nước mắt đầm đìa liên tục dập đầu cầu xin:

"Chủ nhân tha mạng, chủ nhân tha mạng, xin ngài đừng giết ta."

Trần Lục ánh mắt không chút cảm xúc vung tay lên hư không, vô số bông tuyết đột ngột rơi xuống mặc dù đang là mùa hè.Quảng Cáo

Bông tuyết tụ lại nhốt lão quỷ trong đó thành một cái kén, Trần Lục tay bấm pháp quyết miệng lầm bầm nói:

"Hóa hắn làm nộ lệ, phục tùng ta đến mãi mãi về sau, nếu có tâm bất chính thì Băng Tâm sẽ kết ngươi thành tượng, giam cầm linh hồn chịu đựng cái lạnh vĩnh cửu."

Bên trong chiếc kén lão già quỷ tộc gào thét trong đau đớn, nhưng bên ngoài hoàn toàn không nghe thấy được.

Quả tim đỏ của lão còn đang đập thì có bốn sợi dây xích nhọn đâm vào sau đó quấn lấy toàn bộ quả tim, hàn khí tỏa ra liên kết vào linh hồn của lão.

Tâm của lão giờ đây chỉ một lòng vì Trần Lục, là nộ bộc mãi mãi về sau của hắn.

Kén băng vỡ ra, lão già quỷ tộc giờ đây đã không còn dáng vẻ xấu xí đầy sẹo, mà là một trung niên cường tráng với khí lực bức người đang quỳ gối trước Trần Lục.

"Lão nô, Vọng Nguyệt bái kiến chủ nhân."

Trần Lục nhìn quỷ nô trước mặt hơi nở một nụ cười, băng trên cơ thể hắn cũng đã vỡ vụn để lại đó là một Trần Lục của ngày thường.

"Ta cho ngươi một năm, dùng mọi biện pháp đạt đến viên mãn Song Kỳ, rồi đến Thiết Ương thành tìm ta."

Trần Lục lạnh lùng nói, hắn xoay người bay đi, Vọng Nguyệt không dám cãi lệnh chỉ cúi đầu hành lễ rồi rời đi.

"Ngươi vậy mà mang huyết mạch quỷ tộc, ta sao lúc nhập vào thân thể ngươi lại không phát hiện ra?"

Hạo Trung ngồi xếp bằng kinh ngạc nói.

"Quỷ mạch của ta vốn được thừa hưởng từ mẫu thân, nhưng bà ấy lại rời đi sau khi ta vừa chào đời, phụ thân cũng giấu ta chuyện này, cho đến năm ta 6 tuổi thì quỷ mạch bộc phát, giết vô số gia súc và người dân vô tội, ông ấy mới giải nói ta có quỷ mạch của mẫu thân."

Trần Lục thở dài nhìn về phía trước tiếp tục đi tới.

"Nhưng huyết mạch của ta vì sao lại không ai có thể phát hiện ra thì ngay cả ta còn không biết."

Trần Lục trong mắt có chút bất đắc dĩ khi nhắc đến quỷ mạch của mình.

"Chậc chậc, ngươi quả thật là một kho tàng bí ẩn đó Trần Lục."

Vô Tâm gật gật đầu nói.