“Ai dám quản nó chứ, em không thấy nó và đại đội trưởng Hà Hữu Thụ là cùng một họ sao? Đều là họ hàng với nhau, có quản thì chỉ quản kẻ ngoại lai như tụi mình thôi.”“Nói sau lưng người ta thì bé bé cái mồm, sợ người ta không nghe được à? Hà Hưng Gia khác chúng ta, y ở cùng gia đình, bản thân không kiếm được công điểm thì đã có người nhà y kiếm, cơ bản chẳng lo chết đói.
Thế nên đội trưởng Hà không cần dư hơi để tâm tới làm gì.
Lo là lo cho chúng ta đây này, đều phải tự lực cánh sinh, nếu không chuyên cần kiếm công điểm đến cuối năm trấu cũng không có mà ăn.” - Đáng lý không muốn nhiều chuyện nhưng Trần Dương bất đắc dĩ xen ngang.
Vốn tưởng rằng Trâu Khải chỉ là người có lòng dạ hẹp hòi, nhưng không ngờ mấy năm sinh hoạt ở nông thôn, cuộc sống nghèo khổ khiến hắn càng trở nên ích kỷ và bần người này cũng thật là, Hà Hưng Gia có biếng nhác đi nữa thì liên quan gì các người?! Dù người ta có mỗi ngày không làm việc, cũng chả ảnh hưởng đến bữa cơm của mấy người.
Nói Hà Hưng Gia thì thôi đi, còn dám nói xấu cả đại đội trưởng, nếu có ai nghe được lại nghĩ thanh niên tri thức bên này có bất mãn với ông ấy.
Xem ra Trần Dương còn phải nghiêm túc chấn chỉnh bọn họ dài dài, việc không liên quan đến mình thì đừng xen vào, bằng không sau này xảy ra chuyện gì chính mình lại bị vạ lại lời của đàn anh Trần Dương, phút chốc không khí của cả đội trở nên trầm mặc.
Bọn họ xa nhà đã lâu, nghe Hà Hưng Gia được ở bên gia đình, ốm đau có phụ mẫu chăm sóc, còn bọn họ phải cực khổ nơi đất khách quê người…thật sự rất nhớ nhà.———Trở về Hà gia, Hà Hưng Gia sau khi nghỉ ngơi một lúc liền tỉnh, mở mắt thấy căn phòng quen thuộc cũng ngờ ngợ được vừa xảy ra chuyện gì.
Mới đến đây được mấy ngày mà hắn xỉu lên xỉu xuống tám bận, trông không khác gì con cò nông dân mới biết nông dân khổ, trải qua sự việc sáng nay Hà Hưng Gia tởn đến già, chẳng trách người người lại muốn bỏ cày cuốc để lên huyện làm công nhân.
Nếu không phải vì lời nguyền rủa của con heo gây cho anh vết thương tâm lý thì anh đã tranh thủ dựa vào nghề mổ heo mà sống giữa trưa cả gia đình trở về nhà ăn cơm, sau khi dùng bữa xong người nào người nấy tranh thủ nghỉ ngơi để lấy sức cho buổi lao động chiều.
Sợ Hưng Gia vẫn còn mệt nên bà Lý đã chuẩn bị cơm riêng mang vào tận phòng cho con Hưng Gia ăn uống xong, ngẩng đầu lên thấy ánh mắt mẹ âu lo nhìn mình, liền hỏi:“Mẹ, có chuyện gì sao?”Lúc này bà Lý đi ra cửa, ngó tới ngó lui thấy không có ai liền khép chặt cửa vào, tiến lại gần chỗ Hưng Gia hạ giọng nói: “Chuyện hôm qua con nghĩ tới đâu rồi?”Hà Hưng Gia sửng sốt, ánh mắt của mẹ không phải là đang nói đến việc làm công nhân thực tập ở lò mổ đấy chứ.
Nhất thời Hà Hưng Gia chưa biết trả lời thế nào cho con trai không phản ứng gì, tưởng Hà Hưng Gia khó xử nên bà nói tiếp: “Mẹ thấy mày thanh niên gì mà yếu quá, tay chân lọng cọng thế này sao mà làm nông.
Chi bằng mẹ nói với cha để lại chức công nhân lò mổ heo cho mày, đừng cho hai thằng anh mày biết là được.”Bà Lý cố tình đặt mọi chuyện vào thế “ván đã đóng thuyền”, nhường hết phần tốt nhất cho Hà Hưng Gia làm anh có chút cảm động.
Biết rằng không phải ai sinh ra cũng có tố chất làm nông, nhưng cơ thể này là do nguyên thân có thói quen lười biếng chảy thây mà tạo thành.
Nên dù bà có hơi thiên vị, song người được thiên vị là mình cảm giác cũng thật đặc vấn đề là anh thật sự không dám động tay giết heo!Thở hắt một hơi dài, Hà Hưng Gia cau mày giả vờ làm dáng vẻ nuối tiếc, hụt hẫng như mất một thứ gì: “Mẹ à, con thấy công việc đó thích hợp với hai anh hơn, chính con cũng cảm thấy những năm vừa qua chưa từng cố gắng kiếm được một công điểm nào ra hồn, toàn là trẻ cậy già, con cậy cha mẹ.
Con cảm thấy mình nợ cha mẹ quá nhiều rồi.
Con không xứng giành công việc tốt này của hai anh, con thật sự thấy hổ thẹn.” Dứt lời, Hà Hưng Gia nổi hết da gà da vịt, cảm thấy mồm miệng mình thảo mai không khác gì bạch liên hoa.“Có gì phải xấu hổ.
Công điểm tao kiếm được tao cho ai là quyền của tao, đứa nào dám ý kiến! Đợi đi, tao về nói với cha mày để lại cái chức đó cho mày!” - Nghe con mình nói vậy, bà Lý càng thêm quả mình diễn hơi lố rồi, Hà Hưng Gia lập tức tém lại.“Mẹ, mẹ nói không sai, nhưng hiện giờ chúng ta vẫn đang sống chung một nhà.
Nếu xử lý không khéo người ta lại cho rằng mẹ bất công.
Huống hồ các anh còn phải nuôi gia đình, Đại Hổ là đích tôn của mẹ, chị dâu hai đang mang thai cháu của mẹ, còn con trước giờ một thân một mình không vướng bận.
Không giống nhau đâu mẹ à.”.