Phó Diễm nhận được thư của Bạch Mặc Thần, còn kèm theo cả một cái bao lớn. Phó Đại Dũng cũng nhận được thư báo bình an của Phó Hâm.
Phó Đại Dũng không thể chờ được mà ngay lập tức mở ra, đọc nhanh như gió, sau đó nói đêm nay phải uống vài chén. Tiểu Kim rốt cục cũng có tiền đồ! Hoàn thành việc đại sự mà lão tử là hắn không thể làm.
Cả nhà lần lượt từng người tiến lên đọc thư của Phó Hâm, ai cũng đều cao hứng. Sau đó ánh mắt mọi người lại nhìn về phía cái bao kia.
"Trong bọc này là cái gì vậy? Là ai gửi thế?".
Phó Diễm nhìn ánh mắt tò mò của nương mình, đành phải trước tiên mở bao ra xem. Vừa mở ra đã thấy bên trong toàn là đặc sản của đế đô, là Bạch Mặc Thần gửi tới cho nàng. Có năm con vịt nướng, còn có mười bao kẹo sữa hình thỏ trắng, hai túi đường mạch nha, thế nhưng còn có hai hộp sữa bột cho tiểu hài tử, các loại điểm tâm đa dạng, tổng cộng bày đầy cả một bàn lớn.
"Tỷ tỷ! Ta có thể ăn kẹo này không?".
Phân Phân nhìn túi kẹo hình con thỏ, nước miếng chảy ra.
"Có thể! Đây là do Bạch đại ca gửi tới. Thời điểm muội ăn thì ở trong lòng phải nhớ cám ơn hắn nha."
Nói xong Phó Diễm liền bóc một túi kẹo ra, đưa cho Lệ Lệ cùng Phân Phân cầm ăn.
"Tiểu Bạch cũng quá khách khí. Những thứ này xài hết bao nhiêu tiền chứ!".
Phó Đại Ny nhìn một cái bàn đầy đồ vật, ngạc nhiên chậc chậc lưỡi.
"Ai! Cô cô! Tiểu Hỏa từng cứu mạng của hắn, đây là quà hắn cảm tạ Tiểu Hỏa. So với mạng của hắn thì không đáng bao nhiêu đâu!".
Phó Sâm trực tiếp lấy một gói điểm tâm rồi mở ra ăn. Ăn ngon thật! Phó Đại Ny không biết còn có chuyện này, Phó Miểu ở bên cạnh kể lại cho cô cô một lần, Tiểu Hỏa là như thế nào trợ giúp Bạch Mặc Thần. Phó Đại Ny nghe xong, thở dài cảm thán.
"Thì ra người đế đô là cái dạng này! Thật quá dọa người!".
"Cô! Không phải tất cả người đế đô đều như vậy, đế đô còn rất nhiều dân chúng bình thường, ngày tháng họ trôi qua còn không tốt bằng chúng ta đâu. Trong nhà Bạch Mặc Thần đều tham gia quân ngũ cả, gia gia cùng ba hắn đều làm cán bộ cấp cao trong đó. Ông ngoại hắn cũng là người làm công tác văn hoá, phần tử trí thức. Phỏng chừng gia đại nghiệp đại, bằng không có thể tranh giành đến chết đi sống lại như vậy sao?".
Phó Diễm nhanh chóng phổ cập kiến thức khoa học cho mọi người, về sau chính mình cũng muốn tham gia thi khảo hạch đại học ở đế đô. Ngàn vạn không thể để người nhà cùng đế đô sinh ra ấn tượng không tốt. Vạn nhất cả nhà có thể cùng chuyển đến đó ở thì sao.
"Đúng vậy Đại Ny! Là do ngươi chưa gặp qua Tiểu Bạch, hắn đúng là một hài tử tốt, trong nhà hắn loạn như vậy, thật sự là uổng phí hắn. Tiểu Hỏa! Ngươi viết thư hồi âm cho hắn, cám ơn hắn cẩn thận vào."
Vương Thục Mai đối với Bạch Mặc Thần vẫn là đánh giá rất cao.
"Nương! Ta biết mà."
Phó Diễm xem xong thư của Bạch Mặc Thần, cũng hiểu được phần nào cuộc sống nhấp nhô của hắn. Tuổi nhỏ đã mất mẹ, cha cũng không quá thân cận. May mắn, bản thân hắn từ sớm đã có thể tự lập. Không biết hiện tại hắn có phải đã đến khu tập kết bộ đội hay không? Phó Diễm hơi có chút chờ mong bức thư tiếp theo của hắn.
Trong thư Bạch Mặc Thần cũng nói là chờ hắn dàn xếp mọi thứ xong xuôi, liền viết thư báo địa chỉ cho Phó Diễm. Như vậy lúc bình thường mới có thể giữ liên lạc. Nghĩ ngợi một hồi, không biết vì sao, Phó Diễm lập tức nhớ tới mộng cảnh kia của mình, trong ngực ấm áp hơn... Lắc lắc đầu gạt đi suy nghĩ đó, Phó Diễm ở trong lòng tự nhủ, còn nhiều người so với hắn còn soái hơn. Rất rất rất nhiều người soái hơn... tự nhiên lại nghĩ đến hắn làm gì chứ?.
Buổi tối Phó Đại Ny chuẩn bị khá nhiều món ăn, còn có thêm cả một con vịt nướng. Hiện tại trong nhà không thiếu thịt, bọn nhỏ một đám đều ăn uống thật thoải mái, Lệ Lệ cùng Phân Phân tới nơi này mới nửa tháng, đều cao lớn hơn rất nhiều.
"Cữu cữu! Vịt nướng ăn ngon thật, ta về sau trưởng thành có tiền, cũng muốn cấp cữu cữu, cữu mụ mỗi ngày đều mua vịt nướng ăn."
Lệ Lệ vừa gặm vịt nướng vừa nói.
"Hảo! Cữu mụ sẽ chờ haha! Chờ Lệ Lệ có tiền đồ, đến lúc đó nương ngươi cái gì cũng không phải lo!".
Vương Thục Mai lại gắp thêm một cái đùi cho Lệ Lệ.
"Ăn cơm thật ngon! Ta phải ăn thật nhiều thịt để mai sau lớn lên cũng cao như Tiểu Thủy tỷ tỷ vậy."
Phó Đại Ny bên cạnh phì cười, tiếp tục gắp thêm đồ ăn cho bọn nhỏ. Phó Đại Dũng cũng cao hứng, uống liền hai chén rượu. Lúc mới đến, Lệ Lệ là hài tử mười tuổi, nhưng vẻ ngoài không khác gì nữ hài bảy tuổi, Phân Phân thì càng có vẻ nhỏ hơn. Hiện tại hai hài tử đều đang tốt lên, không còn nhút nhát,sợ sệt như ban đầu. Hơn nữa vốn dĩ nữ hài tử vốn tự ti hơn nam hài, hoàn cảnh không yên ổn trước đây ảnh hưởng sâu sắc đến tâm lý bọn nhỏ, khiến chúng càng mẫn cảm hơn, chỉ cần nhìn thái độ của mọi người xung quanh không tốt thì cũng đủ khiến cho các nàng sợ hãi.
Tại Phó gia, Phó Đại Dũng cùng Vương Thục Mai tính tình đều thật tốt, đối với hai nàng thậm chí còn tốt hơn mấy người Phó Diễm. Điều này làm cho Phó Đại Ny càng thêm cảm kích, sau khi Vương Thục Mai mang thai, không ngửi được mùi khói dầu, việc nấu cơm đều do Phó Đại Ny đến làm hết.
"Tẩu tử! Nhìn Lệ Lệ cùng Phân Phân, ta cũng không dám nghĩ, lúc đó nếu ta chết đi không còn nữa thì hai hài tử này sẽ như thế nào đây?".
Thời điểm buổi tối, Phó Đại Ny nắm tay Vương Thục Mai mà lau nước mắt.
"Hiện tại không phải là rất tốt sao? Khóc cái gì? Ta nghe nói gần đây Cát Hồng Quân rất thảm. Em dâu kia của hắn hình như chạy trốn mất rồi, không ai tìm được. Kết quả Cát Hồng Binh trở về, không được như ý thì dây dưa không bỏ, muốn cùng đại ca của hắn ở riêng. Lão bà tử Cát gia kia không có biện pháp, chỉ có thể đồng ý. Nghe nói Cát Hồng Quân dọn đến ở nhà Vương quả phụ, khiến cho nhà chồng cũ của nàng tức giận, đem hai người bọn họ đều đuổi đi, hiện tại hai người bọn hắn còn đang ở tạm trong miếu hoang đầu thôn kia kìa."
Vương Thục Mai nhìn Phó Đại Ny, tin chắc tính tình tiểu cô nhà mình hiện tại không gì là không bỏ xuống được, lúc này mới đem chuyện lúc chiều vừa nghe được từ miệng Quế Lan thím nói ra.
"Hắn cảm thấy đem công tác của mình tặng cho Cát Hồng Binh là huynh đệ tình thâm, hắn không phải là luôn răm rắp nghe lời mẹ hắn nói sao? Đến khi mẹ hắn có chuyện gì xảy ra, không biết hai huynh đệ nhà hắn sẽ tranh chấp như thế nào đâu! Hiện tại ta liền mở mắt chờ xem, hắn đừng hòng tìm đến Lệ Lệ và Phân Phân nữa. Tẩu tử! Ta muốn cho các nàng một danh tự, không riêng gì đổi sang họ Phó, ngay cả tên cũng đều phải đổi lại."
Phó Đại Ny nói ra ý tưởng của mình cùng Vương Thục Mai, Vương Thục Mai cũng thực lòng ủng hộ, nhưng là đổi sang tên gì? Hai người nhất thời không có chủ ý nào cả, cuối cùng thống nhất, đem sự tình vừa nãy nói ra để toàn bộ người trong nhà đưa ra ý kiến.
Phó Đại Dũng suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra được. Cuối cùng vẫn là Phó Miểu nói một ý kiến tốt.
"Bây giờ là tháng tám, mùa hoa Tử Vi nở, không bằng gọi là Phó Vi, vừa lúc Lệ Lệ cũng sinh vào tháng tám."
"Cái này hay! Phó Vi! Lệ Lệ về sau liền kêu là Phó Vi! Thế còn Phân Phân thì sao?".
Phó Đại Ny cảm thấy tên Vi cũng thực hảo.
"Chiếu theo ý nghĩ của Tiểu Thủy, Phân Phân sinh vào tháng sáu, thì chẳng phải gọi là Phó Hà sao?".
Phó Sâm mới vừa nói liền trúng ý Phó Miểu.
"Vậy không bằng gọi Phó Dung. Vi cùng Dung đều là tên hoa, đều là đứng đầu các loại, Khuất Nguyên trong sách từng viết: Tập phù dung lấy vi thường. Tăng thêm nhà chúng ta họ Phó, đọc lên càng giống như Phù Dung! Thật đẹp!".
"Tiểu Hỏa nói cái này cũng quá hay, Phó Vi, Phó Dung. Lệ Lệ về sau liền kêu Phó Vi, Phân Phân liền kêu Phó Dung!".
Vẻ mặt Phó Đại Ny đỏ bừng, cực kỳ hưng phấn.
"Ngày mai ta liền đi tìm Phó Thành, nhờ hắn giúp đỡ sửa tên trong hộ tịch một chút. Chờ qua thêm mấy ngày nữa đi đến trường, hai ngươi liền kêu tên này, nhất định phải nhớ rõ nha!".
Phó Đại Dũng giải quyết rất dứt khoát.
"Tỷ tỷ! Ngày mai ngươi dạy ta viết tên của mình nha."
Phó Vi thật cao hứng, quay sang ôm tay Phó Miểu.
"Tỷ tỷ! Còn có ta, ta cũng phải học được cách viết tên chính mình, ta còn muốn học cách viết tên mụ mụ, cữu cữu, cữu mụ nữa!".
Phó Dung cũng chạy đến ôm tay còn lại của Phó Miểu.
Phó Đại Ny nhìn hai khuê nữ của mình, cảm thấy sự tình đáng giá nhất mười năm qua của mình chính là sinh ra hai nàng. Hiện tại hy vọng duy nhất của nàng đó là Phó Vi cùng Phó Dung khỏe mạnh, khoái hoạt lớn lên, hảo hảo đọc sách.