Đọc xong thư, Phó Diễm không khỏi thêm bội phục nãi nãi nàng, rốt cục đây là một nữ nhân như thế nào đây?.
Trên thư viết rõ, nếu người nào xem được phong thư này, vậy ngươi nhất định là đời cháu của ta. Thì ra Trầm Tố Chi đã sớm tính ra, trong các hài tử của Phó Đại Dũng sẽ xuất hiện một nữ nhi có thể học tập cuốn sách về phong thuỷ kia, sau đó tìm được cái hòm này. Người này không phải chính là bản thân Phó Diễm nàng sao?.
Trầm Tố Chi chính là ở năm sinh ra Phó Bình Phục mà phát hiện ra quyển sách kia, lúc vừa mới bắt đầu chỉ là bởi vì nhàm chán, nghĩ đơn giản muốn từ tàng thư trong nhà tìm một quyển sách bất kì để đọc gϊếŧ thời gian, không nghĩ tới sau đó tình cờ nhìn thấy quyển sách này, liền mê mẩn với huyền học, chậm rãi bắt đầu tự mình nghiên cứu. Mãi cho đến vài năm trước khi Trầm Tố Chi qua đời, trình độ của nàng đã rất cao.
Theo nội dung trên phong thư này mà nói, khả năng bói toán của Trầm Tố Chi rất cao, nàng tính mười lần thì có chín lần đều chuẩn. Trong thư cũng nói nàng lưu xuống những đồ vật gì, ngay ở bên trong cái giường này cũng có, nàng tin tưởng, nếu đã học tập quyển sách kia thì chắc chắn sẽ tìm được hết. Cuối cùng nàng viết, nếu ai nhìn thấy phong thư này, thì phải giúp nàng tìm được người Trẩm gia, sau đó giúp nàng hỏi một câu, vì cái gì không chờ nàng liền lên thuyền? Đã đi rồi thì vì cái gì vẫn luôn không trở lại tìm nàng? Để mình nàng sinh hoạt ở nơi đất khách quê người này. Nhìn đến đây, Phó Diễm liền minh bạch, vì cái gì trước đây nương có nói qua, nãi nãi tự mình chuẩn bị tốt áo liệm cùng giầy rồi nằm trên giường mới qua đời. Cũng minh bạch vì cái gì nãi nãi có thể đoán được hành xử của Phó Lão Xuyên mà làm ra an bài như thế.
Chỉ sợ cho dù không học cái này, nãi nãi từ lâu đã nhìn thấu tính tình người bên gối của mình. Buông bức thư xuống, Phó Diễm vừa cẩn thận nhìn về phía cái giường này. Nhìn kỹ hồi lâu, nàng bừng tỉnh đại ngộ, đồng thời với trình độ huyền học của nãi nãi cũng là tâm phục khẩu phục, cho dù không có thiên nhãn hỗ trợ, thành tựu của nãi nãi cũng không thể khinh thường.
Trên cái giường này Trầm Tố Chi có làm một thủ thuật che mắt rất đơn giản nhưng lại cực kì cao minh. Giường này, ngăn bên phải có thể xốc lên, ngăn bên trái cũng có thể xốc lên, nhưng là ngăn bên trái cũng là thủ thuật che mắt, khiến người bình thường căn bản nhìn không ra cơ quan ở chỗ nào. Phó Diễm ngồi xổm người xuống, chui vào ngăn bên trái nhìn thử một lát, xong thò tay vào gõ nhẹ mấy cái, ngăn tủ bên trái liền trực tiếp thay đổi bộ dáng, thành một cái ngăn tủ khác, bên trong có một cái rương nhỏ nữa. Nàng vươn tay, kéo nhẹ một cái, rương nhỏ thực nhẹ nhàng rớt ra.
Mấy người Phó Đại Dũng đang tại đọc thư đều quay lại nhìn, trợn tròn mắt. Đây là... Như thế nào còn có cơ quan?.
"Tiểu Hỏa! Sao còn có cơ quan nữa hả?".
Phó Bình Phục chịu phục chất nữ mình quá rồi, quả thực là sắp thành tiên mà.
"Đây là thư nãi nãi lưu lại, cha, ngài cùng nhị thúc, tiểu thúc đều nhìn xem."
Phó Diễm chỉ điểm cách đọc thư cho Phó Đại Dũng, rồi liền đi nhìn đồ vật trong rương. Tổng cộng có ba cái hòm, trong đó một hòm đựng vàng thỏi, hòm thứ hai là một rương trang sức, còn trong hòm thứ ba là ba miếng tiền Ngũ Đế. Phó Diễm đối với cái hòm thứ ba thực cảm thấy hứng thú, tuy nói so ra kém ba miếng kia trong không gian của mình, nhưng đây cũng coi như là pháp khí hiếm có.
Từ sau khi Phó Diễm bắt đầu học tập, nghiên cứu di thư của lão tổ tông, lý giải của nàng đối với huyền học liền nâng cao hơn một bước, hơn nữa gần nhất nàng còn có ý thức học tập quyển sách ghi lại công pháp cường thân kiện thể kia, lục giác của nàng hiện tại càng thập phần nhạy cảm, thiên nhãn cũng càng thêm linh mẫn. Hiện tại cơ hồ không cần quá tập trung tinh thần, chỉ cần nhìn chằm chằm khoảng năm giây là có thể thấy nội bộ bên trong.
( Lục giác gồm:Thính giác, Khứu giác, Thị giác, Vị giác, Xúc giác, Cảm giác).
Phó Diễm tin tưởng, chỉ cần chính mình lần nữa tiếp tục chăm chỉ luyện tập, khả năng khống chế thiên nhãn khẳng định sẽ càng thêm tùy tâm sở dục.
Thời điểm Phó Diễm đang nghiên cứu ba miếng tiền Ngũ Đế tiền kia, mấy người Phó Đại Dũng đã truyền tay nhau đem lá thư này xem xong hết. Phó Diễm cũng đứng dậy đem tiền Ngũ Đế bỏ lại vào trong hòm.
"Đại ca! Nếu đây là cơ quan do Tiểu Hỏa phát hiện, đồ vật nơi này đều là của Tiểu Hỏa, các ngươi cũng không thể đoạt của nàng."
Phó Bình Phục quả nhiên là thân thúc thúc, đối với chất nữ yêu quý mà nói, ngay cả thân ca ca đều phải dạt sang một bên.
"Chính là nương như thế nào bất công, không để lại cho đại ca mấy thỏi vàng chứ?".
Phó Đại Tráng cùng Phó Bình Phục đều có chung tâm lý này.
"Nhị thúc! Tiểu thúc! Các ngươi nhìn cái hòm kia xem, lấy đao thử mở ra."
Phó Diễm khi lấy ra đã phát hiện, vật kia so với hoàng kim còn đáng giá hơn. Phó Đại Tráng lấy cái hòm kia qua, nhẹ nhàng cạy một cái, một cỗ mùi hương kỳ dị phát ra, phiêu tán trong phòng.
"Đây là loại gỗ gì mà thơm như vậy?".
Vương Thục Mai đưa mũi ngửi ngửi trong phòng rồi quay sang hỏi xung quanh. Người khác đều không biết, riêng Sư Mẫn có vẻ hơi sửng sốt.
"Đại tẩu! Cái này hình như là trầm hương."
Sư Mẫn thực sự chấn kinh rồi, sự tình hôm nay, mỗi một việc đều khiến nàng có một nhân thức mới về mẹ chồng. Không riêng gì nàng, mà ngay cả mấy người Phó Đại Dũng cũng là lần đầu tiên thấy được bộ mặt chân thực của nương mình.
"Nhị thẩm nói đúng, không riêng gì trầm hương, đây là đồ vật Minh triều, là một món đồ cổ."
Phó Diễm nhìn Sư Mẫn, dùng ánh mắt thực tán thành, dù sao cũng là nhân gia xuất thân nhà giàu có khác.
"Chậc chậc! Nương ta cũng thật là có tiền nha! Sao không sớm lấy ra, ai."
"Nếu là nương sớm lấy ra, ngươi còn có thể sống đến bây giờ hay không cũng không dễ nói."
Phó Đại Dũng nghe vậy liền trực tiếp lên tiếng oán trách. Cho dù không nói đến việc vận động diệt địa chủ vài năm nay, liền nói riêng đến cha mình, nếu hắn biết nương mình có mấy thứ này, mấy người bọn hắn còn không nhất định sống yên ổn được như thế này đâu. Hoài niệm một hồi, Phó Đại Dũng vươn tay mở rương bên cạnh ra, bên trong đầy ắp vàng thỏi, đếm qua thì vừa đủ ba mươi thỏi vàng. Kèm theo còn có một tờ giấy nhỏ, nói là truyền cho đời cháu, mỗi người hai thỏi, sau đó dư lại sáu thỏi vàng là thù lao cho người phát hiện ra cái rương này.
"Ai nha! Đây chẳng phải là ta cùng nhị ca chịu thiệt?".
Phó Bình Phục hô lớn.
"Tiểu thúc! Ngươi nhìn cho rõ ràng. Tổng cộng ba mươi thỏi vàng, hai mươi bốn thỏi chính là mười hai hài tử, tính cả trong bụng mẹ ta, còn có bốn hài tử chưa sinh ra. Dù sao hai người các ngươi đều là so ra kém cha ta."
Phó Đại Tráng tính tính, đúng là con số này. Còn có bốn hài tử không sinh ra. Có lẽ tự mình phải đến tăng sức a! Sư Mẫn thấy thế, thừa dịp này cũng không quản cái gì e lệ hay không, trực tiếp hỏi Phó Diễm.
"Tiểu Hỏa! Ngươi xem giúp nhị thẩm, ta có thể có khuê nữ haykhông?".
Ánh mắt Phó Diễm khẽ đảo qua trên mặt nàng, thấy cung con cái của nhị thẩm có kim sắc thản nhiên. Mệnh cách hai tử một nữ, hơn nữa cái tiểu đệ đệ hoặc tiểu muội muội này khả năng cao là đã đến. Nhưng nàng không thể chắc chắn là nam hay nữ.
"Nhị thẩm! Ta nhìn ra mệnh cách ngươi là có hai tử một nữ. Con cái là duyên phận, lòng dạ tự nhiên buông ra thì chuyện nghĩ trong lòng sẽ thành hiện thực."
Phó Đại Tráng bên kia đã mở ra cái hòm thứ hai, bên trên dĩ nhiên là một tờ giấy, bên trong có một ít trang sức nữ tử thường dùng, có phỉ thúy, hoàng kim, trân châu, cùng điền ngọc, tổng cộng đến hai mươi mấy món.
Trên tờ giấy cũng nói, là cho con dâu và các cháu gái. Mỗi người hai món, dư lại ba món là cho người phát hiện ra. Mấy người Vương Thục Mai vừa nghe, liền đến gần, làm nữ nhân, nào có ai không thích trang sức.
"Di! Nơi này tổng cộng hai mươi mốt kiện, nói như vậy, cộng thêm mấy người chúng ta, tổng cộng là chín nữ tử. Hiện tại trong nhà của chúng ta mới có tám nữ, vừa rồi Tiểu Hỏa nói nhị thẩm ngươi cũng có một nữ, thì vừa lúc đủ chín người rồi. Như vậy tiểu thúc ngươi là không có khuê nữ a."
Phó Đại Ny xòe tay tính tính. Nói xong kết quả, cả nhà đều cười ha ha, chỉ có Phó Bình Phục thần tình không phục.
"Nương khẳng định tính sai, ta khẳng định có khuê nữ, Tiểu Hỏa mau xem cho ta."
Phó Bình Phục giống như chính mình ăn thiên đại ủy khuất.
"Không cần nhìn, ta đã sớm xem qua tướng mạo tiểu thẩm, chính là hai nhi tử. Tiểu thúc! Ngươi cứ ở đó mà chờ! Ha ha!".
Phó Bình Phục cảm thấy có cái chất nữ như vậy, thật sự không còn gì là bí mật!.