Trở Về Thập Niên 70 Dùng Huyền Học Làm Giàu

Chương 54: Thực Hư Chuyện Di Vật




Lục thúc công nói mấy câu, liền khiến cho Phó Lão Xuyên đứng cũng không được mà ngồi cũng không xong. Nếu là trước đây, khả năng Phó Lão Xuyên có lẽ sẽ còn sợ hãi, nhưng hiện tại, hắn đang cảm thấy mình mới là người chiếm lý.

"Buổi sáng ngươi không ở nhà ăn cơm lại đi đến nhà hài tử làm gì?".

Lục thúc công ngẩng đầu lên nhìn, cảm thấy thật chướng mắt diễn xuất của Phó Lão Xuyên, hắn giống hệt như nương của mình vậy, một bụng toàn ý nghĩ xấu. Phó Lão Xuyên nhìn Phó Bình Phục đứng sau lưng Lục thúc công, không đợi hắn kịp chuẩn bị đã tiến lên, định ác nhân cáo trạng trước, nhưng nghĩ lại là vẫn là ăn ngay nói thật.

"Ta nghe nói Bình Phục có tìm được một đối tượng, bọn chúng bàn bạc, cùng đi đến nhà thân gia mà không bảo ta, ta mới tới hỏi."

Phó Lão Xuyên cảm thấy chính mình cũng thực ủy khuất, ở trong lòng nhi tử hắn, chẳng lẽ hôn sự này không nên thông tri hắn sao?.
"Vì sao không gọi ngươi, trong lòng ngươi còn không rõ sao?".

"Ta là cha của hắn, hắn không gọi ta thì còn có thể gọi ai?".

Phó Lão Xuyên ngạnh cổ, chính là không buông được khẩu khí.

"Bình Phục! Lại đây bồi tội cho cha ngươi, quỳ xuống cho hắn gõ một cái, để hắn tha thứ ngươi rồi lại nói sau."

Lục thúc công khai bảo Phó Bình Phục quỳ xuống dập đầu, Phó Bình Phục đi từ từ lại đây, trực tiếp quỳ, ngồi im cho Phó Lão Xuyên đánh, nhưng là trên miệng im lặng, cái gì cũng không nói.

"Được rồi, đưa thêm quà xin lỗi cho cha ngươi nữa thì coi như xong. Bình Phục! Ngươi cũng đem yêu cầu của nhạc phụ tương lai ngươi, nói lại với lão cha ngươi một chút! Để hắn nhìn xem có thể làm hay không. Ngươi cưới vợ thì phải nên dứt khoát, đừng có cưới dạng người như Ngưu Thúy Hoa là được."
Nói xong mấy câu, Phó Lão Xuyên xấu hổ đến đỏ bừng mặt, vừa rồi với Phó Bình Phục hắn còn có thể tìm chỗ yếu mà áp chế, nhưng hiện tại Lục thúc công trước mặt bao nhiêu huynh đệ trong tộc nói như vậy, hắn cũng không biết phải làm thế nào. Trong lòng càng thầm hận Phó Đại Dũng nhiều chuyện.

"Cha vợ của ta yêu cầu mua một cái sân nhỏ trên công xã, cách nhà bọn họ gần một chút."

Phó Bình Phục mặt không đổi sắc nói.

"Còn có yêu cầu gì khác sao?".

Lục thúc công hỏi.

"Không có, chỉ có một cái yêu cầu này thôi."

"Xuyên tử! Ngươi nói một chút xem, hài tử kết hôn cần mua phòng ở, ngươi có thể lấy ra bao nhiêu tiền?".

Lục thúc công lấy thuốc trong túi ra hút, chậm rì rì hỏi.

"Ta... Ta nào có tiền. Ta không có tiền dư, ta cũng không tích cóp được gì cả."

Phó Lão Xuyên nói dối không đỏ mặt.
"Ngươi đường đường là cha mà không xuất tiền cho hài tử đặt mua nhà, vậy thì cũng không thể nào nói nổi hắn."

Phó Quang Tông nhìn không được trực tiếp nói.

"Chính là thế, Xuyên tử! Ngươi làm gì chúng ta nào không biết a, ngươi còn làm công chức, nhiều ít không thiếu được có một khoản đâu, chúng ta già rồi, làm lụng còn không phải đều là vì bọn nhỏ sao? Ngươi muốn để dành tiền cho ai đây?".

Phó Diệu Tổ là thứ tử của Lục thúc công, trong lời nói chứa đựng oán trách.

"Ta không có tiền!".

Phó Lão Xuyên không quản người khác nói gì, chính là hai chữ không có tiền.

"Ai kêu hắn tâm cao khí ngạo? Ta đã nói sẽ bảo Thúy Hoa làm mai cho hắn với khuê nữ nhà tỷ tỷ nàng, bên đó không cần nhiều lễ hỏi, cô nương còn giản dị, vậy mà Bình Phục hắn còn mặc kệ không nghe. Nếu hắn đồng ý khuê nữ kia thì ta liền xuất tiền."

"Xuyên tử! Ngươi đang nói đến khuê nữ nhà lão Trương ở khuỷu sông bên kia sao? Còn ngại cái miệng ngươi nói khuê nữ cái gì? Trượng phu nàng ta đã mất năm năm trước, đến giờ còn thủ tiết, hài tử cũng đều lớn gần bằng Tiểu Hỏa rồi."

Phó Quang Tông chính là một người thông thạo tình hình bản địa, chuyện gì cũng biết, nghe vậy liền gắt lên.

"Người đại ca nói là đại nữ nhi, ta đây đang nói đến nhị nữ nhi cơ mà."

"Già trẻ người nào không biết, nhà lão Trương ở khuỷu sông có tiểu khuê nữ không biết kiểm điểm, mới mười sáu đã liền cùng người chui trong đống cỏ khô ( chim chuột), bị người đánh không phải một hai lần, nếu kết hôn cùng cái dạng người không biết xấu hổ như nàng ta, người như vậy ngươi nói để cho Bình Phục cưới về? Ta hỏi thật, Bình Phục có phải thân nhi tử của ngươi hay không?".

Không chỉ có thúc bá cùng chi không nhịn được, mấy người Phó Đại Dũng vừa nghe xong đều nắm chặt nắm tay, người này nếu không phải cha mình, thì hôm nay không phải ngươi chết chính là ta vong.

Phó Bình Phục phủ phục quỳ gối, quay đầu hướng về phương bắc mà dập đầu.

"Nương! Nhi tử vô năng, sống như vậy thì quá lãng phí! Nương! Ngài mau tới dẫn ta đi."

Lục thúc công cùng mấy người đang ngồi vừa thấy cảnh này, quay sang sôi nổi chỉ trích Phó Lão Xuyên. Phó Lão Xuyên vừa nghe Phó Bình Phục gọi nương, sợ tới mức giật cả mình, nhưng là lập tức phản ứng lại. Đối mặt chỉ trích, hắn cũng không chút nào lùi bước.

"Cho dù như thế, nếu như ngươi vẫn muốn tìm cái nhà này kết hôn, ta không có tiền đặt mua tòa nhà đâu."

Phó Lão Xuyên lần nữa nhả ra, không muốn can thiệp chuyện hôn sự nữa, sau đó hắn lại chốt hạ một câu, khiến Phó Diễm trực tiếp cảm thấy không thể tiếp tục nhẫn nhịn được.

"Bình Phục! Ngươi hỏi đại ca ngươi một chút xem, nương ngươi khi còn sống còn lưu lại không ít đồ vật đấy, đây là đại sự cả đời của ngươi, đi cầu xin hắn phát lòng từ bi đi, lấy ra vài thứ kia, liền đủ cho ngươi mua nhà cưới vợ."

Phó Lão Xuyên rốt cục đem ý đồ nói ra.

"Ai! Thất thúc, đồ vật của mẹ bọn hắn, ta vốn là không nghĩ nói ra, nghĩ mấy huynh đệ bọn hắn còn chưa phân chia, chính là ngươi xem, thân thể ta này, gần đây luôn cảm thấy tức ngực hụt hơi, ta cũng phải đi bệnh viện lớn kiểm tra thử xem có bị bệnh gì không, đồ vật của mẹ hắn, cũng phải chia cho ta một phần."

"Đại Dũng! Có việc này hay không?".

Lục thúc công nhìn về phía Phó Đại Dũng.

"Lục thúc công, việc này có, nhưng là theo ý ta cha nói thì không quá đúng. Lúc mẹ ta lâm chung có đưa cho ta một cái hộp, nhưng là bên trong không có tài vật gì."

Phó Đại Dũng đã sớm nghĩ tới hôm nay, mà đúng hơn là phải nói Trầm Tố Chi, đã sớm nghĩ tới hôm nay.

"Không có tài vật? Lão đại! Ngươi vuốt lương tâm mà nói, thật sự là không có sao? Nương ngươi chính là tiểu thư xuất thân nhà giàu nha."

Phó Lão Xuyên nghe đến không có tài vật, trực tiếp chất vấn.

"Đại Dũng! Hòm kia còn ở đây không? Sao không mang ra cho lão cha ngươi nhìn xem."

"Lục gia gia! Ta đã kêu Tiểu Hỏa đi lấy rồi."

Phó Diễm từ trong phòng đi ra, đưa cái hộp nhỏ trong tay giao cho Phó Đại Dũng.

"Lục gia gia! Ngươi nhìn xem."

Phó Đại Dũng nâng hai tay, dâng lên cho Lục thúc công.

"Ta mắt mờ, ngươi để đại bá của ngươi nhìn. Quang Tông, Diệu Tổ, các ngươi đều đến nhìn thử xem. Xem Tố Chi lưu lại cái gì?".

Phó Quang Tông tiếp nhận, đem mở ra, bên trong là một xấp thư tín, còn có cả giấy tờ chứng minh. Mọi người lần lượt chuyền cho nhau, nhìn xong một lần lại đưa trở về trong hộp. Phó Lão Xuyên gắt gao nhìn chằm chằm cái hòm kia, chính là thấy bên trong mở ra chỉ có một điệp chỉ.

Hắn khẩn trương nhìn, cái này quả thật là không có vàng bạc châu báu, mấy người Phó Quang Tông nhìn xong, dùng bộ dạng một lời khó nói hết mà nhìn lại Phó Lão Xuyên, trong ánh mắt tràn ngập đồng tình.

Phó Lão Xuyên cảm thấy mạc danh kỳ diệu, không biết đây là làm sao.

"Cha! Chúng ta xem xong rồi."

Phó Quang Tông đem thư tín đều thu lại đầy đủ đặt vào trong hòm, sau đó nhìn về phía Lục thúc công mà nói.

"Đại Dũng! Ngươi nói trước đi, kể rõ ra xem nương ngươi đã nói những gì?".

"Lục gia gia! Mẹ ta trước khi lâm chung, đem cái hòm này đưa cho ta. Dặn dò ta, nếu cha không đến hỏi ta, muốn lấy đồ vật nàng lưu lại, trăm triệu lần không được xuất cái này ra."

Phó Đại Dũng cúi đầu, thập phần bi thống, bất đắc dĩ.

"Tố Chi là một hảo hài tử, mấy người đồng lứa, kể cả mấy người con dâu kia của ta cũng không có một ai bắt kịp nàng. Ngươi cứ tiếp tục nói, việc này không trách được ngươi."

Lục thúc công nhớ tới cháu dâu Trầm Tố Chi rồi hướng mọi người mà nói, nàng khi còn sống cũng thường xuyên đưa bánh bao cho hắn, là một cô nương tốt.

"Mẹ ta kể, khi nàng còn sống, dĩ nhiên muốn cùng cha ta ly hôn, định là sẽ đi công xã làm thủ tục. Gia sản cũng đều đã viết rõ ràng, phòng cũ cha ta hiện tại đang ở, đều là tên mẹ ta. Khế đất, khế ước mua bán nhà trong thôn cũng đăng ký dưới tên nàng. Lúc trước đông viện, tây viện đều là dùng đồ cưới của mẹ ta mà mua, mẹ ta kể, tuy nói cha ta đối với nàng khi còn sống, dù không được tốt lắm nhưng cũng không tính là phá hư, nàng không đành lòng nhìn hắn cảnh đêm thê lương không chỗ nghỉ lại. Đông viện lúc trước là nương ta đem trâm cài trong chỗ của hồi môn bán đi mua lại, bởi vì Bình Phục còn không có thành gia, ba gian nhà đông viện sẽ để lại cho hắn. Nếu cha ta lại cưới vợ lần nữa, thì sẽ để cho Bình Phục xậy một bức tường tại đông viện, coi như phân nhà làm hai."

Phó Đại Dũng nói đến đây, Phó Bình Phục ngao một tiếng trong cổ họng. Gào khóc nương mình, vừa gào vừa khóc làm người ta ruột gan đứt từng khúc.