Trở Về Thập Niên 70 Dùng Huyền Học Làm Giàu

Chương 47




"Nhị thúc muốn học sao?".

Phó Diễm nguýt hắn một cái.

Phó Đại Tráng dùng sức gật gật đầu, không thể chờ đợi được mà chà xát tay, hắn thật sự thấy hứng thú với thứ này.

"Muốn học cũng được thôi, bất quá Nhị thúc không thể dạy cho người khác, cũng không thể thi triển trước mặt người ngoài, ngoại trừ Tiểu Phóng."

Ngay lập tức Phó Đại Tráng liền đồng ý, nàng thấy vậy thì cũng gật đầu. Mấy ngày kế tiếp, cứ sáng sớm là Phó Đại Tráng lại cùng Phó Diễm học tập kĩ năng điểm huyệt tay. Nhưng kết quả đúng thật ngoài dự đoán, hiệu quả học tập của hắn thế nhưng còn không bằng Phó Miểu cùng Phó Sâm ngồi nghe bên cạnh! Phó Đại Tráng tâm tư trăm mối không thể lý giải được. Vì sao chính mình đã từng luyện qua võ thuật trong quân đội mà ngược lại không bằng hai hài tử? Vẫn là cuối cùng Phó Diễm giải thích cho hắn.
"Ta không dám nói Nhị thúc là thân kinh bách chiến, nhưng ít nhất cũng là rèn luyện mỗi ngày. Cơ bắp trong thân thể đã sớm hình thành ký ức, chiêu thức trong bộ đội đều là đại khai đại hợp. Giờ lại đi học loại kĩ xảo khéo léo này, khẳng định không kịp thích ứng là điều đương nhiên."

"Nguyên lai là như vậy a, bất quá ta cũng có thu hoạch, ít nhất nếu lại có người đến gần ta, ta sẽ không lần nữa thất thủ."

Phó Đại Tráng vẻ mặt nghiêm túc.

"Trên thế giới này chỉ có bốn người chúng ta biết, hiện đều đứng ở trong viện này, ngài muốn chạy đi đâu mà thấy người khác nữa?."

Phó Diễm nói một câu suýt làm Phó Đại Tráng nghẹn chết.

"Đại Tráng! Cùng bọn nhỏ đến ăn điểm tâm, một hồi nữa sẽ đi sang nhà thân gia, nhanh lên!".

Không chờ Phó Đại Tráng oán trách Phó Diễm xong, Sư Mẫn đứng ở cửa phòng bếp lớn tiếng hô. Hôm nay là ngày Phó gia đến Lý gia giúp tiểu thúc thương lượng việc hôn nhân đại sự với Lý Mạt Lỵ. Tất cả người Phó gia đều muốn đi Lý gia làm khách. Trước khi xế chiều, thời điểm chuẩn bị cơm tối thì tiểu thúc trở về, còn chưa có tiến vào sân, Phó Diễm đã nhìn thấy hồng quang tận trời. Tiểu thúc vừa vào cửa, trên mặt hiện rõ không khí vui mừng, che dấu cũng không được.
Quả nhiên, lúc ăn cơm, tiểu thúc nói Lý gia muốn mời người lớn hai nhà gặp mặt nhau để nói chuyện. Dù sao Lý gia cũng là nhà gái, nghĩ vẫn cần phải có chút rụt rè, vì thế mới nói muốn mời người Phó gia đến nhà, ăn bữa cơm gọi là cảm tạ. Đây có thể coi là biến tướng của việc thương lượng hôn sự. Vì thế mới có sự kiện ngày hôm nay, một nhà đại gia đình cùng đi Lý gia làm khách.

Ăn xong điểm tâm sáng, một nhà lớn nhỏ đều mặc những bộ quần áo đẹp, tương đối có thể diện. Nhóm trẻ con đều là một thân quần áo mới, Lệ Lệ cùng Phân Phân cũng mặc vào hai bộ váy, váy này làm từ vài dệt thủ công, Sư Mẫn mua tại bộ đội bên kia, nhưng là trải qua tay nghề tinh xảo của Phó Đại Ny, trang phục hai nữ hài đều biến thành đặc biệt, trông xinh đẹp cực kì.

"Đại tỷ! Hai tay ngươi như thế nào làm ra váy đẹp như thế này vậy? Váy này vẫn là dùng vải bố ta mang đến sao? Nhìn qua trông tốt thật."
Sư Mẫn vốn luôn nghĩ muốn sinh một tiểu nữ nhi, nhìn thấy cái váy này, càng thấy động tâm vô cùng!.

"Ngươi nhìn quần áo Tiểu Thủy cùng Tiểu Hỏa xem, hiện tại ngay cả mấy cái quần áo của ta cũng là do một tay tiểu cô bọn nhỏ làm cho, bọn nhỏ trông thấy mà còn quay sang ghét bỏ tay nghề của ta nữa cơ."

Vương Thục Mai ghét bỏ nhìn hai nha đầu nhà mình mà nguýt.

"Nương ai! Thước có điều ngắn, tấc có điều dài. Cô ta còn không có biết nhưỡng rượu đâu. Điểm ấy ngài lợi hại nhất!".

Phó Diễm nhìn mẫu thân ra vẻ sinh khí, đành phải cùng tỷ tỷ, hai người mỗi người ôm một bên tay của nương, lần lượt dỗ dành nàng. Nhưng là vừa kéo kéo, nàng liền cảm thấy không thích hợp! Gần đây Phó Diễm đang nghiên cứu thêm thư tịch của lão tổ tông, bên trong cũng có không ít tri thức trung y, mạch tượng này của nương là... ba ngón tay Phó Diễm trực tiếp ấn trên mạch tượng của Vương Thục Mai.

Mạch tượng tới lui tới lưu loát, ngón tay lại khéo đưa đẩy, khí huyết như châu, hoạt mạch có liên hệ trực tiếp với thận, Phụ nữ sau khi có thai thì sẽ có thai khí, lúc này hoạt mạch sẽ tách làm hai, phía trên bàn tay hai thước, hoạt mạch lại khác hẳn phía dưới, đây khẳng định là đã có thai, không sai! Phó Diễm nhớ tới biểu hiện trên y thư một chút, tuy đã khẳng định nhưng nàng cũng không có lộ ra, lại nhìn kỹ tướng mạo nương mình lần nữa, đúng là có có thai chi hỉ. Nghĩ lại nương mình năm nay mới vừa ba mươi sáu tuổi, cũng không phải không có khả năng. Kiếp trước nhiều phụ nhân đến sáu mươi tuổi vẫn còn sinh hài tử cũng không phải gì hiếm lạ.

Vương Thục Mai cũng mới chỉ vừa đi vào hàng ngũ sản phụ lớn tuổi, lại nói còn có chính mình ở đây, hẳn không thành vấn đề gì lớn. Chính là hôm nay nương nàng sẽ không thể uống rượu rồi, một hồi còn phải nhìn những món ăn khác xem sao nữa.

"Tiểu Hỏa! Nghĩ gì thế? Chúng ta đi thôi."

Vương Thục Mai vỗ nhẹ đầu khuê nữ mình mà nói.

"A a. Nương! Ngài đi đứng đoan trang một chút, đều đã là lão Đại tẩu rồi!".

Phó Diễm đỡ tay nàng khẽ kéo lại, không cho Vương Thục Mai đi nhanh như vậy.

Đoàn người liền xuất phát, tối hôm qua Phó Bình Phục cũng ngủ lại nhà. Hắn mượn xe đạp của sư phụ, đi cùng thì có thể giúp Phó Đại Dũng mang theo mấy hài tử. Về phần người lớn thì đều đi bộ, đường cũng không tính là quá xa.

Nghe nói người Phó gia đến tương đối nhiều, Lý gia tỏ ra thập phần thành ý. Hôm nay không chỉ muốn thương lượng hôn sự, mà còn muốn cám ơn người Phó gia đã đem nữ nhi nhà mình tìm trở về. Cha Lý Mạt Lỵ tên là Lý Thuận Lợi, là hiệu trưởng trung học của công xã, cũng là lão sư của bọn Phó Miểu, Phó Sâm, bây giờ còn đang kiêm thầy dạy hóa sơ trung của Phó Diễm.

Sáng sớn Lý Thuận Lợi đã đi cung tiêu xã mua thức ăn, hôm qua cũng đã mua một thùng to cá trắm đen. Hiện tại trong nhà còn thiếu chút thịt, con mình đang công tác tại cung tiêu xã, điểm ấy cũng coi như tiện lợi, có gì bảo hắn mua trước, lát chính mình đi qua lấy là xong.

"Cha! Hôm nay có xương sườn, ta trực tiếp để lại mấy dẻ to, dù nhiều người cũng đủ ăn, còn có bốn cái chân giò, chờ lúc người Phó gia về thì đưa làm quà đáp lễ. Ngài cầm về nhà trước đi đã!".

Nhi tử Lý Tùng Bách xuất ra một cái làn xanh to, đưa cho lão cha.

"Không tồi! Ta đi về trước, chờ đến trưa, ngươi trở về sớm một chút còn dùng cơm."

Nói xong đưa tiền cho nhi tử.

"Hảo cha! Ta đã xin phép chủ nhiệm rồi, một hồi bán hết chỗ xương này liền trở về."

Lý Tùng Bách dính ánh sáng của muội phu tương lai, Bạch chủ nhiệm không chỉ đem hắn gọi trở về, sau lại quan sát thêm, thấy hắn cũng là một người kiên định, chịu khó, liền giúp hắn thay đổi công tác, từ trông kho sang đứng bán thịt. Đừng nghĩ bán thịt không có thể diện, công việc nội bộ này thật ra rất có ích. Tối thiểu, nếu có thứ gì tốt, mình sẽ biết đầu tiên. Không nhìn ngay cả lão bà của Trương phó chủ nhiệm mới sinh hài tử, cũng tới lôi kéo mình làm quen, giúp nàng giữ lại hai cái chân giò sao?.

Lý Thuận Lợi cầm túi xương về đến nhà, lão nương của Lý Mạt Lỵ là Thái Xảo Hà đang cùng con dâu thu thập chuẩn bị cơm trưa, đã làm gần xong hết rồi, chỉ còn chờ mang thịt về, còn Lý Mạt Lỵ thì đang thu dọn vệ sinh bên ngoài.

"Ai u! Hôm nay vận khí không tồi, xương sườn này thật tốt. Người người đều thích ăn thịt mỡ, riêng ta vẫn thích ăn xương sườn nhất."

Thái Xảo Hà vừa nói vừa đi hướng phòng bếp, con dâu Đinh Hoa đang rửa cá thấy vậy liền quay sang nói.

"Nương! Xương này không có bao nhiêu thịt, có thể ăn ngon sao?".

Nhà Đinh Hoa vốn gia cảnh bần hàn, luôn thích ăn thịt béo, càng nhiều mỡ một chút thì càng tốt.

"Ăn ngon chứ! Chờ lát nữa ta bộc lộ tài năng cho ngươi xem, lúc đó ngươi sẽ biết."

Thái Xảo Hà tâm trạng rất tốt, một bên vừa sơ chế xương, một bên hừ hừ hát. Nữ nhi của mình tìm cái nhà chồng này, chính mình đã sớm hỏi thăm qua, người một nhà đều thật đứng đắn. Trừ bỏ lão cha chồng hơi tầm bậy, nhưng cái này cũng không phải sự tình gì lớn. Hơn nữa từ khi Phó Bình Phục giải quyết công tác giúp nhi tử mình, nàng nhìn hắn càng là thuận mắt. Miễn bàn hắn còn có một ca ca tham gia quân ngũ, nghe nói chất tử hắn cũng vừa mới đi nhập ngũ. Thế nhân đều là người thấy lợi trước mắt, không riêng gì Thái Xảo Hà, ai mà không trước mặt thì kính trọng, sau lưng lại đi soi mói người khác?.

Kẻ chân chính không quan tâm người ngoài nói gì, vẫn rất là ít. Huống chi khuê nữ tìm nhà chồng, tự nhiên nàng hy vọng con rể có thể là người lấy ra được mọi thứ. Lý Mạt Lỵ thấp thỏm bất an, một hồi đi soi gương, một hồi lại cọ đến ngồi cạnh mẫu thân mà ngốc. Trong lòng rất không an ổn, một hồi lại lo lắng, người Phó gia có thể không thích mình hay không?.

Thái Xảo Hà sớm đã nhìn ra, chỉ cười cười, sai khuê nữ làm chút việc vặt, bảo nàng đi rửa sạch sẽ trà cụ, một hồi nữa sẽ dùng để đãi khách. Con rể tương lai đã sớm công đạo tình huống nhà mình. Bà thông gia chết sớm, khuê nữ không cần hầu hạ mẹ chồng, về phần ông thông gia, đều có con rể đi ứng đối, Ngưu Thúy Hoa thì là cái loại không lên được mặt bàn, còn không có vào được trong mắt Thái Xảo Hà. Cho nên khuê nữ chỉ cần cùng mấy chị em dâu hòa hảo là được, mà con nàng từ nhỏ cũng là hài tử có chủ ý, điểm ấy nàng tuyệt không lo lắng.

Ngồi trong viện nhìn ra ngoài sân, thấy một đám người đã đi tới trước cửa nhà, còn có người mặc cả quân trang, người nhà này ai lớn lên trông cũng dễ nhìn. Đinh Hoa chỉ biết muội phu tương lai lớn lên tuấn tú, cũng không biết rằng người Phó gia đều thực xinh đẹp!.

Nhất thời nhìn đến ngây người, lát sau kịp phản ứng lại mới nhanh chóng chạy ra, mở cửa đại môn.

"Cha! Nương! Tiểu muội! Bình Phục đến! Thân gia đến a!".