Phó Diễm cưỡi xe đạp mang theo Vu Thiến đi thẳng sang đại học cách vách. Thời điểm hai người đến dưới lầu ký túc xá của Phó Miểu thì sắc trời đã có chút đen.
"Ngươi đứng ở đây chờ, ta đi tìm người."
Phó Diễm trực tiếp đưa xe đạp cho Vu Thiến đứng trông, còn mình thì đi tìm người, kết quả khi vào trong thì mới phát hiện, tỷ tỷ mình cũng không ở trong ký túc xá, bạn cùng phòng của Phó Miểu nói cho nàng biết là Phó Miểu cùng với Uông Trí Viễn đã đi tới thư viện, đến giờ cũng chưa thấy về. Vì thế Phó Diễm lại mang theo Vu Thiến đi đến thư viện để tìm người.
Thư viện của đại học Thanh Hoa so với Bắc Đại nhỏ hơn không ít nhưng vì nàng không có thẻ học sinh nên cũng không có cách nào để đi vào cả, đành phải đứng chờ ở ngoài cửa. May mắn chính là không đến hai mươi phút sau, nàng đã thấy bóng dáng của mấy người Phó Sâm đi ra.
"Tiểu Hỏa ! Sao ngươi lại đến đây ?".
Phó Miểu là người đầu tiên nhìn thấy muội muội nhà mình, bèn chủ động tiến lên hỏi.
"Thật đúng là đến tìm ngươi có việc đây."
Phó Sâm cũng đã đi tới, hắn nhìn qua Phó Diễm một lượt sau đó mới lại nhìn sang Vu Thiến đứng bên cạnh nàng, hơi nhíu mày lại.
"Nhị ca, tỷ ! Tìm một chỗ an tĩnh ta có việc muốn nói với các ngươi. Trí Viễn ca cũng tới đi !".
Vài người ngơ ngác, không hiểu có chuyện gì xảy ra, không biết tối rồi Phó Diễm còn muốn làm cái gì. Trực tiếp đi đến ngồi trên ghế đá ở bên cạnh bờ hồ.
...
"Không có khả năng ! Ta như thế nào không biết chứ ?".
Uông Trí Viễn nghe xong thì lộ ra vẻ mặt không thể tin.
"Là cữu nương nói với ta, nàng nói nãi nãi của ngươi trước kia đã đính hôn cho ngươi rồi. Ngươi là người đã có vị hôn thê."
Cữu nương của Vu Thiến cũng đồng thời chính là cô cô của Uông Trí Viễn.
"Nàng có nói là ai hay không ?".
"Chỉ nói là cháu gái tiểu muội của nãi nãi ngươi mà thôi. Cữu nương nàng cũng không biết rốt cuộc là ai."
Vu Thiến dò xét sắc mặt của Uông Trí Viễn, cũng không giấu diếm, trực tiếp một năm một mười nói ra cho tất cả mọi người ở đây biết.
"Nãi nãi ta sao ?".
Uông Trí Viễn dường như là đang lâm vào trong một loại hồi ức.
"Trí Viễn ! Ngươi làm sao vậy ? Việc này có phải sự thật hay không ?".
Ánh mắt Phó Sâm nhìn hắn có vẻ không tốt lắm, hắn đang nhìn chằm chằm vào tiểu tử kia, nếu hắn nói đây là sự thật thì chắc chắn giây tiếp theo sẽ ăn đấm của mình.
"Nãi nãi ta...ta cũng chưa từng nhìn thấy nàng bao giờ. Việc này ai biết là thật hay giả. Tiểu Thủy ! Ngươi hãy nghe ta nói, chuyện này ta thật sự không biết, cho dù có ta cũng sẽ không đồng ý. Cái này là do bọn hắn tự mình nói, không có quan hệ gì với ta ".
Uông Trí Viễn có chút sốt ruột, trực tiếp tiến lên kéo tay Phó Miểu giải thích.
"Ai ! Ngươi đừng có mà động thủ động cước. Ta nói cho ngươi nè, trước khi việc này rõ ràng thì tốt nhất ngươi nên cách xa muội muội của ta một chút a."
Phó Sâm đem Phó Miểu kéo về phía sau, trừng mắt nhìn hắn, bộ dáng không đồng ý.
Uông Trí Viễn âm thầm cười khổ, như thế nào sự tình đang êm đẹp lại biến thành bộ dạng như thế này chứ ?.
"Tiểu Thủy ! Ngươi yên tâm, ngày mai ta liền trở về hỏi cô cô xem rốt cuộc chuyện này là sao. Ngươi yên tâm ! Ta sẽ cho ngươi một cái công đạo."
Nói xong, Uông Trí Viễn liền xoay người đi thẳng. Nhìn phương hướng chắc hẳn là đại học đế đô bên kia rồi. Mấy người Phó Sâm nhìn nhau, không ai nói chuyện. Phó Diễm lại cảm thấy, hình như có cái gì đó không thích hợp lắm. Phó Miểu cùng Uông Trí Viễn rõ ràng chính là lương duyên trời định, không hề tồn tại vị hôn thê nào cả.
Phó Diễm chưa kịp nghĩ nhiều, nhìn vẻ mặt Phó Miểu không giống như là bộ dáng thương tâm khổ sở chút nào, nàng bèn chào từ biệt Phó Sâm cùng Phó Miểu, sau đó mang theo Vu Thiến rời đi.
"Phó Diễm ! Ta có phải có chút quá phận hay không ?".
Vu Thiến ngồi sau xe đạp, bộ dáng có chút suy sụp, yếu ớt nói.
"Ngươi không phải lo, nếu chuyện này là thật thì ta còn phải cám ơn ngươi ý chứ."
Phó Diễm cũng không quay đầu lại mà trả lời. Vu Thiến tiếp theo không nói thêm gì nữa cả, vẫn luôn trầm mặc cho đến khi về đến ký túc xá.
"Phó Diễm ! Con người của ta tuy rằng không ra làm sao, nhưng ta nhất định sẽ không đi làm những chuyện vi phạm đạo đức. Sau khi biết Uông Trí Viễn có đối tượng, ta đã buông bỏ tâm tư với hắn rồi. Sở dĩ ta đem chuyện này nói cho ngươi cũng là bởi vì ta không muốn tỷ tỷ ngươi là người trong cuộc mà lại chẳng hay biết gì."
Không cần biết lời của Vu Thiến là thật hay giả, chuyện này đúng là Phó Diễm đã nhận ân tình của nàng ta.
"Ta biết ! Ngươi không cần nói ta cũng có thể hiểu được mà. Lần này ta thiếu ngươi một cái nhân tình, nếu ngươi có cái yêu cầu gì cần ta hỗ trợ thì cứ nói với ta."
Phó Diễm trịnh trọng nói.
Vu Thiến giống như không có tâm tình lắm, trực tiếp gật gật đầu, nàng ta giống như không đem lời của Phó Diễm để ở trong lòng, Phó Diễm thấy vậy thì cũng không nói nữa.
Vu Thiến trăm triệu lần không biết rằng hứa hẹn của Phó Diễm sẽ có bao nhiêu giá trị, chờ đến khi nàng nhớ lại chuyện này thì lúc đó Phó Diễm đã trở thành siêu cấp đại sư rồi, đó lại là câu chuyện của rất nhiều năm sau này.
...
Uông Trí Viễn một khắc cũng không nghỉ, chạy một mạch về nhà. Lúc này trong nhà chỉ có phụ thân của hắn là Uông Thái Bình đang ngồi ở phòng khách.
"Trí Viễn ! Tối rồi sao ngươi còn trở lại ? Gần đây không phải ở lại ký túc xá để điểm danh hả ?".
Cha Uông thấy hắn nôn nóng đi vào thì cảm thấy hơi buồn bực, lên tiếng trách mắng.
"Ba ! Ta có chuyện muốn hỏi ngươi. Hôm nay Vu Thiến nói với ta rằng ta là người đã sớm có hôn ước. Ta như thế nào không biết ?".
Uông Trí Viễn một bên vừa thở hổn hển vừa chất vấn.
"Vu Thiến là ai ? Ai có hôn ước ?".
"Là chất nữ của dượng ta ".
"Ta không biết hôn ước cái gì cả ! Tiểu cô nương kia nói bậy rồi !".
Cha Uông nghe hắn nói xong thì không cho là đúng, tuổi còn trẻ như vậy ai lại tìm đối tượng cho hắn chứ ?.
"Ba ! Nàng nói là cô cô nói cho nàng, nói là do nãi nãi định xuống cho ta, là cháu gái của muội muội nàng ".
Uông Trí Viễn nghe cha mình nói vậy thì khẽ thở ra nhưng vẫn còn có chút sốt ruột.
"Nãi nãi của ngươi ? Sau khi ta năm tuổi cũng chưa từng thấy qua nàng. Ta cũng không biết chuyện này, cho dù có, ngươi cũng không cần phải tuân theo làm gì ".
Cha Uông nghe được chuyện này hóa ra là do nương mình đích thân định ra thì càng không cho là đúng.
"Ba !".
Uông Trí Viễn có chút mơ hồ không hiểu.
"Thời điểm nãi nãi ngươi đi, ta mới có năm tuổi, cái hôn ước này đã kéo dài vài thập niên rồi, không nói đến việc tiểu muội nãi nãi ngươi có hậu đại hay không, cho dù có, ai có thể bảo chứng cháu gái của nàng cùng ngươi lứa tuổi tương đương chứ ?".
Cha Uông nhìn hắn bằng ánh mắt nhìn kẻ ngốc.
"Cái kia...nếu vạn nhất có thì sao ?".
Uông Trí Viễn cũng hiểu được, chính mình có chút ngốc.
"Vạn nhất có thì sao chứ ? Dù gì ngươi cũng là sinh viên hưởng qua nền giáo dục tiên tiến, chính mình vừa ý người nào còn không biết hay sao ? Còn nếu vạn nhất mà thực sự có thì ta sẽ thay ngươi làm chủ, lui cái hôn sự này, được chưa ?".
Cha Uông dùng quyển sách trên tay gõ vào đầu Uông Trí Viễn một cái.
"Ba ! Cuối tuần ngươi đến nhà cô cô hỏi một chút nhé ! Trong lòng ta vẫn không yên tâm lắm. Đúng rồi ! Mẹ của ta đâu ?".
Lúc này Uông Trí Viễn mới phát hiện không thấy mẹ mình ở nhà.
"Mẹ ngươi đi Cố Cung rồi, lần trước chỗ di sản mới tìm được kia xuất hiện chút vấn đề. Đêm nay sẽ không trở lại. Cuối tuần ta với ngươi trở về một chuyến, hỏi gia gia ngươi xem ".
"Hảo ba ! Vậy ta đi trước đây ! Trở về còn có thể kịp điểm danh nếu không sẽ bị phạt mất ".
Uông Trí Viễn có được đáp án cụ thể rồi thì cảm thấy yên tâm hơn hẳn, hắn chào cha Uông, sau đó nhanh chóng đạp xe trở lại trường.
...
Phó Sâm đưa Phó Miểu về ký túc xá, sau đó lo lắng nhìn nàng.
"Nhị ca, sao ngươi lại nhìn ta như vậy a ?".
"Ngươi không có việc gì chứ ?".
"Nhị ca ta không sao ! Việc này còn không biết là thật hay giả đâu. Cho dù đây là sự thật thì cũng có rất nhiều chỗ không xác định được. Không cần phải buồn lo vô cớ ".
Phó Miểu ngược lại rất là chờ mong kết quả cuối cùng, nàng vốn là người rất thích xem náo nhiệt, hơn nữa nàng cũng muốn xem trượng phu tương lai của mình sẽ đem chuyện này xử lý như thế nào.
"Hảo ! Ta đi về trước. Ngày mai lại nói ".
Phó Sâm đáp một câu sau đó cũng vội vội vàng vàng mà trở về.
Thời điểm Uông Trí Viễn trở về Phó Sâm còn chưa ngủ, thấy hắn vào phòng thì lập tức tắt đèn đi. Uông Trí Viễn bèn tiến lên, kéo hắn dậy.
"Ai ai ai. Ngươi dám đối xử với ta như thế hả ? Cẩn thận ta đi cáo trạng cho ngươi biết mặt a ".
Phó Sâm trên người mặc mỗi đồ lót bị hắn kéo từ trong chăn ra.
"Tiểu Thủy không có việc gì chứ ?".
Uông Trí Viễn thập phần khẩn trương.
"Không có việc gì, bất quá ngươi làm việc này đúng thật là không ổn chút nào ".
Phó Sâm bất mãn.
"Nhị ca ! Ta thật sự là không biết, ba của ta cũng không biết việc này, theo ta phân tích, ta cảm thấy đây đã là sự tình của mấy thập niên trước rồi. Người kia không nhất định sẽ tồn tại. Mà cho dù có, ta cũng sẽ không tiếp thu, ta chỉ nhận Tiểu Thủy mà thôi ".
Uông Trí Viễn nghiêm túc bộc bạch.
Trong lòng Phó Sâm cũng thoáng nguôi ngoai hơn vài phần, tiểu tử này vẫn coi như là có mắt nhìn đi, biết ai mới là tốt nhất.
"Rồi rồi rồi, việc này ngươi nói cùng Tiểu Thủy đi ! Nếu ngươi là người lăng nhăng hoa tâm gì đó thì ta nói trước, ta cũng không phải là người có tính tình tốt đâu nha !".
Phó Sâm nửa thật nửa giả mà cảnh cáo Uông Trí Viễn.
"Ta biết rồi ngươi cứ yên tâm ".
Hai người nói xong thì lần lượt trở về giường đi ngủ, ai cũng có suy nghĩ riêng của mình.