Trở Về Thập Niên 70 Dùng Huyền Học Làm Giàu

Chương 148: Lần đầu gặp lại




Ngày hôm sau, Phó Diễm ăn điểm tâm sáng xong xuôi thì mới thong thả cưỡi xe đạp đi đến trường học. Chiếc xe này vẫn là chiếc xe cũ trong nhà, nàng mua lúc đi bán rượu cùng cha Phó. Thời điểm đến đây nó được buộc kỹ trên nóc xe vận tải mà đến cũng coi như một thành viên lâu năm của gia đình mình.

Phải nói là hạ tầng đường xá ở đế đô cực kì tốt, so với trong thôn An Bình không biết tốt hơn bao nhiêu lần, cho nên tốc độ đạp xe của nàng cũng rất nhanh, áng chừng không đến hai mươi phút là đã đến nơi.

Phó Diễm đưa mắt nhìn phía dưới lầu, có một khu vực để trống, chuyên môn làm chỗ để xe cho mọi người. Tuy rằng xe không nhiều lắm, nhưng là như vậy cũng đủ an toàn. Phó Diễm lật tay, một cái khóa bất thình lình xuất hiện, nói gì thì nói nàng vẫn phải có lòng phòng bị người khác chứ.

Khóa kỹ xe xong, Phó Diễm liền cất bước lên lầu. Tòa nhà ký túc xá này của nàng là một tòa nhà ba tầng, phòng của nàng nằm ở tầng thứ hai, vị trí lấy ánh sáng cùng coi như tốt. Mở cửa ký túc xá ra, Phó Diễm phát hiện bên trong vậy mà đã đầy ắp người, mọi người nghe tiếng mở cửa thì tất cả đều đồng loạt quay mặt nhìn nàng. Phó Diễm mỉm cười, chủ động lên tiếng chào hỏi với các bạn cùng phòng của mình.

"Chào mọi người! Ta là Phó Diễm, sinh viên ngành khảo cổ. Ta cũng là người ở trong phòng ký túc xá này."

"A! Vậy ra ngươi chính là người đầu tiên đến đây phải không?".

Một tiểu cô nương có bộ dáng nhỏ xinh cực kỳ đáng yêu tiến lên bắt chuyện.

"Đúng! Là ta."

"Ngươi hảo a! Ta là Miêu San San, là sinh viên khoa Trung văn, vị trí của ta ở ngay dưới giường của ngươi đấy!".

"Ngươi hảo!".

"Phó Diễm! Ngươi cũng là người đế đô hả? Ta cũng ở đế đô đấy!".

Miêu San San giới thiệu xong thì tự nói thêm.

"Ngươi hảo! Ta là Vương Văn Tĩnh, người Tân thị, ta cũng học khoa Trung văn."

...

Sau khi cả nhà giới thiệu một vòng thì tất cả coi như đã làm quen xong, mọi người đều đã biết tên cũng như chuyên ngành của từng người. Trong ký túc xá này chỉ có một mình Phó Diễm là sinh viên ngành cổ hệ. Vương Văn Tĩnh cùng Miêu San San là sinh viên khoa tiếng Trung, Trần Tĩnh cùng Bạch Ngọc là sinh viên ngành sáng tác văn học, vẫn còn hai người nữa còn chưa có tới.

Một hồi nói chuyện thì mọi người đã tương đối quen thuộc với nhau. Đều là tiểu cô nương cho nên khi ở chung một chỗ thì quả thật có rất nhiều vấn đề cần thảo luận, ví dụ như: quần áo, giầy dép, kiểu tóc...

Trong lúc mọi người đang sôi nổi trò chuyện thì cửa phòng ký túc xá một lần nữa lại được mở ra, có hai người bên ngoài đẩy cửa tiến vào. Nhìn bộ dáng hai người này bước vào thật dễ dàng hình dung đến câu: tiên minh đối lập. Một người vừa nhìn qua thì đã biết là người có gia cảnh tốt đẹp, trên người chỉ mang theo một cái bọc nhỏ, tiến vào liền trực tiếp liền đặt ở trên một cái giường trống, là một cái túi hàng hiệu. Một người khác thì trang phục mặc trên người rất là mộc mạc, mang theo một cái túi cực kỳ lớn, giống như đã đem tất cả đồ đạc trong nhà theo đến đây vậy.

Mọi người sửng sốt, hai người này đều không có ai lên tiếng chào hỏi cả, ai làm chuyện của người nấy.

"Các ngươi hảo a! Ta là Miêu San San, khoa Trung văn. Các ngươi học khoa nào vậy?".

Tiểu cô nương nhà giàu tên gọi là Vu Thiến, cũng học khoa Trung văn. Người còn lại tên Phương Chiêu Đệ, là sinh viên ngành sáng tác văn học.

"Phó Diễm! Lần này chỉ một mình ngươi là sinh viên ngành khảo cổ ở cùng chúng ta. Nghe nói hệ các ngươi có rất ít người theo học thì phải. Phỏng chừng chi có một mình ngươi là nữ sinh."

Lúc ăn cơm, Phó Diễm cùng Miêu San San đồng thời ngồi cạnh nhau.

"Không có việc gì! Ta đã chuẩn bị tâm lý rồi! Ngươi nếm thử cái này đi! Vị không tồi đâu!".

Phó Diễm rất nhanh đã có thể kết thành bằng hữu cùng với Miêu San San, Miêu San San kì thực chính là một tiểu cô nương có tính tình cực kỳ hoạt bát, tính cách của Phó Diễm nhìn qua thì lại có vẻ hơi lạnh lùng. Nếu không có sự chủ động của Miêu San San thì quả thật khả năng hai người trở thành bằng hữu sẽ có tỷ lệ thấp hơn không chỉ một chút thôi đâu.

"Không tồi a! So với quán cơm nhà ta thì ngon hơn một chút. Nhà của ta đều bán cái gì đây a!".

Miêu San San vừa ăn vừa lên tiếng oán giận. Phó Diễm nghe xong thì thấy rằng có vẻ tiểu cô nương này cũng là người có lai lịch.

"Vậy ngươi liền ăn nhiều một chút!".

Buổi chiều, khoa của Phó Diễm thông báo các tân sinh viên sẽ đi nhận lớp cùng với khoa tiếng Trung luôn, cơ bản vì hai lớp nằm cạnh nhau, nguyên nhân chủ yếu là do giáo sư hệ khảo cổ hôm nay đều có việc bận, không kịp trở về, cho nên để các nàng tự động đi nhận lớp trước, sau đó ngày mai khi giảng viên trở về thì sẽ trực tiếp lên lớp dạy học luôn.

Phó Diễm cũng đã gặp được toàn bộ sinh viên ngành khảo cổ năm nay của Bắc Đại. Toàn bộ đội hình tính thêm cả nàng mới có tổng cộng sáu người, mặt khác, năm người còn lại cả đều là nam sinh. Rất may là cũng vừa đủ một ban, mọi người đều thống nhất đề cử Lưu Kiến Quân làm lớp trưởng. ( ban ở đây chính là ban cán sự lớp, tất cả lớp đều có chức vụ:))) lớp trưởng, lớp phó, bí thư...)

Lưu Kiến Quân là một nam nhân tương đối lớn tuổi, cũng do thi cử bị chậm trễ cho nên hiện tại đã gần ba mươi rồi, cách nói chuyện cũng như cách làm việc đều lộ ra sự vững vàng và chắc chắn.

"Các bạn học! Một tháng đầu tiên này của chúng ta đều là học cơ sở đại cương giống với sinh viên ngành tiếng Trung, cho nên chúng ta sẽ gộp vào, lên lớp cùng với bọn họ. Tháng sau chúng ta mới có thể sắp xếp lịch học chuyên ngành, đến lúc đó thời khoá biểu hẳn là sẽ có sự thay đổi, giờ ta thông báo cho mọi người biết. Phó Diễm! Nếu có chuyện gì ta nhờ ngươi chuyển lời cho khoa tiếng Trung được chứ?".

"Được!".

Phó Diễm tính cách thanh lãnh, đối với chuyện này cũng không có ý kiến gì. Yên lặng chép lại thời khóa biểu vào mặt sau cuốn vở của mình.

...

"Phó Diễm! Chúng ta cùng đi ăn đi! Buổi tối ngươi muốn ăn gì? Quán cơm không biết còn có thức ăn gì ngon nữa hay không?".

Miêu San San hệt như là một người bằng hữu thân quen đã lâu, nhìn Phó Diễm thuận mắt, cho nên lúc nào cũng muốn đi cùng với nàng.

Thời điểm hai người đi đến sảnh chính của giảng đường thì vô tình thấy được một người, là Bạch Mặc Thần! Tại sao hắn lại ở chỗ này nhỉ?.

Còn đang mải suy nghĩ thì Bạch Mặc Thần cũng đã nhìn thấy Phó Diễm, hắn nhanh chóng đi tới trước mặt nàng.

"Phó Diễm!".

Bạch Mặc Thần nghe nói thời gian đầu, sinh viên hai ngành khảo cổ và tiếng Trung sẽ lên lớp cùng với nhau cho nên đã cố tình đứng ở đây để chờ.

"Ngươi như thế nào lại ở đây?".

Phó Diễm thập phần nghi hoặc hỏi hắn.

"Cái kia... Ta có thể nói chuyện riêng với ngươi hai câu hay không?".

Bạch Mặc Thần đưa mắt nhìn về phía Miêu San San.

"A! Phó Diễm! Ta đi trước đây! Ta chờ ngươi ở ký túc xá nhé!".

Vẻ mặt Miêu San San tò mò, muốn xem náo nhiệt, vừa nói vừa nháy mắt một cái với Phó Diễm rồi sau đó mới cười hề hề mà rời đi.

"Nói đi!".

Phó Diễm mặt không đổi sắc, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, muốn nhìn xem hắn lấy cái cớ gì?.

Bạch Mặc Thần nhất thời không biết chính mình muốn nói gì, những lời muốn nói dường như đều đã bị ngăn hết ở trong miệng. Truyện được đăng duy nhất tại:https://www.wattpad.com/user/PhmQuangV những trang khác đều là ăn cắp. Chỉ đứng yên lặng như vậy mà nhìn Phó Diễm, vài năm không thấy, tiểu nha đầu này đã trưởng thành, thân hình cao gầy, làn da trắng nõn, ánh mắt lại bất tri bất giác hút hồn người khác như vậy...

"Nghĩ ra muốn nói gì chưa? Nếu chưa nghĩ ra thì ta có thể đi trước!".

"Tiểu Hỏa muội muội! Ta không phải cố ý không viết thư cho ngươi. Chính là lúc ấy ta bị thương cho nên tất cả thư tín đều bị trả về hết."

Bạch Mặc Thần thu hồi suy nghĩ, thầm mắng bản thân mình miên man cái quái gì cơ chứ? Sau đó hắn lấy từ trong túi áo ra một tệp thư, đưa cho Phó Diễm.

Phó Diễm nhận lấy, cả một sấp dày như vậy? Số lượng ít nhất phải có hai mươi mấy bức, bên trên còn có dấu trả về của bưu cục.

"Ngươi hiện tại đã ổn hơn chưa?".

Phó Diễm nhìn về phía Bạch Mặc Thần, hơi nhíu mày. Không đợi hắn kịp mở miệng thì đã trực tiếp tiến lên một bước, nắm cổ tay hắn lên để xem mạch.

Bạch Mặc Thần hơi bất ngờ, theo phản ứng phòng thủ bản năng, muốn quăng nàng qua vai, nhưng là rất may nhịn lại được. Làn da Phó Diễm thật trắng, lông mi cũng thực dài, theo hô hấp của nàng nhẹ nhàng rung động như hai cánh bướm vậy. Cứ dập dờn trước mặt khiến cho nội tâm của hắn như bị thứ gì đó cào vào, ngưa ngứa, không biết làm sao cho phải, hắn chưa trải qua loại cảm giác này bao giờ cả, có chút chờ mong, có chút mới lạ. Tư thế của hai người lúc này khiến cho Bạch Mặc Thần cảm thấy, thời tiết hôm nay thật sự rất nóng.

Phó Diễm bắt mạch phải đến gần hai phút, mày nhăn lại nhưng cũng không có ý định buông tay ra. Nàng nhìn kỹ Bạch Mặc Thần, thấy phía sau lại có thêm mấy bạn học đang đi tới thì lên tiếng.

"Đổi địa phương khác rồi nói chuyện đi!".

Nói xong liền dẫn đầu rời đi. Bên cạnh khu dạy học chính là một cái sân bóng rổ nhỏ. Phó Diễm cùng Bạch Mặc Thần trực tiếp ngồi ở phía dưới giá đỡ bóng.

"Ngươi trúng thi độc!".

Phó Diễm gặp được loại tình huống này, cảm thấy có chút khó giải quyết.

"Ta không biết có phải vậy hay không nữa! Thời điểm còn ở tại biên giới phía Tây Nam, bọn ta có gặp được một con quái vật, nó có ba cái đầu, thân thể giống như đao thương bất nhập, không cần biết là chúng ta dùng đao hay súng thì cũng đều vô dụng. Ta sở dĩ không có chết chính là nhờ vào tác dụng của bình an phù ngươi tặng cho ta ".

Bạch Mặc Thần nhớ tới quãng thời gian đầy khó khăn kia thì cũng có chút suy sụp.

"Bình an phù vẫn còn chứ?".

"Lá bùa bên trong túi gấm đã sớm hóa thành tro tàn, ngay cả túi đựng bên ngoài cũng bị tổn hại ở một trình độ nhất định. Nhưng giờ ta không mang ở trên người mà để ở nhà rồi. Rất quan trọng sao?".

"Không phải! Chỉ là ta muốn nhìn xem nó bị tổn hại đến mức độ nào mà thôi. Thi độc trên người của ngươi hiện tại còn có ảnh hưởng gì hay không?".

Phó Diễm nhìn Bạch Mặc Thần.

"Còn rất tốt, chỉ là giống như tâm lý ta có chút ảnh hưởng. Thời điểm ta nổi giận, rất khó khống chế được tâm tình của chính mình. Rất muốn...".

Bạch Mặc Thần hơi cúi đầu, đưa mắt nhìn thoáng qua Phó Diễm.

"Rất muốn giết người!".

Nói xong, Bạch Mặc Thần liền đưa tay lên bưng kín mặt, đây cũng chính là nguyên nhân mà hắn ghi danh chuyên ngành học của mình là tâm lý học.

"Tần suất loại cảm giác này xuất hiện có nhiều hay không?".

Phó Diễm như có điều suy nghĩ hỏi lại.

"Một tháng đại khái khoảng năm sáu lần gì đó ".

"Ngươi hiện đang làm gì ở đây?".

Phó Diễm thực sự cảm thấy hơi buồn bực, hắn vì cái gì lại xuất hiện ở đây chứ?.

"Bạn học Phó Diễm! Vậy thì đành mời ngươi nhận thức lại ta một chút nha! Ta là tân sinh viên ngành tâm lý học của Bắc Đại, Bạch Mặc Thần."

Bạch Mặc Thần nói xong liền vươn tay ra, muốn bắt tay cùng Phó Diễm.