Trở Về Thập Niên 70 Dùng Huyền Học Làm Giàu

Chương 146: Lẩu siêu cay




Suốt cả một buổi sáng, đoàn người Phó Diễm đều đi theo Trương Vĩ xem qua tổng cộng hơn mười tòa nhà tứ hợp viện. Uông Trí Viễn lúc này cũng mới phát hiện được, thì ra hiện tại tòa nhà tứ hợp viện cũng có thể bắt đầu mua đi bán lại.

"Tỷ! Ngươi cảm thấy căn nào đẹp? Đã chọn được tòa nhà nào vừa ý chưa?".

Phó Diễm đưa mắt nhìn tỷ tỷ nhà mình, còn Phó Miểu ngay từ lúc Trương Vĩ bất ngờ xuất hiện thì đã suy nghĩ cẩn thận, đã sớm nhận ra dụng ý của Phó Diễm là gì. Truyện được đăng duy nhất tại:https://www.wattpad.com/user/PhmQuangV.Tiểu Hỏa là muốn thể hiện cho Uông Trí Viễn nhìn, nhà mình không thiếu phòng ở cũng không thiếu tiền. Đơn giản là muốn hắn phải tôn trọng nàng, gia đình có thể mua nổi mấy tòa nhà tứ hợp viện thì làm sao có thể thích một đối tượng khiến cho nữ nhi nhà mình bị ủy khuất chứ?.

Phó Miểu cũng cũng không thèm để ý, tất cả những thứ này đều là do Tiểu Hỏa tự mình kiếm được, về sau nàng cũng có thể cố gắng kiếm tiền, không dựa vào bất luận kẻ nào. Cho nên nàng cũng liền mặc kệ hành vi của muội muội, thực ra thì nàng cũng muốn nhìn thử một chút, xem Uông Trí Viễn phản ứng như thế nào. Nếu thật sự trước sau không phải là một loại người thì cứ chia tay là được.

Cả buổi sáng Uông Trí Viễn nhìn một loạt phòng ở, nhớ tới nhà mình cũng chỉ có một cái sân nhỏ như vậy, là chỗ ở năm đó của gia gia cùng nãi nãi. Bây giờ vẫn còn để đó không dùng, bị chính lão cha nhà mình để một ít chậu hoa bồn bát linh tinh. Bất quá căn nhà đó chỉ có hai gian, không có lớn như mấy căn nhà này của Phó Diễm.

"Trí Viễn ca! Ngươi cảm thấy chỗ nào thì tốt? Giúp tỷ tỷ ta tham mưu một chút a!".

Phó Diễm cũng muốn nhìn thử xem ánh mắt của Uông Trí Viễn hắn như thế nào.

"Căn phòng ở đường Huệ Dân tuy có chút cũ kĩ, nhưng là về sau nói không chừng sẽ nằm trong diện giải tỏa. Hiện ở nước ngoài đa số đều là nhà lầu cao tầng, quốc gia chúng ta rất nhanh cũng sẽ phát triển cái loại hình này. Về sau nói không chừng giá trị của riêng căn nhà này có thể đổi được mấy căn nhà khác. Căn nhà ngõ bên cạnh thì an ninh tương đối tốt, đa số toàn là công nhân viên chức ở cho nên hoàn cảnh sống sẽ không quá phức tạp, cũng tương đối an tĩnh, nếu mua chỗ này thì có thể dùng làm chỗ nghỉ ngơi và thư giãn, để ở thì cũng là một lựa chọn không tồi. Chính yếu chính là cách đường Thập Thắng Hải bên nhà cũ của các ngươi gần hơn một chút, hơn nữa ta chú ý tới ở đó có ba căn nhà tam tiến nằm cạnh nhau. Nếu vậy thì mấy người Phó Sâm, Phó Miểu còn có cả đại ca có thể lựa chọn mỗi người ở một chỗ để dễ dàng chiếu cố lẫn nhau."

Uông Trí Viễn trầm ngâm suy nghĩ một hồi, sau đó mới nói ra tổng kết quan điểm của mình.

Phó Diễm nghe xong, trong lòng không khỏi thầm khen người tỷ phu tương lai này một câu suy nghĩ rất chu toàn. Nàng theo dõi hắn suốt một đường từ khi bắt đầu đi nhìn phòng ở đầu tiên cho đến bây giờ, lúc đầu hắn tuy rằng hơi có vẻ kinh ngạc, nhưng là rất nhanh sau đó liền bình tĩnh lại. Truyện được đăng duy nhất tại:https://www.wattpad.com/user/PhmQuangV.Cũng không có bởi vì mấy tòa nhà này mà xuất hiện biểu tình nóng lòng muốn thể hiện gì đó.

Chỉ riêng chuyện này thôi cũng đã thuyết minh người này là người có ánh mắt. Kế tiếp, liền nhìn xem tỷ tỷ của mình có hợp với hắn hay không mà thôi. Bởi trên thế giới này, nói đến chuyện luyến ái thì không chỉ đơn giản là chuyện giữa hai người với nhau mà còn có rất nhiều người, rất nhiều chuyện liên quan. Thôi thì cứ chờ xem bọn họ tự giải quyết như thế nào đi.

"Trí Viễn! Tiểu tử ngươi theo ta nhìn lại tòa nhà này một lần nữa đi! Lúc ấy ta cũng nói với Phó Diễm là mua hết cả ba căn nhà liền kề nhau kia là thích hợp nhất. Không chỉ là cách Thập Thắng Hải gần, mà cũng cách nhà cũ của bọn hắn không xa. Đi! Chúng ta xem kĩ lại một lần nữa! Thuận tiện nhìn xem nên tu sửa lại như thế nào. Còn có tòa nhà của nhị thúc nữa, hẳn là hôm nay người sống ở đó sẽ dọn đi hết."

Trương Vĩ một chút cũng không thèm che dấu hảo cảm đối với đồng chí Uông Trí Viễn. Tiểu tử này, hắn có thể nhanh chóng đưa ra đánh giá như vậy thì vừa thấy chính là người một nhà rồi. Phó Diễm cùng Phó Sâm quay sang nhìn nhau mỉm cười, sau đó từng người lên xe. Uông Trí Viễn chậm rãi thở ra một hơi, nguy hiểm thật! Đây là muốn khảo nghiệm chính mình a! Có huynh đệ tỷ muội như vậy đúng là thật đáng sợ, nhưng cũng thật may mắn và hạnh phúc!.

Phó Miểu cũng cười, Uông Trí Viễn cuối cùng cũng thông qua được khảo nghiệm. Nếu hắn đối với chuyện này tỏ ra vui vẻ, thì chứng tỏ bản chất của hắn là người quá coi trọng vật chất. Còn nếu hắn biểu lộ sự không vui, cảm thấy nàng có được quá nhiều tài phú thì lại cho thấy hắn là một ngụy quân tử, có chủ nghĩa đại nam nhân gia trưởng rất nghiêm trọng. Cũng may! Uông Trí Viễn hắn cũng không phải là hai loại người này, tin tưởng về sau, nếu là nàng bên ngoài tự mình dốc sức làm việc thì hắn cũng sẽ không phản đối.

Mọi người lên xe, lần nữa quay lại xem xét căn nhà kia. Tâm trạng không giống với vừa rồi, lần này nhìn phòng ốc của mình, thấy chỗ nào cũng đều tốt cả. Nhìn một hồi, quyết định sẽ mua lại căn nhà này, sau đó mới nhờ Trương Vĩ đi làm thủ tục. Như vậy thì sau khi tốt nghiệp đại học Phó Miểu sẽ có thể trực tiếp xin đăng kí hộ khẩu ở đế đô, chân chính không cần đi đường vòng gây sức ép nữa.

(Bên Trung Quốc phải có nhà ở đứng tên mình thì mới có thể xin được hộ khẩu vĩnh trú ở đó, còn nếu không chỉ có thể coi như người ngoại tỉnh, căn nhà Phó gia đang ở đứng tên Phó Diễm nên lúc này mọi người Phó gia trừ Phó Diễm thì tất cả đều là người ngoại tỉnh).

"Chúng ta đi xem nhà tổ xong thì liền trở về đi! Trương Vĩ ca! Trí Viễn ca! Trưa nay chúng ta đi ăn lẩu dê nhé?".

(Nhà tổ ở đây là chỉ căn nhà bà nội để lại cho nhị thúc Phó Đại Tráng, vừa mới thu hồi được, mình để nguyên theo văn án nhé!).

Phó Diễm nghiêng đầu hỏi.

"Hảo! Ta không có ý kiến."

Uông Trí Viễn hắn bây giờ chỉ cần được ở cùng một chỗ với Phó Miểu thì đi đâu cũng được.

"Được! Để ta dẫn mấy người các ngươi đến chỗ này ngon lắm, không chỉ đông khách mà dê còn tươi nữa, nghe nói mỗi ngày bán hết một con đấy! Chúng ta đi luôn đi, đến chậm là sẽ không còn chỗ mà ngồi đâu. Lên xe đi! Quán đó cách đây cũng không xa, ăn xong trở về lại đi nhìn nhà tổ sau cũng được."

Vừa nói đến ăn, Trương Vĩ liền cực kì hăng hái.

Giữa trưa được ăn một bữa lẩu dê, cả đoàn người đều cảm thấy thỏa mãn.

"Đồ ăn của nhà này đúng thật là không tồi! Nhị ca! Ngươi đi mua thêm một ít mang về, buổi tối để cha mẹ cùng cô cô bọn họ nếm thử."

Phó Miểu thầm nghĩ, ăn ngon thật, không hổ là bảng hiệu lâu đời ở đế đô.

"Được! Để ta đi mua. Hai ngươi cứ đứng đây chờ ta, đợi một lát Trương Vĩ ca trở lại thì chúng ta cùng về."

Phó Sâm lon ton chạy đi tính tiền, Phó Diễm đi nhà vệ sinh, còn Trương Vĩ vừa rồi vô tình gặp được mấy người bằng hữu liền đi qua chào hỏi.Truyện được đăng duy nhất tại:https://www.wattpad.com/user/PhmQuangV. Trên bàn cơm lúc này chỉ còn lại hai người Uông Trí Viễn cùng Phó Miểu.

"Tiểu Thủy...".

Uông Trí Viễn nhìn bộ dáng Phó Miểu mặt đỏ bừng đang ăn cơm, cảm thấy hết sức đáng yêu.

"Làm sao vậy? Ngươi còn chưa ăn no sao?".

Thấy hắn nhìn mình chăm chú, mặt Phó Miểu có chút nóng, cố tình làm bộ như không có việc gì mà hỏi lại.

"Muội muội của ngươi thật là đáng sợ a!".

Uông Trí Viễn vừa nói vừa đưa tay lên che mặt.

"Tiểu Hỏa?? Nàng làm sao vậy?".

"Nàng giỏi như vậy khiến ta không biết phải cố gắng bao lâu mới có thể để nàng yên tâm giao ngươi cho ta."

"Phốc!".

Phó Miểu nhịn không được, cười ra tiếng. Qua một phút đồng hồ sau, Phó Miểu mới cười xong, Uông Trí Viễn đưa một chén nước sang, hai người có vẻ cực kì ăn ý.

"Tiểu Thủy! Ta biết ý tứ của Tiểu Hỏa. Ta sẽ đối xử với ngươi thật là tốt, sẽ không để cho ngươi phải chịu ủy khuất."

Phó Miểu cảm thấy mặt mình lại bắt đầu phát sốt.

Buổi chiều trở về, Uông trí Viễn cuối cùng cũng đem chuông cửa trang bị xong toàn bộ. Cửa sau không cần lắp, Phó Diễm nói không cần thiết. Thời điểm buổi tối, thức ăn trong nhà vẫn là lẩu dê, chẳng qua Phó Diễm có cho thêm ớt. Chính là loại ớt nàng mới vô tình tìm được trong không gian. Người một nhà ăn rất là tận hứng.

"Tiểu Hỏa! Ngươi thêm cái này vào ăn quá ngon! Ta xem có khi còn mở tiệm cơm được ý chứ, so với trưa nay còn ngon hơn mấy lần a!".

Trương Vĩ quả thật chính là một cái tiểu cật hóa. (Ham ăn).

Uông Trí Viễn bên cạnh cũng muốn ngừng mà không được, nhưng là hắn vốn là người ăn lạt, không thể ăn cay quá nhiều cho nên đành phải dừng lại, húp canh cho đỡ cay.

"Quả thật ăn ngon!".

"Trí Viễn nhanh uống cái này nè! Đây là rượu trái cây thím mới ủ, uống đi cho giải nhiệt. Ngươi ngược lại là giống với Tiểu Thủy, nàng cũng là không thể ăn quá cay, hôm nay còn cố tình ăn nhiều như vậy."

Vương Thục Mai nhìn tiểu tế tương lai, càng xem càng thuận mắt.

"Cám ơn thím! Tiểu Hỏa đúng là thêm ớt vào khiến cho nồi lẩu này ăn quá ngon, khiến ta cũng không kìm lòng được mà ăn nhiều hơn mọi lần haha."

"Thích ăn thì liền ăn nhiều một chút! Cay quá thì uống thêm chút rượu trái cây vào, về sau thường xuyên đến đây nhé! Đồ ăn sở trường của nàng còn nhiều lắm đó!".

Vương Thục Mai vừa nói vừa gắp thêm cho con rể tương lai một đũa thịt dê.

"Trí Viễn! Ngày hôm qua ngươi có nói là nhà ngươi đang ở trong đại viện của đại học đế đô, ba mẹ ngươi đều là giáo sư, vẫn đang giảng dạy ở đó hả?".

Phó Đại Ny đột nhiên hỏi đến chuyện gia đình của hắn.

"Vâng cô cô! Nương ta là giảng viên hệ khảo cổ, nói không chừng về sau còn có thể là lão sư của Tiểu Hỏa đấy. Ba của ta thì là giáo viên dạy trung văn."

Uông Trí Viễn nghe Phó Đại Ny hỏi vậy thì nhanh chóng ngồi thẳng lưng trả lời.

"Như thế thì thật là khéo! Bất quá lão sư ở đại học cũng không ít, nương ngươi cũng không nhất định sẽ dạy lớp của Tiểu Hỏa đâu!".

Vương Thục Mai còn có chút tiếc nuối.

"Nương! Ngươi yên tâm! Lão sư khoa khảo cổ của Tiểu Hỏa nhiều nhất sẽ không vượt qua mười người đâu. Cho nên nương của Trí Viễn nhất định sẽ là lão sư của Tiểu Hỏa!".

Phó Sâm cười nói.

"Đúng đó nương! Hệ khảo cổ vốn là rất ít người. Nhân số sẽ không quá đông, phỏng chừng đến trường thì sẽ biết."

"Giáo sư hệ khảo cổ đều rất tốt, hiện tại bọn họ đang ở tại Tây An, đang khai quật một cái mộ cổ thì phải. Nương ta cũng đi, nàng họ Trử, Tiểu Hỏa! Họ của nương ta có phải nghe thật đặc biệt hay không a? Toàn bộ giáo sư của Bắc Đại không ai có họ giống nương ta đâu."

Uông Trí Viễn cười cười, xem ra lại gia tăng thêm một tầng bảo đảm rồi.