Trở Về Thập Niên 70 Dùng Huyền Học Làm Giàu

Chương 140




Thời điểm mấy người Phó Đại Dũng đến nơi thì trời cũng đã tối, Trương Vĩ vẫn còn đang nán lại để hỗ trợ bốc dỡ hàng, chưa có rời đi. Bởi vì lái xe sau khi trả khách còn có nhiệm vụ khác cho nên hắn cũng nhanh chóng đi xuống, hỗ trợ người Phó gia vận chuyển đồ đạc.(Truyện được đăng duy nhất tại:https://.wattpad.com/user/PhmQuangV).

Phó Nghiêu đang nằm ngủ khì khì, có lẽ là lần đầu tiên đi xa như vậy cho nên hắn có chút say xe, lúc dừng xe còn phun một lần, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch hẳn đi. Phó Miểu thấy bộ dáng tiểu đệ nhà mình nhợt nhạt thì nhanh chóng đi lên bế hắn xuống, sau đó đặt ở trên giường, lấy chăn đệm ra, đắp cho hắn ngủ.

"Ai nha! Sớm biết như thế này thì ta thà rằng ngồi xe lửa cùng các ngươi còn hơn, đi xe vận tải kiểu này quả thật đúng là chịu tội mà, không nói đến việc trên đường đi xóc nảy không ngừng, Tiểu Thổ còn phun một lần, khiến ta phải một mạch ngồi im, tê dại hết cả người, một cử động nhỏ cũng không dám."
Vương Thục Mai ngồi ở trên ghế sa lông, vừa thả lỏng người vừa cảm thán.

"Nương! Về sau ngươi chịu khó ngồi xe nhiều một vài lần thì tốt rồi, yên tâm là cái này có thể luyện ra được. Ngươi xem tiểu cô của ta kìa, nhìn nàng vẫn rất tốt nha."

Phó Diễm rót cho Vương Thục Mai một chén nước, mỉm cười nói.

"Ta hả? Kì thật ta cũng rất khó chịu, nhưng sau khi nghỉ ngơi một lát thì liền cảm thấy thoải mái hơn mà thôi. Nếu nói không ảnh hưởng gì thì phải nói đến hai tiểu nha đầu kia kìa, bọn chúng trên suốt dọc đường đều nhí nhảnh hoạt bát, không hề mệt mỏi chút nào, giờ vẫn còn tâm trạng chạy chơi bên ngoài kia kìa."

Phó Đại Ny đứng bên cạnh, đang giúp đỡ chuyển mấy thứ đồ vật nhỏ linh tinh vào, thấy cháu gái nói vậy thì phì cười, chỉ vào Phó Vi, Phó Dung mà nói.(Truyện được đăng duy nhất tại:https://.wattpad.com/user/PhmQuangV).
"Tỷ! Ngồi xe chơi thật là vui quá trời! Có thể nhìn thấy bao nhiêu là cảnh đẹp, lần sau ta cũng vẫn muốn ngồi xe tiếp hihi!".

Phó Vi đưa mắt thấy nương mình đang nói xấu thì kêu ầm lên.

"Đúng! Trên xe chơi rất vui. Đây còn là lần đầu tiên ta được ngồi trên xe vận tải lâu như vậy đấy!".

Phó Dung cũng hớn hở đi lên cướp lời.

"Vậy được! Lần sau có cơ hội thì sẽ để cho các ngươi ngồi đủ, cố gắng học thật giỏi, nay mai thiếu gì cơ hội, đúng không nào?".

Phó Diễm nhìn hai tiểu muội muội nhà mình nói chuyện ríu rít, bất chợt trong lòng dâng lên cảm giác phấn khởi. Mấy năm gần đây, Phó Vi cùng Phó Dung đã mạnh dạn hơn rất nhiều, tính cách càng ngày càng hào phóng đáng yêu, hơn nữa sức ăn cũng rất tốt cho nên bộ dạng cả hai nhìn qua đã cao lớn hơn không ít. Sau khi thu dọn xong chỗ ở, cũng cần phải nhanh chóng tìm một trường học mới cho các nàng, năm nay Phó Vi đã bắt đầu lên lớp năm còn Phó Dung thì vào lớp bốn.
"Các ngươi còn ở đây mà nhàn thoại hả? Để mai rồi nói sau đi, nhanh đến hỗ trợ chuyển đồ xuống để cho người ta còn đi làm việc khác nữa chứ, bên ngoài còn gần đầy một xe kia kìa, chuyển những cái nhỏ trước đi, cái nào to nặng quá thì để lại đó chúng ta chuyển sau cũng được!".

Phó Đại Dũng ôm một va li to chứa đầy quần áo tiến vào sảnh, thấy mọi người đang rôm rả thì khẽ nhướn mày, lầm bầm nói.

"Cha! Chúng ta đi ngay đây! Ngài ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi đã."

Phó Diễm cùng Phó Miểu thấy lão cha nói vậy thì nhanh chóng đứng lên, chạy ra ngoài hỗ trợ. Đến khi người một nhà xong việc thì bên ngoài đã không còn sớm nữa. Ai nấy nhanh chóng rửa ráy mặt mũi chân tay qua loa, sau đó chọn một gian phòng bất kì rồi đi ngủ. Phòng nào cũng đã được trang bị giường tủ đầy đủ, chỉ cần trải chăn chiếu ra là có thể ngủ luôn. Hôm nay là ngày đầu tiên đến đế đô, cả đại gia đình đều nghỉ ở gian tiền viện bên ngoài.

...

Lúc này Bạch Mặc Thần cũng đã mang theo Lâm Hướng trở về đại viện bên trong quân khu. Thời điểm Lâm Hướng nhìn thấy Bạch Mặc Thần lái xe vào bên trong mà không cần khai báo thì cực kì khϊếp sợ, hắn trăm triệu lần không nghĩ tới đội trưởng nhà mình lại có thể một mạch đưa hắn vào thẳng bên trong quân khu của bộ chỉ huy như vậy.(Truyện được đăng duy nhất tại:https://.wattpad.com/user/PhmQuangV).

Vừa vào cửa, nhìn thấy Bạch Hùng tươi cười đứng đón thì Lâm Hướng lại càng kinh ngạc, đây không phải là.... đây không phải là người mà ai cũng có thể tùy ý nhìn thấy ở quân khu sao? Cho dù chưa bao giờ gặp mặt nhưng hắn đã có cơ hội nhìn qua ảnh của các lão tướng quân trong phòng truyền thống của đơn vị...người này.. người này chính là Bạch lão tướng quân trong truyền thuyết?? Ôi trời ơi!!.

"Đội trưởng... ngươi....ngươi... Chuyện lớn như vậy mà ngươi cũng không thèm nói cho chúng ta, giấu diếm tất cả mọi người lâu như vậy. Lần này ta đến đây, vốn dĩ còn muốn hỏi xem, về sau ngươi có tính toán gì không? Mấy người bọn ta còn cùng nhau góp tiền vào để giúp ngươi tìm một vị trí trong công xưởng quốc doanh. Không nghĩ tới... vậy mà.."

Sau khi cơm nước xong, thời điểm Lâm Hướng cùng Bạch Mặc Thần đi dạo trên đường, hắn lúc này mới bắt đầu hồi thần, quay sang trách móc đội trưởng.

"Hình như là ta còn chưa nói cho ngươi biết là tháng sau ta sẽ làm thủ tục nhập học vào khoa tâm lý học của Đại học Bắc Kinh ( Bắc Đại, cùng trường với ai đó nhé ♥ ^^) đúng không nhỉ?".

Bạch Mặc Thần cười cười, từ trước đến giờ hắn vẫn luôn là người nói năng cực kì thận trọng, mãi đến khi nhận được thư trúng tuyển rồi thì mới nói cho gia gia cùng nãi nãi nhà mình, khỏi phải nói hai người bọn họ cao hứng như thế nào, chỉ hận không thể ngay lập tức chiếu cáo cho toàn bộ thiên hạ biết mà thôi.

Hắn vẫn luôn hành xử bình tĩnh trong mọi tình huống, chỉ thỉnh thoảng khi đối mặt với những người đã từng là chiến hữu của mình thì mới lộ ra chút bộ dáng của thanh niên, có chút đắc ý, có chút phấn khởi tự cao.

"Trời ạ! Ta nói này đội trưởng! Ngươi cũng thật sự có thể kìm nén cảm xúc a?! Việc vui lớn như vậy mà ngươi cũng không thèm nói...Chuyện này thật quá tốt rồi, không nghĩ tới đội trưởng ngươi làm gì cũng có thể tìm được thành công a!".

Lâm Hướng quả thực cao hứng muốn chết rồi, không người nào biết được rằng, sau khi đội trưởng bị ép bắt buộc phải xuất ngũ, trong lòng hắn có bao nhiêu khổ sở.

"Đó là đương nhiên, haha! Ngươi vào học viện cũng phải cố gắng mà học tập nhé, chẳng mấy chốc mà được thăng chức đâu."

Bạch Mặc Thần vừa cười vừa vỗ vai Lâm Hướng.

"Ta phải về viết thư cho mấy thằng nhóc kia mới được, nói cho bọn hắn biết tin tốt này. Đúng rồi! Đội trưởng! Trong lúc ngươi đi trị bệnh thì có nhận được mấy phong thư đấy, hình như là vị tiểu bằng hữu kia của ngươi gửi đến. Ta có mang đến cho ngươi nè. Khi nào trở về qua phòng ta lấy nhé."

"Thư của ta hả?".

Bạch Mặc Thần bất chợt nghĩ tới mấy bức thư của mình bị gửi trả về.

"Đi! Chúng ta về nhà trước."

"Ai ai... không ăn vịt nướng nữa sao? Sắp đến lượt chúng ta rồi nè?".

Lâm Hướng đang đứng xếp hàng chờ mua đặc sản vịt quay Bắc Kinh, thấy Bạch Mặc Thần buông lại một câu rồi quay người đi thì hốt hoảng, nhanh chóng đuổi theo.

"Ngày mai lại đến."

Bạch Mặc Thần cũng không quay đầu lại.

Về đến nhà, hắn nhanh chóng bảo Lâm Hướng đưa thư cho mình rồi quay về phòng đóng cửa lại. Mở thư ra, xem hết một lượt, Bạch Mặc Thần liền khẽ thở dài. Nhìn ngày tháng bên trên, tất cả đều gửi đến sau ngày hắn bị thương, tổng cộng ba lá thư, trong thư nàng hỏi thăm sức khỏe của hắn có tốt hơn không, riêng phong thư cuối cùng, gần đây nhất, bên trong nàng báo cho hắn nàng đã thi đậu vào khoa khảo cổ của Bắc Đại.(Truyện được đăng duy nhất tại:https://.wattpad.com/user/PhmQuangV).

Bạch Mặc Thần đặt thư xuống, trên mặt không nén nổi ý cười. Trong lòng hắn tự hỏi, không biết tiểu nha đầu ra vẻ thành thục năm đó hiện tại khi trưởng thành có bộ dáng như thế nào nhỉ? Có phải hay không đã cao lớn rất nhiều, có phải hay không vẫn là bộ dáng cao lãnh đó. Liệu nàng có trách hắn chậm chạp không hồi âm thư của mình hay không? Nghĩ vậy, Bạch Mặc Thần nhẹ hít vào một hơi, trước đây vẫn nghe người ta hay nói là "cận hương tình kiếp" có lẽ chính là nói đến tâm tình lúc này của hắn đi.

...

Phó gia cứ như vậy, mất hai ba ngày mới thu thập phòng ở tương đối ổn thỏa, lúc rảnh rỗi, mọi người còn tranh thủ đi ra ngoài, mua thêm ít đồ vật trang trí tranh ảnh này nọ. Rốt cục cuối cùng mọi thứ cũng đâu vào đấy, toàn bộ căn nhà trong ngoài đã ra hình ra dạng, hơn nữa mọi người cũng đã tự tìm được gian phòng ở thích hợp cho mình.

Vừa xong xuôi thì cũng là lúc Phó Đại Tráng dẫn theo nhi tử Phó Giải Phóng nhà mình đến đế đô. Bởi vì Sư Mẫn còn muốn ở lại chiếu cố cặp song sinh, cho nên hắn phải đi thăm dò trước, chờ khi nào thu thập mọi thứ ổn thỏa thì sẽ đón ba mẹ con nàng đến sau. Phó Đại Tráng nhìn địa chỉ trên thư, tìm đến tòa nhà năm gian sừng sững trước mặt. Hắn ngây cả người, ơ, căn nhà này... có nhầm không nhỉ?.

"Cha! Căn nhà to như thế này có phải nhà của đại bá hay không a? Hay là chúng ta đi nhầm?".

Phó Giải Phóng tóm tay cha mình, giọng nói non nớt tò mò hỏi.

"Địa chỉ ghi đúng là chỗ này rồi, ngươi đứng yên ở đây, để cha đi lên gõ cửa hỏi xem."

Không đợi Phó Đại Tráng kịp tiến lên thì cửa bên trong liền tự động mở ra, Phó Sâm vươn đầu ra nhìn xung quanh một vòng.

"Nhị thúc a! Thật đúng là ngươi! Tiểu Hỏa vừa nói có khách tới, bảo ta đi ra ngoài mở cổng. Ta còn chưa tin, nguyên lai là ngươi."

Phó Sâm kinh hỉ, vừa cười vừa nói.

"Nhị thúc mà ngươi lại dám bảo là khách hả? Tiểu tử ngươi có phải ngứa da hay không?".

Phó Đại Tráng nghe hắn nói vậy thì giả bộ tức giận, tiến lên muốn đánh hắn.

"Ai da... Ta nói chính là ra cửa xem một chút thôi mà Nhị thúc! Ngươi và Giải Phóng đi cửa bên này đi, cửa chính chúng ta vẫn còn chưa sơn xong đâu. Tiểu Thủy! Tiểu Hỏa! Nhị thúc mang theo Giải Phóng đến rồi nè, các ngươi mau ra đây."

Phó Sâm hướng vào trong nhà hô to. Chờ Phó Diễm cùng Phó Miểu ra đón thì hắn mới dám đi ra, sợ ra một mình bị ăn đánh. Mới vừa mở cửa phụ bên ngõ nhỏ ra, Phó Sâm liền nhìn thấy một thân ảnh đang hướng bên này đi tới, giống như có chút quen thuộc, tập trung nhìn kĩ thì hắn ngớ ra, ủa, đây không phải là bạn học của Phó Diễm hay sao? Tiểu tử Tiền Tuyển kia từ đâu chui ra vậy?.

"Tiền Tuyển??".

Phó Sâm không xác định, lên tiếng hỏi.

"Nhị ca! Là ta."

Mộc Dịch An nghe được tên gọi này thì hơi khựng lại một chút. Từ khi trở về đế đô, ở Mộc gia không có ai gọi hắn bằng cái tên này cả. Cho dù ông nội cũng chỉ gọi hắn bằng nhũ danh.

"Thật đúng là tiểu tử ngươi?! Phó Diễm nói có khách tới, bảo ta đi ra đón, không nghĩ tới lại chính là ngươi! Đi! Vào nhà trước. Tiểu Hỏa đang đợi ngươi bên trong đấy!".

(Chỗ này mình viết lại theo ý hiểu nhé cả nhà, nghĩa là Phó Diễm nói có khách đến, khách ở đây chính là Tiền Tuyển chứ không phải Phó Đại Tráng, nhị thúc tất nhiên là người nhà đúng không nào, đây là do Phó Sâm hiểu sai thôi, nhân vật này cute quá haha!).

Phó Sâm nói xong, liền trực tiếp lôi kéo Mộc Dịch An hướng trong nhà mà đi. Thời điểm Mộc Dịch An ngủ dậy sáng nay đã phát hiện trên cửa sổ phòng ngủ có một con hạc bằng chỉ đỏ nằm ở đó, chính là loại trước đây Phó Diễm từng đưa cho hắn. Ai muốn đến chứ? Lúc hắn vừa đưa tay chạm vào thì con hạc kia liền trực tiếp bay lên, dẫn hắn đi thẳng một mạch đến nơi này. Hắn trăm triệu không nghĩ tới là Phó Diễm đã đến đế đô.

Hiện tại ở trong lòng hắn có chút thấp thỏm, sợ rằng người bằng hữu này sẽ oán trách mình, cũng dễ hiểu thôi, chỉ để lại một phong thư rồi nhanh chóng rời đi là ai thì cũng sẽ không dễ dàng chấp nhận được. Về sau hắn cũng có viết thư cho Phó Diễm, rõ ràng nàng đều nhận được nhưng lại không hồi âm lại cho hắn một lần nào. Cứ như vậy, hắn vừa đi theo Phó Sâm vào bên trong, vừa nghĩ.(Truyện được đăng duy nhất tại:https://.wattpad.com/user/PhmQuangV).

"Tiểu Hỏa đang ở trong phòng chờ ngươi đấy, từ sáng nay nàng đã bắt đầu đi vào trong đó, nói là sắp xếp đồ vật. Ta cũng không biết đang làm gì, ngươi cứ tự đi vào đi."

Phó Sâm tuyệt không kiêng dè hắn, bởi vì hắn chưa bao giờ thấy Tiểu Hỏa nhà mình nói chuyện tình cảm với bất cứ nam thanh niên nào cả, từ biểu hiện trước nay hắn cũng rõ ràng, tiểu muội nhà mình không có bất cứ chút tình cảm nam nữ nào với vị bạn học này. Mà nói cho cùng, nếu nàng đã có ý muốn yêu đương với ai thì hắn cho dù là ca ca cũng không có cách nào ngăn trở cả. Tiểu Hỏa tự mình có rất nhiều chiêu số, nếu nàng muốn giấu thì là ai cũng sẽ không thể phát hiện được. Nàng thoải mái nhờ mình đi đón Tiền Tuyển vào thì chắc chắn đã coi tiểu tử này là bằng hữu mà thôi. Phó Sâm nghĩ vậy thì yên tâm đi phía trước dẫn đường, trong lòng còn đang lo lắng không biết lát nữa nhị thúc có đánh mình hay không, haiz.

Chính thức hết tết! Làm việc thôi mọi người ơiiii =)))).Mọi người comment góp ý cho mình nhiều vào, thấy ít comment quá huhu.