Trở Về Thập Niên 70 Dùng Huyền Học Làm Giàu

Chương 137




Căn nhà ở đế đô đã sớm được Trương Vĩ chuẩn bị ổn thỏa. Đây chính là căn nhà năm gian duy nhất, gần như nguyên vẹn ở khu vực này, Phó Diễm còn đồng thời mua vào rất nhiều căn nhà ba gian nữa, bao gồm cả căn nhà tổ truyền mà nãi nãi nàng để lại. Sau khi thu về tay thì nàng đã nhanh chóng yêu cầu mấy người Phó Đại Dũng đi trước một chuyến để làm thủ tục sang tên.

Cho nên suốt một đoạn thời gian kế tiếp, sinh hoạt của Phó gia có thể nói là rơi vào tình trạng gà bay chó sủa, vôi vội vàng vàng liên tục mấy ngày liền. Sáng hôm sau, Trịnh Minh báo là đã tìm được một xe vận tải tương đối tốt, có thể chuyển dần đồ đạc đến thẳng đế đô, tuy nhiên do không gian có hạn cho nên lượng người đi theo xe không được nhiều lắm, phải tính toán chia ra đi hai chuyến khác nhau.(Truyện được đăng duy nhất tại:https://.wattpad.com/user/PhmQuangV).
Phó Diễm thấy vậy bèn nhân cơ hội yêu cầu muốn đi xe lửa, Phó Sâm cùng Phó Miểu cũng ngay lập tức gật đầu đồng ý, háo hức không thôi, đây cũng là lần đầu tiên bọn hắn được ngồi xe lửa đến đế đô. Lần này Phó Đại Ny cũng đi cùng luôn, nàng, Vương Thục Mai và Phó Đại Dũng đem theo mấy tiểu hài tử ngồi ô tô vận tải.

Ngay tại trước khi rời đi khoảng ba ngày, Phó Hâm có gửi thư về, thông báo hắn đã thi đậu học viện quân sự ở đế đô, nhưng do còn vướng lịch huấn luyện cho nên phải cuối tháng sau hắn mới có thể trở về tụ họp cùng mọi người.

"Xem này... trời ơi thật tốt quá! Vậy mà hắn cũng học ngay tại đế đô a. Cho dù không thể thường xuyên ra ngoài nhưng ít nhất thì một tháng còn có thể gặp hắn được một lần."

Vương Thục Mai đọc thư xong, cao hứng muốn hỏng rồi.
"Không phải sao? Lần trước, hắn về nghỉ phép một tháng, ta đã cảm thấy hắn gầy đi không ít, vẫn là cơm trong nhà mới là ngon nhất, còn có thể dưỡng người. Đến lúc đó bảo hắn thường xuyên tranh thủ trở về, ta sẽ làm thật nhiều món ngon, bồi bổ cho hắn."

Phó Đại Ny ngồi bên cạnh cũng nhanh nhảu lên tiếng, lúc nào rảnh rỗi nàng cũng đều than thở, thương xót cháu trai từ khi đi nhập ngũ đã gầy đi trông thấy như thế nào.

"Được! Lần này đến đế đô, trước tiên chúng ta vẫn cứ vào căn nhà năm gian của Tiểu Hỏa mà ở cùng nhau đi. Người một nhà ở cùng một chỗ đã sớm quen rồi, thiếu ai ta cũng thấy không thoải mái. Lại nói đến khi ba bọn hắn nhập học, chỉ còn mỗi ta cùng đại ca ngươi ở căn nhà lớn như vậy, nói thật là ta cũng có chút sợ a."

Vương Thục Mai lo lắng Phó Đại Ny muốn tự mình dẫn hai đứa bé ra ngoài ở, bọn chúng còn nhỏ, vẫn cần người chiếu cố, lại không quen nếp sống sinh hoạt ở đây. Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là người một nhà ở cùng một chỗ như trước đây mới có thể dễ dàng chiếu ứng lần nhau.(Truyện được đăng duy nhất tại:https://.wattpad.com/user/PhmQuangV).
"Cảm ơn tình cảm của đại tẩu, ngươi đã nói như vậy thì ta biết làm sao bây giờ a? Nhà Tiểu Hỏa mua lớn như vậy, thôi thì ta đành phải mặt dày, trước tiên đến đó, ở chùa vài năm mới được."

Phó Đại Ny đưa tay lên lau mắt, vừa khóc vừa cười. Nàng làm sao không biết là ở cùng một chỗ với mọi người sẽ tốt hơn chứ? Chẳng qua nàng không nghĩ sẽ quá mức ỷ lại vào đại ca đại tẩu nhà mình mà thôi. Nàng thầm nghĩ, thôi thì cứ tạm thời như vậy đã, chờ về sau, đến khi Phó Hâm muốn kết hôn thì nàng sẽ mang theo hài tử ra ngoài độc lập.

"Còn phải nói? Tòa nhà mà chất nữ ngươi đã coi trọng thì làm sao có thể kém được? Lại nói thêm, nàng kể với ta là riêng chi phí trang hoàng tu sửa lại cũng tốn không ít tiền đâu. Chúng ta không đến ở thì chẳng phải là lãng phí hay sao?".

Vương Thục Mai thấy tiểu cô nhà mình đã nghĩ thông suốt thì cũng yên lòng, nàng còn thật sự lo, nếu như tính khí quật cường kia của Đại Ny bùng lên thì phải làm như thế nào mới ổn thỏa, cũng may.

Phó Bình Phục lúc này cũng có ý tưởng mới, hắn đã suy nghĩ, đắn đo rất nhiều lần mới dứt khoát, quyết định sẽ đi từ chức. Công tác ở xưởng gia cụ mặc dù ổn định nhưng chắc chắn không thể mang đến nhiều lợi nhuận cho hắn, hắn muốn nhiều hơn thế, thanh niên còn trẻ ai mà không có ước mơ, hoài bão kiếm tiền chứ? Hiện tại, lão bà của mình đã thi đỗ đại học, nếu hắn vẫn còn dậm chân tại chỗ thì qua vài năm nữa chắc chắn sẽ thua kém nàng, không tốt không tốt. Vì thế đến buổi tối, Phó Bình Phục nói qua một tiếng với Lý Mạt Lỵ, sau đó liền một mình đạp xe trở về An Bình thôn.

"Đại ca! Ta suy nghĩ kĩ rồi, ta muốn từ chức."

Phó Bình Phục đến nơi, mới vừa ngồi chưa nóng chỗ thì đã lên tiếng, nói ra ý định của mình, muốn cùng Phó Đại Dũng thương thảo chủ ý tiếp theo. Phó Đại Dũng liếc mắt nhìn tiểu đệ mình một cái, hắn cơ bản cũng hiểu được vấn đề, đệ muội thi lên đại học, nếu đệ đệ còn ngây ngốc làm công nhân ở xưởng gia cụ, qua một đoạn thời gian nữa thì sẽ nảy sinh vấn đề. Hắn vốn dĩ định tìm cơ hội để trao đổi với Phó Bình Phục về chuyện này, ấy vậy mà còn chưa kịp nói, ngược lại Bình Phục đã tự mình nghĩ rõ ràng.(Truyện được đăng duy nhất tại:https://.wattpad.com/user/PhmQuangV).

"Ngươi quyết định từ chức như vậy? Sau này ngươi muốn làm gì?".

Đây mới là mấu chốt của vấn đề.

"Hôm nay không phải là ta đến đây để thương thảo với đại ca hay sao? Ngươi có gì ý kiến hay không?".

Phó Diễm ngồi bên cạnh lặng yên nghe, cảm thấy ý thức tự chủ như vậy của tiểu thúc nhà mình rất tốt, nhưng cái khó ở đây chính là hiện tại, cải cách còn chưa có chính thức mở cửa. Phương diện kinh doanh cùng chính sách đi kèm chưa thực sự phù hợp. Theo nàng đoán thì ít nhất cũng phải đến cuối năm sau mới có khả năng cho phép tư nhân đứng lên làm kinh tế, tuy vậy những vẫn phải chú ý đề phòng, bởi nếu làm chim đầu đàn thì sẽ rất dễ dàng bị theo dõi, chiếm đoạt cơ hội.

"Tiểu thúc! Nếu ngươi tin ta, vậy thì ta nghĩ ngươi nên đến giúp cha ta nhưỡng rượu trước đi, dù sao nhà ta chuyển đến đế đô, muốn ổn định lại lần nữa cũng phải mất một khoảng thời gian tương đối. Ở hậu viện vân còn lưu lại chút rượu, chắc phải nửa năm nữa mới có khả năng xuất ra thị trường."

Phó Diễm quyết định, trước tiên dùng việc nhưỡng rượu này để thử tay nghề của tiểu thúc xem sao.

"Đúng! Vốn là ta còn muốn đi tìm Nhị Khuê, nhưng hắn dù sao cũng không quá quen thuộc việc này. Ngươi từ nhỏ đã rất thông minh, mấy ngày tới để đại tẩu đến hướng dẫn ngươi vài lần thì tốt rồi. Cũng không cần tốn sức lắm đâu, ba ngày ngươi qua nhìn một lần là được rồi."

Phó Đại Dũng gật đầu, đồng ý đề xuất của Phó Diễm.

"Ba ngày thì ta không cần phải từ chức nữa hả? Liệu ta có thể làm được không?".

Phó Bình Phục nghe xong, trong lòng đã hơi nguyện ý, nhưng vẫn còn có chút rối rắm.

"Tiểu thúc! Chỗ rượu này khi nào bán ra sẽ chia cho ngươi một nửa tiền lời, ngươi có thể yên tâm a."

Phó Diễm trực tiếp lên tiếng dụ dỗ.(Truyện được đăng duy nhất tại:https://.wattpad.com/user/PhmQuangV).

"Vậy được! Trước ta cứ làm xong cái này đã, sau đó lại nói đến việc từ chức sau cũng được."

"Tiểu thúc! Ngoài căn phòng ở đế đô kia, ngươi có muốn mua thêm nữa hay không? Nếu ngươi không muốn thì ta mua một mình luôn cũng được."

"Muốn chứ! Như thế nào mà lại không cần? Vàng của ta vẫn còn ở chỗ của ngươi. Ngươi cứ mua cho ta thêm một cái. Mua cái nào cách mọi người gần một chút nhé!".

"Chuyện này không thành vấn đề! Ta sẽ nhắn lại với Trương Vĩ ca. Hắn cũng nhân cơ hội này tranh thủ mua đứt hai căn nhà, trông được lắm đấy, ngay cả Trịnh Minh cũng mua một bộ phòng ở bên cạnh."

"Đúng! Nhưng hiện tại nếu ngươi đi đế đô thì Trương Vĩ cùng Trịnh Minh làm sao bây giờ?".

"Trương thị trưởng thăng chức, nhà cũ của Trương Vĩ hắn chính là ở đế đô. Hắn trực tiếp trở về là được. Còn về Trịnh Minh thì ta tự khắc có an bài khác cho hắn."

Phó Diễm ra vẻ cao thâm nói. Sử dĩ nàng lưu lại Trịnh Minh là bởi vì, bên phía Trịnh Trí đã bắt đầu có động tác, hắn đã lén lút đến Bình Phục Sơn nhiều lần, chắc hẳn là nghiên cứu địa hình. Đồng hành cùng hắn còn có một người nữa, Phó Diễm cảm thấy người này nhất định là đồng nghiệp của nàng a.

Vài năm trở lại đây, trừ bỏ Tiền Tuyển ra, Phó Diễm chưa thấy qua bạn đồng nghiệp nào cả, nàng đối với sự phát triển hiện tại của huyền học Hoa quốc tương đối hiếu kỳ. Trong lòng nàng vẫn luôn có một ý tưởng, đôi khi Phó Diễm cảm thấy, số phận của nàng còn ẩn dấu một sứ mệnh nào đó. Nhưng là hiện tại nàng còn không rõ ràng lắm, rốt cuộc tiếp theo mình nên làm như thế nào. Có lẽ trong tương lai một ngày không xa, nàng sẽ tìm được đáp án.

....

Nửa đêm, trên Bình Phục sơn có hai người đang đứng song song với nhau.

"Trịnh tiên sinh! Chỗ này ta cũng không dám vọng động, nếu ngươi nhất định muốn ta ra tay thì nhất định phải tăng giá tiền lên gấp bội, hơn nữa hiện tại liền thanh toán hết một lần luôn."

Nam tử mặc đồ đen sau khi xem xét xung quanh một lượt bèn quay sang đối diện với Trịnh Trí mà đưa ra điều kiện.(Truyện được đăng duy nhất tại:https://.wattpad.com/user/PhmQuangV).

"Hà tiên sinh! Hà tất ngươi phải ép người như vậy chứ? Sau khi chuyện này thành công, ta sẽ chia cho ngươi một nửa bảo tàng, thế nào?".

Trịnh Trí vốn là người mưu trí, sau khi nghe người kia ép giá, trong giọng nói của hắn không hề có chút ngượng ngùng nào.

"Trịnh tiên sinh! Nếu vậy thì xin thứ lỗi, ta không làm được. Đối với trận pháp nơi này, ta không hề quen thuộc chút nào, chỉ có thể nỗ lực hết sức mà thôi. Bởi vậy, mới muốn ngươi thanh toán trước cho ta, cứ dựa theo ước định lúc trước, tính một thỏi vàng là được rồi."

Hà tiên sinh nhìn chỗ này, trong lòng cảm thấy không chắc chắn lắm, liền quyết định trước tiền cứ thu tiền vào tay đã, rồi có gì lại nói sau.

"Vậy được! Bất quá phải đợi đến khi xong việc trở về nhà ta mới đưa cho ngươi được, đi đến đây ai lại mang theo vàng làm gì. Đúng không nào?".

Trịnh Trí cũng không ngốc.

"Hảo! Vậy đợi ngày mai chúng ta lại tới động thủ cũng được, không cần nóng nảy. Ta phải đi về chuẩn bị thêm một vài thứ nữa."

Hà tiên sinh vừa nói xong liền trực tiếp hướng phía chân núi mà đi. Hai tay Trịnh Trí nắm chặt vào nhau, gân xanh nổi lên, cuối cùng vẫn đành phải hạ sơn theo hắn.

...

Sau khi thi cao khảo xong, Phó Diễm rất nhanh lại khôi phục thói quen như lúc trước, chăm chỉ vào trong không gian của mình để tu luyện. Mấy ngày nay, trong cơ thể nàng bắt đầu ẩn ẩn có một cỗ linh khí dao động, chứng tỏ pháp trận nàng bày ra đã có người động tay vào. Nàng còn biết được rằng, kẻ đó không ai khác chính là tên Trịnh Trí lắm mưu ma chước quỷ kia. Tạm thời Phó Diễm không muốn đi quản hắn làm gì, nghĩ đến nàng vẫn còn có cửu chuyển mê hồn trận ở đó, với bản lĩnh của hai người này thì cũng sẽ chẳng chiếm được chỗ tốt gì đâu.

Hai ngày sau, cuối cùng cũng đã đến thời khắc người Phó gia chính thức chuyển nhà. Mấy người Phó Diễm xuất phát đi đến trạm ga xe lửa trước, trước khi đi cũng không quên tự mang theo đồ vật tùy thân của mình. Còn lại mấy người Phó Đại Dũng cần phải sắp xếp thêm một vài thứ cho nên buổi chiều mới bắt đầu xuất phát.

"Trên xe lửa nhớ chú ý đồ đạc của mình nghe chưa? Đừng có bất cẩn để kẻ trộm sờ s0ạng đấy! Ra bên ngoài cố gắng đừng có xung đột với người khác, làm cái gì cũng phải khiêm tốn hơn. Nhất là ngươi đấy!".

Vương Thục Mai nhìn Phó Diễm, đưa tay dúi một cái vào trán nàng mà dặn dò.

"Nương! Ta biết rồi mà...nương a...."

Phó Diễm chu môi đáp ứng, dọc đường đi nếu không có người chủ động tìm nàng gây sự thì nàng cũng sẽ không dỗi hơi mà trêu chọc bọn hắn làm gì. Thế nhưng nếu có người dám cả gan ra tay trên đầu nàng thì chắc chắn nàng sẽ không bỏ qua. Nhẫn nhịn không phải là phong cách của Phó đại sư!.

Phó Sâm cùng Phó Miểu thấy tiểu muội nhà mình bị nương mắng thì đều bịt mồm cười trộm, nương khẳng định suy nghĩ nhiều. Có người gây sự tự tìm đến, nếu Tiểu Hỏa không giáo huấn hắn một trận nên thân thì nàng không phải là Tiểu Hỏa đâu.

Ba người lần lượt bước lên xe lửa, Phó Diễm quay lại, đưa mắt nhìn thoáng qua phong cảnh quê hương sau lưng. Hẹn gặp lại! Không biết đến khi nào mới có cơ hội trở về, một.. hai...hay ba năm nữa đây? Từng tiếng còi tàu inh ỏi bất chợt reo lên, chuyến xe lửa cuối cùng cũng chầm chậm lăn bánh, đi về phía trước, điểm đến cuối cùng của nó chính là đế đô, cũng là nơi chứa đầy hứa hẹn, một tương lai tốt đẹp sắp tới của bọn họ.

Đi chúc tết thôi nàooo!