Trở Về Thập Niên 70 Dùng Huyền Học Làm Giàu

Chương 117




Ban đêm, Phó Diễm trực tiếp dán cho mình một lá ẩn khí phù, rồi ngang nhiên tìm đến chỗ tổ chức đánh bạc trong thôn. Lần này không có Cây Cột ở đây. Nàng nghĩ đến việc có lẽ hắn vẫn còn chưa hết kinh hách chuyện đêm qua nên hôn nay không dám đến. Phó Diễm tìm được một vị trí khá khuất bên ngoài, nàng vơ thêm một ít cỏ khô xung quanh gom lại, rồi ngồi lên trên. Vượng Tài không biết cũng theo đến từ lúc nào, thấy chủ nhân nhà mình làm cái ổ rơm thì nó cũng đồng thời nằm xuống bên cạnh, lim dim hai mắt.

Phó Diễm tìm một cái tư thế thật thoải mái mà trực tiếp nằm xuống. Hôm nay trời thật nhiều sao, sáng lấp lánh rất đẹp. Trong phòng nhỏ dần dần có nhiều người đến hơn, rốt cục, buổi tụ họp đánh bài tối nay cũng chính thức bắt đầu. Bình thường sẽ có bốn người chơi một bàn, bên cạnh vậy quanh thêm vài người đứng xem nữa, đếm đi đếm lại cũng phải cỡ hơn chục người.
Phó Diễm có chút buồn bực, không ngờ trong thôn lại có nhiều người rảnh rỗi như vậy. Vốn đang chuẩn bị hết kiên nhẫn, định đứng lên đi về thì đột nhiên nàng lại vô tình nghe được một chuyện đại sự. Không nghĩ tới địa điểm tụ họp như thế này, thôn nào cũng có, hơn nữa đều do một người nào đó chủ động đứng ra tổ chức. Người chịu trách nhiệm ở thôn An Bình chính là Cây Cột cùng một tiểu tử khác gọi là Nhị Cẩu.

Đêm nay chỉ có một mình Nhị Cẩu quản sòng, mãi đến sau nửa đêm, hội mới tan, sau khi tất cả rời đi, Nhị Cẩu cũng bắt đầu đóng cửa lại, nhưng không phải hắn trở về nhà, mà là chuyển hướng đi về hướng thôn Tiểu Chu bên kia.

Phó Diễm đi theo phía sau, vẫn luôn theo sát một mạch đến tận căn nhà nhỏ nằm giữa hai thôn An Bình và Tiểu Chu mới dừng lại. Bởi vì trên người nàng dán ẩn thân phù, cho nên Nhị Cẩu cũng không biết phía sau còn có một cái đuôi theo sau. Ngoài ra còn có Vượng Tài cũng tò mò như hình với bóng đi theo tiểu chủ nhân nhà mình. Nhị Cẩu đứng chờ ở ven đường, cũng không mở cửa đi vào, không bao lâu sau, từ đường nhỏ bên thôn Tiểu Chu cũng có một người đi tới. Người này cũng không phải ai xa lạ, tính ra còn có quen biết với Phó Diễm nữa là khác, hắn chính là Cát Hồng Quân.
Hai người đối thoại cũng không có gì nổi bật, tin tức hữu dụng cơ hồ đều không có, chủ yếu chính là bàn luận khoản thu vào hôm nay, giọng điệu thấp thoáng chút oán giận, có lẽ không được như mong muốn. Nhưng trong câu chuyện của bọn hắn, có nhiều lần nhắc tới tên một người, ngược lại giúp Phó Diễm có được thu hoạch không nhỏ. Chỉ chốc lát sau, Nhị Cẩu liền cầm đi tiền trong tay Cát Hồng Quân, sau đó hai người bọn hắn liền phân ra.

Phó Diễm đành phải tiếp tục đi theo Nhị Cẩu, không bao lâu sau, xem bộ dáng của hắn chính là đang vòng sang công xã bên kia. Tại một căn nhà nhỏ trong ngõ, Nhị Cẩu nhìn một lượt xung quanh rồi mới đưa tay lên gõ nhẹ mấy cái. Phó Diễm ngẩng lên nhìn thoáng qua biển số nhà, là số 64. Nàng quyết định sáng ngày mai sẽ đến xem kĩ lại một lần nữa.
Phó Diễm tự nhiên đi theo Nhị Cẩu vào bên trong. Nàng đã tính qua thời gian hiệu lực của lá ẩn khí phù này sắp hết, nếu Nhị Cẩu còn không đi, thì có lẽ nàng sẽ phải tự mình leo tường ra ngoài.

"Tiểu tử Cây Cột kia làm sao vậy?".

Nhị Cẩu lên tiếng hỏi người đàn ông trong phòng.

"Haiz.. Văn ca, ngươi còn không đoán ra được hay sao? Hắn nói muốn đi tính kế nhà lão đại của kế phụ hắn. Chính là không may, trong nhà kia có một tiểu đại sư. Ta đã sớm nói với hắn đừng có đi, không nói đến việc khuê nữ kia có vẻ cực kì lợi hại. Ngoài ra đại nhi tử nhà đó cũng tham gia quân ngũ. Hắn đấu lại kiểu gì? Thà cứ an phận mà đi theo Văn ca vài năm, quay đầu lại tìm một tức phụ, cưới vào cửa mà sống qua ngày. Hắn nhất định không thèm nghe, cầm bao thuốc chuột mà đi. Ai biết cả một đêm hắn cũng không đến lán bạc. Xế chiều hôm nay ta đến tìm thì thấy hắn còn nằm bẹp ở trên giường, không đứng lên nổi. Nói là buổi sáng tỉnh lại thấy đang nằm ngủ ở bờ sông. Nhìn bộ dáng như vậy hẳn là bị dọa, sợ tới mức không nhẹ. Ta vừa thấy thì biết, đây nhất định là do vị đại sư kia ra tay, người như vậy muốn chỉnh chúng ta thế nào mà chẳng được, nếu là ta thì chỉ ước cách họ càng xa càng tốt. Hắn ngược lại là hảo, tự đến tìm đường chết. Đây không phải là quá coi thường bọn họ sao? Dại ơi là dại!".

Nhị Cẩu nói xong, khiến Phó Diễm lý giải hắn càng sâu hơn một chút, hóa ra trong mắt bọn hắn, mình đã lợi hại như vậy rồi. Biết sợ cũng tốt, như vậy sẽ bớt cho mình được rất nhiều chuyện.

"Tiểu tử Cây Cột này, đã sớm nói là không được làm ra chuyện gây chú ý mà hắn không nghe, nếu hắn khiến vị đại sư kia chú ý đến hành động của chúng ta thì ngươi cứ chờ xem, ta có đánh chết hắn hay không?".

Lúc này, người kia mới lên tiếng, bộ dáng hắn nhìn qua trông rất cao lớn thô kệch, vừa thấy liền biết là không phải người dễ chọc.

"Ta trở về liền cảnh cáo hắn, Văn ca yên tâm. Đây là doanh thu hôm nay của hai xới bạc, đêm nay chỉ thu được có ngần này. Quá mấy ngày nữa sẽ bắt đầu vào vụ mùa, phỏng chừng người đến chơi sẽ còn ít hơn. Còn có Văn ca, Cát Hồng Quân kia chúng ta cũng phải chú ý theo dõi hắn. Vợ cũ của hắn chính là cô cô của vị đại sự kia. Ly hôn xong, lúc ấy hai nhà cũng nháo đến khó coi. Ta xem có vẻ như Cây Cột chính là bị hắn khuyến khích đi trả thù."

Nhị Cẩu ngược lại xem như có chút đầu óc, nhìn sự việc cũng tương đối minh bạch. Đáng tiếc, đi theo con đường không đúng đắn.

"Tên đó cũng là cái đồ không bớt lo, nếu không phải không có người để dùng thì ta đã sớm đuổi cổ hắn đi rồi. Việc này ta đã biết. Ngày mai lúc nào hắn đến thì nhắn cho ta, ta sẽ cảnh cáo hắn. Nếu còn dám chọc thêm phiền toái cho ta thì liền cút!".

"Vậy được rồi Văn ca! Ngươi nghỉ ngơi đi. Ta đi trước."

"Ta còn chưa thể nghỉ được, bên kia còn mấy nơi chưa đến bàn giao, mấy cái thằng nhóc này làm việc càng ngày càng chậm chạp. Ngươi về nhà nghỉ ngơi trước đi. Đây! Cầm lấy, đây là biểu ca mới vừa chuyển cho ta."

"Ta đây liền cám ơn Văn ca."

Nhị Cẩu cầm lấy túi vải từ tay thanh niên kia rồi quay đầu đi ra ngoài.

Lúc này đã hơn bốn giờ, trời cũng chuẩn bị sáng. Phó Diễm không quản Nhị Cẩu phía sau nữa, nàng trực tiếp đi về nhà. Nàng nghĩ, ẩn khí phù này của nàng hiệu lực chỉ có một giờ, có chút ngắn, vẫn là nghĩ thêm biện pháp để kéo dài thời gian ra thì hơn.

Ngày hôm sau, Phó Diễm đi học như cũ, tinh thần vẫn sáng láng như thường. Tiền Tuyển mấy ngày nay cũng không có tới tìm nàng, xem ra hắn có lẽ còn đang ở nhà mải mê nghiên cứu mê huyễn phù của mình rồi.

Phó Diễm cũng lười để ý đến hắn, nếu không phải hắn còn thiếu giấy vẽ bùa của nàng thì tốt nhất là vĩnh viễn không nên gặp lại mới là tốt nhất. Đến gần trưa, nàng không khỏi có chút hơi uể oải, Phó Diễm bèn cúi đầu, ghé vào trên bàn, trên thực tế là đang tiến nhập không gian, trực tiếp uống mấy ngụm nước, lúc nàng ngẩng đầu lên thì tinh thần lại tràn đầy phấn chấn.

Lại qua thêm nửa tháng nữa, vừa lúc là ngày cuối tháng. Phó Diễm trong lòng đối với chuyện này đã có kế hoạch đại khái. Chạng vạng hôm nay, sau khi ăn cơm tối xong, Phó Diễm bèn gọi nhị ca cùng tỷ tỷ của mình, ngồi lại nói chuyện. Ba người trao đổi một chút tin tức, nhưng là hai người kia cũng không hỏi thăm được chút tin tức hữu dụng nào. Phàm là những người đến chơi bài thì đều thực sự rất kín miệng. Ai cũng sợ bị đồn đãi, chẳng may bị công an bắt thì quá không dễ nhìn rồi. Cho nên Phó Diễm lâm thời đưa ra quyết định, hôm nay sẽ mang cả hai người cùng đi xem tình huống cụ thể ra sao.

"Nhị ca, tỷ tỷ! Đêm nay ta mang các ngươi đến cái địa phương này, sau khi dán ẩn thân phù của ta lên thì sẽ không ai nhìn thấy chúng ta nữa. Tuy nhiên, hai ngươi không thể nói chuyện, hoặc phát ra âm thanh, nếu không thì sẽ bị lộ. Các ngươi có thể làm được hay không?".

Phó Diễm nghiêm túc hỏi. Phó Sâm cùng Phó Miểu nghe xong thì đều thực kích động, hai người trao đổi ánh mắt một chút, sau đó đều đồng loạt gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

"Hai ngươi hiện tại vẫn có thể nói chuyện nha!".

Phó Diễm trực tiếp phục sát đất hai tiểu ngây thơ này nhà mình rồi.

"Ha ha.. vậy thì quá tốt rồi, Tiểu Hỏa, chúng ta sẽ đi đâu thế?".

"Mang các ngươi đi nhìn chân tướng của xới bạc trong thôn."

Ban đêm, hơn hai giờ, Phó Diễm liền kêu tỉnh hai huynh tỷ nhà mình, sau đó đưa cho bọn hắn, mỗi người một lá bùa, bảo gần đến nơi thì dán lên người.

Ba người cùng lẻn tới cổng nhà số 64. Người bên trong lúc này cũng đã rời giường, Phó Diễm theo dõi mấy ngày nay đã biết được, ngày cuối tháng sẽ không tổ chức đánh bạc mà sẽ là ngày phân chia lợi nhuận của bọn hắn.

Thói quen của bọn hắn là gặp mặt ban đêm, cho nên hôm nay cũng không phải ngoại lệ. Ba người Phó Diễm đứng ngay ở cửa nhà mà chờ, không đến một hồi, liền có lục tục vài người kéo đến, đứng cùng.

Lần này không chỉ có Cây Cột cùng Cát Hồng Quân mà cả mấy người Nhị Cẩu cũng đều có mặt đầy đủ. Một lát sau, đến tổng cộng có mười mấy người. Còn có một người nhìn thực sự rất quen mắt, Phó Sâm cũng nhận thức hắn, chính là kẻ lần trước bị bắt gặp thông da^ʍ cùng với Lưu Đại Ny, tên Vương Ngũ.

Chỉ chốc lát, Tô Văn từ bên trong mở cửa ra. Chủ nhân căn nhà này chính là hắn, hắn cũng đồng thời chính là nhân vật mấu chốt của tổ chức cờ bạc này. Ba người Phó Diễm thấy cửa mở thì cũng nhẹ nhàng lẻn vào theo, đứng sát vào tận trong góc, nhìn những người này bắt đầu phân chia tiền.

Cây Cột cùng Nhị Cẩu là hai cánh tay đắc lực của Tô Văn, nên mỗi người đều được chia đến ba bốn trăm đồng. Chỗ tiền này đã bằng với tiền lương một năm của một lao động bình thường rồi.

Cát Hồng Quân là người mới mà cũng thu về được hơn một trăm đồng. Về phần Vương Ngũ càng không cần phải nói, bởi hắn đang là chưởng quản xới bạc của hai thôn khác.

Chia chác xong, mấy tên du thủ du thực này mới từng người, từng người giải tán đi chỗ khác, lúc này trò hay cũng mới vừa lúc mở màn. Tô Văn từ phòng ngủ lấy ra một cái bao to, Phó Diễm đã sớm nhìn qua, bên trong tất cả đều là tiền, cực kì nhiều tiền. Hắn đeo túi lên người rồi mở cửa đi ra ngoài.

Người tên Tô Văn này, tên thì nghe văn nhược, nhưng thể hình lại cao lớn, cực kì thô kệch. Nghe cách nói năng của hắn, Phó Diễm có trực giác việc này sẽ không chỉ đơn giản như vậy.

Hôm nay mới chính thức được về nhà! Mấy ngày nằm viện quá chán =)) Mình sẽ tiếp tục update truyện thường xuyên hơn, mong mọi người tiếp tục ủng hộ nhé. Còn truyện: Hệ thống trùm mì gói kia thì mình sẽ cố gắng up theo lịch 2-3 ngày/ chương. Một chương của truyện đấy dài bằng hai chương truyện này nên nhiều khi nhìn hơi ớn =)). Đúng là tham thì thâm kkk. Chúc mọi người ngày mới tốt lành! Ngủ nhớ mắc màn không lại bị sốt xuất huyết nhé ^^.