Thời gian cứ thế trôi qua, trong chớp mắt đã hơn một năm. Phó Diễm cao lên không ít, Phó Sâm cùng Phó Miểu cũng đã chuẩn bị tốt nghiệp.
Tiểu nhi tử thứ năm của Phó gia tên Phó Nghiêu, nhũ danh là Tiểu Thổ cũng đã chào đời được mấy tháng, Phó Diễm trong khoảng thời gian này vẫn luôn cân nhắc đến việc tìm thời gian rảnh rỗi để thử kiểm tra thiên phú của tiểu đệ nhà mình một chút xem sao. Thời điểm sinh Tiểu Thổ, Vương Thục Mai chuyển dạ thập phần thuận lợi, Phó Diễm cũng đã chuẩn bị đủ các loại phù chú cho nương mình nhưng vẫn chưa có cơ hội để sử dụng.
"Tiểu Hỏa! Chờ ta một chút."
Chu Thu Lộ từ bên kia thở hổn hà hổn hển chạy tới. Tốt nghiệp sơ tam xong, ( tương đương cấp hai ở Việt Nam) Chu Thu Lộ và Phó Diễm đồng thời cùng thi đậu trung học, tuy nhiên sau khi phân ban thì hai người lại không được học chung một lớp nữa. Thành tích của Phó Diễm so với Chu Thu Lộ tốt hơn khá nhiều nên lớp của Phó Diễm đang học chính là lớp trọng điểm của trường.
"Ngươi đi chậm một chút! Cuối tuần này ngươi có bận gì không? Đến nhà ta chơi đi, mẹ ta nói sẽ làm vằn thắn và bánh chẻo cho hai chúng ta ăn đấy."
Chu Thu Lộ ríu rít, vui vẻ nói chuyện.
"Cuối tuần này là sinh nhật một tuổi của đệ đệ ta, ngươi cảm ơn đại nương giúp ta, bánh chẻo ta cũng sẽ không ăn. Để lần sau nhé."
Phó Diễm vừa cười vừa nói cùng Chu Thu Lộ. Từ sau khi nương của Chu Thu Lộ biết được nàng là một đại sư huyền học thì liền đối xử với Phó Diễm phi thường nhiệt tình. Mỗi lần đi đến đó chơi thì đều sẽ có một bàn đồ ăn thật lớn. Phó Diễm thật sự là ăn không tiêu, cho nên Chu Thu Lộ rủ vài lần thì may ra nàng mới có thể đến một lần.
Quá trình này quả thật không có gì đáng nhắc đến cả, nếu muốn nói thì phải bắt đầu từ tên Tiền Tuyển kia. Sau khi Phó Diễm dùng bùa chó sủa để thăm dò, trả thù Tiền Tuyển, khiến cho hắn ở trước mặt cả lớp mất hết sạch mặt mũi. Lão sư môn sinh vật vừa lên lớp, gọi hắn đứng lên trả lời thì Tiền Tuyển trực tiếp phát ra ba tiếng chó sủa. Từ đó về sau, Tiền Tuyển liền chính thức đối đầu cùng Phó Diễm.
Tiền Tuyển là một người cực kì cố chấp, theo cách nói của Chu Thu Lộ thì hắn chính là một tên bị bệnh thần kinh. Trước mặt hai người đang trên đường đi học về, hắn tự nhiên nhảy ra chắn đường rồi phát thệ, nhất định phải đánh bại được Phó Diễm, khiến nàng phải cúi đầu trước uy lực bùa chú của hắn. Cho nên Chu Thu Lộ biết được chuyện này, mà nàng ta biết thì tất nhiên mẹ nàng tự nhiên cũng sẽ biết.
Nhưng là từ khi còn học ở sơ trung cho đến khi lên trung học, Tiền Tuyển hắn vẫn luôn dai dẳng, đuổi theo Phó Diễm không bỏ, hắn cũng chưa từng thắng qua một lần nào. Ngược lại càng ngày càng quen thuộc cùng Chu Thu Lộ và Phó Diễm. Mà kì lạ hơn nữa lại là khi lên trung học, hắn lại được phân vào học cùng lớp với Phó đại sư.
Trong hơn một năm ròng rã thao luyện, trình độ vẽ bùa của Tiền Tuyển thẳng tắp bay lên, theo cách ông ngoại hắn nói thì chính là đột nhiên thông suốt.
"Ai! Tiền Tuyển kia có phải thích ngươi hay không? Gần đây hắn còn đến quấy rầy ngươi nữa không?".
Chu Thu Lộ dùng khuỷu tay khẽ chạm vào Phó Diễm. Phó Diễm nghe xong trực tiếp bĩu môi, thưởng cho nàng một ánh mắt xem thường, nếu bị tên bệnh thần kinh kia thích thì nàng sẽ bệnh không nhẹ mất!.
Chu Thu Lộ thấy vẻ mặt nàng thì phá lên cười ha ha, nếu hỏi nàng có chuyện gì có thể làm cho Phó Diễm phá công, tháo xuống cái mặt nạ cao lãnh kia, nhất định nàng sẽ nói đó là nhắc đến tên điên Tiền Tuyển trước mặt nàng. Phó Diễm thấy hắn thực sự rất phiền phức, nếu gϊếŧ người không phạm pháp, nàng nhất định sẽ tặng cho hắn một lá dẫn lôi phù.
Trường trung học nằm ở tận trong thị trấn, so với sơ tam ở công xa thì xa hơn, cho nên mỗi ngày Phó Diễm đều sẽ đồng hành cùng Chu Thu Lộ một đoạn. Mấy người Phó Sâm hôm nay tan học sớm, hiện tại cho dù học xong trung học thì cũng không thể thi đại học, cho nên lão sư cũng không quá coi trọng. Hai người mới vừa đi tới cửa cung tiêu xã, vừa lúc đυ.ng phải Trịnh Minh đang trên đường trở về nhà, trong tay hắn còn cầm theo một túi điểm tâm.
"Tỷ phu! Sao ngươi lại mua nhiều mứt đào như vậy?".
Chu Thu Lộ kinh ngạc nhìn bọc giấy trong tay Trịnh Minh. Trịnh Minh đồng thời cũng nhìn thấy Phó Diễm và Chu Thu Lộ đang đứng bên cạnh.
"Phó Diễm! Ngươi tan học rồi hả? Bên kia Trương Vĩ nói là có thư cho Đại Dũng thúc. Tối nay ta sẽ mang đến tận nhà cho ngươi."
Trịnh Minh nói như vậy, ngụ ý chính là có việc muốn thương lượng. Phó Diễm gật gật đầu.
"Thu Lộ! Tỷ ngươi chuẩn bị sinh thêm một đứa nữa cho ta, còn chưa biết là trai hay gái. Hôm nay ta được nghỉ một ngày, liền tranh thủ đi mua ít điểm tâm cho nàng ăn đỡ chán."
Trịnh Minh cao hứng nói.
"Thật sự ?? Vậy ta phải nhanh đến đó xem! Tiểu Hỏa! Ta đi đây!".
Chu Thu Lộ nghe tỷ phu nhà mình nói vậy thì hào hứng nhảy lên, không thể chờ, nói phải trở về nhà ngay lập tức.
"Chúc mừng nha, ngươi mau đi đi!".
Phó Diễm nghe thấy như vậy thì cũng thật cao hứng, tiểu hài tử mềm mềm, đáng yêu ai mà không thích? Nói xong liền chào từ biệt cùng Trịnh Minh và Chu Thu Lộ, sau đó tách ra, một mình một đường trở về nhà. Con đường này Phó Diễm đã đi hơn hai năm, cơ hồ dù có nhắm mắt thì nàng cũng có thể dễ dàng đi qua.
Lần này khi về nhà, ở trên đường, nàng vô tình đυ.ng phải Phó Lão Xuyên cùng Ngưu Thúy Hoa. Hai người này có lẽ là đi đâu đó thăm người thân vừa trở về. Phó Lão Xuyên vẻ mặt lạnh tanh, còn Ngưu Thúy Hoa thì lại có chút cao hứng. Còn có tâm tình trò chuyện cùng Phó Diễm.
"Tiểu Hỏa! Đây là tan học về nhà sao?".
"Ân! Ta vừa tan học."
Phó Diễm cũng không nhìn hai người bọn họ.
"Hừ! Gặp người lớn mà không biết mở mồm ra hỏi, đọc sách lắm làm cái gì, đều ném vào trong bụng chó đi!".
Phó Lão Xuyên từ trước đến nay chưa bao giờ mắng thẳng mặt các cháu, hôm nay có vẻ sinh khí ở chỗ nào, ngược lại vừa mở mồm nói chuyện chính là tự tìm không thoải mái.
Phó Diễm thản nhiên liếc hắn, ngay cả cái ánh mắt cũng đều lười nhìn sang.
"Quả thực buồn cười! Phụ từ thì tử hiếu, phụ không từ thì làm sao mà tử có hiếu được?".
"Ngươi! Ngươi...".
Phó Lão Xuyên tức đến mức dậm chân, nhưng Phó Diễm đã nhìn ra, đây là hắn chuẩn bị mượn đề tài này để nói chuyện của mình. Nàng trực tiếp rảo bước đi nhanh lên, không muốn đồng hành cùng bọn hắn. Thời điểm đi đến cổng thôn, một con mèo béo từ đâu nhảy ầm vào ngực nàng, kêu meo meo không thôi. Phó Diễm cúi đầu nhìn xuống ngực liền thấy nhiều hơn một "con heo" màu vàng. Thiếu chút nữa nó đã đẩy Phó Diễm ngã ngửa ra đường rồi.
"Vượng Tài...! Ngươi béo như vậy mà còn dám nhảy lên người ta."
Phó Diễm ngoài miệng thì ghét bỏ, nhưng tay phía dưới vẫn thực thành thục, trực tiếp ôm lấy nó, vần vò thỏa thích một hồi. Miêu miêu... chủ nhân ôm ấp thật thoải mái. Vượng Tài hiện tại đã là một con mèo hoàn toàn trưởng thành, Phó Diễm thường xuyên mang nó vào trong không gian, hiện tại nói gì nó cũng có thể hiểu được cơ bản. So với hai con mèo còn lại thì quả thực chính là một tồn tại nghịch thiên.
Phó Đại Dũng lại mua từ nhà Nhị Khuê thêm mấy con chó nhỏ, miệng ngắn nhưng lỗ tai rất dài, dùng để trông nhà. Cho nên hiện tại trong nhà, Vượng Tài cũng coi như là một lãnh đạo, cấp dưới của nó chính là hai con mèo và ba con chó con.
Vượng Tài mỗi ngày đều sẽ đến cổng thôn ngồi xổm trên tường, hễ nhìn thấy Phó Diễm thì sẽ trực tiếp nhảy lên người nàng, sau đó để Phó Diễm một đường khiêng nó trở về nhà. Miêu miêu miêu... Trong ngực, Vượng Tài đang nằm đột nhiên kêu lên, nghe tiếng kêu của nó có vẻ mềm mại, nhu tình như nước. Phó Diễm ngẩng đầu nhìn lại, phía trước không xa có một con mèo màu lông khá giống Vượng Tài, bên cạnh còn có mấy con mèo nhỏ. Bọn nó nhìn thấy Vượng Tài đến thì đều nằm im xuống.
Phó Diễm nhìn thoáng qua con mèo béo nhà mình, đây chẳng lẽ là tức phụ của ngươi hay sao? Nàng thả nó xuống đất, nhanh như chớp, hai con mèo lớn cùng một bọn mèo con đều chạy thẳng một mạch không thấy đâu nữa. Phó Diễm dở khóc dở cười, cừ thật, có tức phụ cái là quên luôn chủ nhân. Nàng cũng không lo lắng nó sẽ cùng tiểu mèo hoang chạy mất, ngược lại, chắc chắn nó sẽ trở về. Xem ra mèo của Phó gia đã bắt đầu muốn mở rộng chủng tộc rồi haha.
Đi đến cửa nhà, nghe cách vách có động tĩnh, Phó Diễm trực tiếp liền rẽ vào. Sau khi thím Quế Lan đi tùy quân, căn nhà này đã sớm bị Vương Thục Mai an bài, chuyển tất cả rượu, đem sang ủ hết ở bên này. Mẹ nàng cũng sẽ thường xuyên mang theo Tiểu Thổ đi sang đây nhìn lão cha Phó Đại Dũng làm việc.
Lúc Phó Nghiêu sinh ra cũng là lúc các loại cỏ dại trên núi vừa thành thục. Phó Diễm đi dạo một vòng còn tìm được cả mầm mống dâu tây, nàng đem rất nhiều hạt giống loại này trồng vào trong không gian. Phó Đại Dũng cũng nhân đó nhưỡng mấy thùng rượu từ dâu tây, hiện tại đã bắt đầu có thể thu hoạch được thành phẩm. Ngày mai là sinh nhật một tuổi của Tiểu Thổ cũng là ngày chọn đồ vật đoán tương lai, cả nhà quyết định đem cái rượu trái cây này ra uống thử luôn.
"Cha! Nương! Tiểu Thổ! Có nhớ tỷ tỷ hay không a?".
Phó Diễm tiến lên, trực tiếp ôm lấy tiểu đệ đệ nhà mình. Có thể là khi còn trong bụng mẹ được uống qua linh tuyền trong không gian của nàng, từ khi sinh ra, Tiểu Thổ luôn phá lệ thân cận cùng với Phó Diễm. Phó Diễm còn kinh hỉ phát hiện, khi tiểu tử này vừa tròn sáu tháng, hắn còn có thể vung tay bắt chiếc động tác vẽ bùa của nàng. Cho nên vì vậy nàng cũng đã sớm chuẩn bị cho hắn ba đồng tiền ngũ đế mà nãi nãi lưu lại vào lễ chọn đồ ngày mai. Nếu Phó Nghiêu thật sự bắt được, nàng sẽ coi hắn như đại đệ tử khai sơn của mình.
Mấy năm nay "luận bàn" cùng Tiền Tuyển, đối với nàng cũng không phải không có lợi. Phó Diễm ít nhiều cũng đã hiểu biết hơn về tình hình phát triển của giới huyền học hiện nay. Có thể nói, nếu để Phó Diễm thật sự xuất ra bản lĩnh thật sự của mình thì nàng có thể xưng là đệ nhất nhân trên đại lục cũng không sai. Cho nên ngay khi Phó Nghiêu phô bày ra thiên phú của mình, Phó Diễm quyết định cần phải đem thế lực của nàng bồi dưỡng lớn một chút. Đạo lý song quyền nan địch tứ thủ, Phó Diễm thập phần minh bạch. Nếu không, đến khi có một ngày, bị cả một đám người đồng thời vây công thì Phó Diễm nàng không có một chút phần thắng nào. Tất nhiên nàng sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra.