Trở Về Năm Ba Tôi Còn Đi Học

Chương 7




Đời trước, thành tích cấp 3 của Lục Yên thuộc tầm trung trong trường, nhưng mà lúc ấy Tam trung Bắc Thành có lực lượng giáo viên hùng hậu, yêu cầu của thầy cô đối học sinh so với hiện tại khắc nghiệt gấp trăm lần.

Bởi vậy tỉ lệ lên lớp của trường cao tới 90%.

Ở hoàn cảnh như vậy, Lục Yên mặc dù không quá dụng tâm nhưng thành tích cũng không kém lắm, lại thêm Lục Trăn đối với phương diện học tập của cô coi chừng rất gắt, buổi tối mỗi ngày đều kiểm tra bài tập của cô, nhìn xem lời phê của thầy cô.

Lục Yên cũng xem như là "không trâu bắt chó đi cày", thi đại học qua loa cũng thi đậu một trường trong tỉnh.

Hiện tại đề thi tuyển sinh của Tam trung Bắc Thành đối với Lục Yên mà nói, xem như tương đương với việc học hồi trước, cơ sở kiến thức cũng khá vững chắc, chỉ cần mua chút sách ôn tập, cô muốn vượt qua bài kiểm tra hẳn là không thành vấn đề.

Chiều hôm đó, Lục Yên một mình đến nhà sách Tân Hoa, chuẩn bị mua mấy bộ sách ôn tập.

Khi Lục Yên học trung học nhà sách Tân Hoa vẫn còn mở, trải qua rất nhiều lần sửa chữa lại và cải cách, niên đại đã rất lâu.

Lúc này trên kệ sách không có nhiều sách báo như thời của cô, cũng không có nhiều thể loại.

Lục Yên tìm được giá sách tra cứu, lấy xuống một quyển luyện thi toán học thật dày.

Xuyên thấu qua khe hở kệ sách, cô nhìn thấy một thiếu niên ngũ quan anh tuấn, đang đứng đối diện kệ sách, cúi đầu ghi chép.

Lục Yên dừng bước lại, phút chốc đi vào chỗ ngoặt của kệ sách, nhìn về phía anh.

Thẩm Quát mặc một cái áo sơ mi trắng, khí chất thanh tú sạch sẽ. Tay anh cầm bút máy, nhìn vào quyển sách tham khảo, sao chép vào quyển notebook đã ố vàng.

Lục Yên giống như một tên trộm nắm tay nắm chân đi qua, thấy rõ… Anh đang sao chép đề toán học của sách tham khảo lại.

Anh viết rất chuyên chú, thế cho nên Lục Yên đứng ở phía sau, anh cũng không phát hiện.

Sau một lúc, anh khép quyển sách tham khảo mới tinh lại, một lần nữa bỏ lên kệ sách. Lục Yên vội vàng trốn ở phía sau kệ, trốn anh.

Lúc Thẩm Quát đi qua người Lục Yên, mắt vẫn nhìn thẳng, không hề nhìn qua cô một cái, nhưng bước chân anh rõ ràng dừng một chút.

Chờ đến khi rời đi, Lục Yên đến vị trí anh vừa đứng, lấy quyển《Toán phân tích cho kì thi đại học》ra.

Giá của bộ sách này cũng không tính là quá đắt, nhưng anh lại chép đề về để tự mình làm, đủ thấy gia cảnh của anh rất khốn quẫn.

Lục Yên rốt cuộc cũng hiểu được, vì sao người đàn ông này có thể dùng mười năm ngấn ngủn, dựa vào đôi tay xây dựng sự nghiệp, trở thành hào môn của xã hội thượng lưu ở Bắc Thành.

Tính anh trầm ổn, co được dãn được, có năng lực nhẫn nại.

So với anh, Lục Trăn hiện tại vừa trẻ con vừa ngỗ nghịch... Quả thực sẽ bị nghiền nát.

**

Lục Yên để trên bàn một xấp sách tham khảo, mỗi ngày dậy sớm ngủ muộn chuẩn bị cho cuộc thi tuyển sinh, thi đại học cô cũng không có nỗ lực như vậy.

Thi Tuyết Nhàn rất nhiều lần kêu Thi Nhã đi thăm dò chỗ Lục Yên, xem cô ôn tập như thế nào, nhưng mà Thi Nhã cảm thấy mẹ mình suy nghĩ nhiều quá rồi.

“Cô ta là một đứa ngốc, cộng trừ nhân chia cũng không biết tính, còn muốn vượt qua cuộc thi tuyển sinh, đừng nói giỡn chứ.”

Thi Tuyết Nhàn lại không cho rằng như vậy, bà ta nhớ rõ quá khứ Lục Yên là người như thế nào, ngây thơ ngu dại, lắp ba lắp bắp nói không rõ ràng. Trước kia Thi Tuyết Nhàn vì Lục Giản làm tức giận, nên đã trộm véo lòng bàn tay của Lục Yên, Lục Yên trừ việc khóc ra thì cái gì cũng không nói.

Mà lần này Lục Yên trở về, cùng với Lục Yên của quá khứ rất khác nhau. Nhưng…… Nếu nói cô ta không phải Lục Yên thì sao lại biết nhiều chuyện trong nhà như vậy chứ.

Thi Tuyết Nhàn trong lòng có chút lo lắng.

“Nếu con bé đó không đậu cuộc thi tuyển sinh thì chú Lục của con khẳng định sẽ tìm quan hệ để cho nó được vào trường học, đến lúc đó có thể tiện thể đưa con vào.” Thi Tuyết Nhàn dặn dò Thi Nhã: “Con tốt nhất thăm dò con bé đó kĩ vào.”

Thi Nhã lại không cho là đúng: “Mẹ cảm thấy cô ta có thể thi tốt hơn con sao, vậy là quá không tin con rồi.”

Thi Tuyết Nhàn ngẫm lại cũng cảm thấy Lục Yên bị thiểu năng trí tuệ bẩm sinh, có lẽ là lưu lạc bên ngoài nên trở nên nhanh nhẹn chút, nhưng thiểu năng trí tuệ chính là thiểu năng trí tuệ, không giống như người bình thường được.

……

Đương nhiên, không chỉ là Thi Tuyết Nhàn, thật ra ngay cả Lục Giản đối với Lục Yên cũng không có hi vọng gì, ông cũng không trông cậy cô có thể đậu đại học danh tiếng, chỉ cần cô vui vẻ đi học là ông hài lòng rồi.

Trong lúc chờ đợi thông báo trúng tuyển của trường, Thi Nhã cực kì tự tin, mỗi ngày đều rất hưng phấn, khi thi xong còn muốn "du sơn ngoạn thủy" cùng Thi Tuyết Nhàn.

Lục Yên thi xong trong lòng lại không thoải mái, độ khó cuộc thi lần này vượt qua dự liệu của cô, vốn tưởng rằng thời quay lại hai mươi năm, học tập sẽ nhẹ nhàng hơn một ít, không nghĩ tới... Đây cũng quá khó khăn rồi!

Quả nhiên mọi người đều muốn chen chân vào trường trung học trọng điểm, cuộc thi khó như vậy, sẽ sàng lọc được học sinh có chất lượng.

Sáng sớm hôm đó, người phát thư đưa tới một phong thư thông báo trúng tuyển, Thi Nhã như một cơn gió mà chạy xuống rầng, "hoan thiên hỉ địa" nhận thư thông báo trúng tuyển, hướng trong phòng hô to: “Mẹ, chú Lục, con đậu rồi!”

Lục Yên từ trong phòng đi ra, đứng trước lan can đầu hai, nhìn Thi Nhã vui vẻ phòng khách.

Trong tay cô ta chỉ có một thư thông báo trúng tuyển, quả nhiên, không thi đậu...

Lục Yên có hơi nhụt chí, tuy rằng đời trước cô chưa bao giờ để ý tới việc học hành, nhưng lần này là dốc hết sức lực, chung quy thi không đậu, xem ra học tập không thể một lần là xong.

Lục Giản cùng Thi Tuyết Nhàn nghe được tiếng của Thi Nhã, đi ra khỏi phòng.

Thi Tuyết Nhàn nhìn vẻ mặt ủ rũ Lục Yên đang đứng ở lan can, con ngươi xẹt qua một tia khinh miệt khó phát hiện.

“Nhã Nhã giỏi quá.” Bà ta đi qua đi khẽ vuốt tóc cô ta, khen ngợi: “Nghe nói cuộc thi lần này rất khó, vài người bạn của mẹ đều nói con của họ thi rớt, không nghĩ tới Nhã Nhã nhà chúng ta lại giỏi như vậy!”

Lục Giản hỏi Thi Nhã: “Chỉ có một phần sao?”

“Đúng vậy, chỉ có một thư thông báo trúng tuyển của cháu thôi!”

Lục Giản nhún nhún vai, thật ra ông cũng không cảm thấy thất vọng, đây vốn là dự kiến của ông.

Thi Tuyết Nhàn thúc giục Thi Nhã: “Mau mở phong thư, cho chú Lục của con xem xem.”

Vì thế Thi Nhã kêu người giúp việc mang kéo tới, mở giấy trong thư thông báo trúng tuyển ra.

Thi Tuyết Nhàn nói Lục Giản: “Em muốn mở cho Nhã Nhã một bữa tiệc long trọng, chiêu đãi bạn bè thân thích, còn cả đối tác của anh, cùng nhau chúc mừng Nhã Nhã thi đậu Tam trung, rốt cuộc, Tam trung là trường trung học trọng điểm không phải ai cũng có thể thi đậu, trên mặt anh cũng có hào quang.”

Lục Giản không đáp lại, nói đến cùng không phải con gái ruột của mình, vì con của vợ thi đậu mà làm tiệc, trên mặt ông sao có thể có hào quang.

Thi Nhã tràn đầy vui mừng mà mở phong thư ra, nhìn thấy hàng đầu của thư bỗng nhiên xuất hiện hai chữ “Lục Yên” làm cô ta choáng váng.

Thi Tuyết Nhàn thấy môi con gái trắng bệch, bỏ thông báo trúng tuyển qua một bên.

Bà ta kinh ngạc nhặt thư lên, nhìn thấy tên người trúng tuyển cũng trợn tròn mắt.

Thư thông báo trúng tuyển này thuộc về Lục Yên.

Lục Yên lấy thư trong tay của Thi Tuyết Nhàn, thấy được điểm của mình, 614.

Nàng cầm lòng không được mà lẩm bẩm: “Mình cũng quá lợi hại rồi.”

Từ nhỏ đến lớn, Lục Yên chưa bao giờ thi được hơn sáu trăm điểm.

Lục Giản không thể tin được, cầm tờ thông báo nhìn qua nhìn lại, sau đó trầm mặc mà gọi điện thoại cho hiệu trưởng, muốn ông ấy chứng thực.

Hiệu trưởng cười nói: “Lục tổng thật quá khiêm tốn, đề tuyển sinh năm nay thật sự rất khó, hai nhìn học sinh tham gia thi chỉ có 18 học sinh thi đậu sáu trăm điểm, con ông chính là người cầm cờ đi trước, thi được 614 điểm!”

“Ông... Ông xác định?”

“Theo như lời ngài nói, nếu con bé không có học sơ trung mà có thể thi được điểm như vậy, đâu phải trí lực có vấn đề mà là thiên tài! Chúng tôi không chỉ muốn cho con bé nhập học mà còn phải cho cả học bổng!”

Lục Giản mơ mơ hồ hồ mà cup điện thoại, ông vẫn chưa phản ứng lại, đứa con gái bị thiểu năng trí tuệ lại biến thành đứa con gái thiên tài.

Mấy tháng này, Lục Yên mua cả chồng sách tham khảo về nhà, mỗi ngày nhốt chính mình trong phòng vùi đầu học, ông cũng không phản đối, chỉ nghĩ con gái mình tâm huyết dâng trào mà thôi.

Không nghĩ tới, cô lại thật sự thi đậu!

Thi Tuyết Nhàn vội vàng hỏi Thi Nhã: “Chỉ có một giấy sao, thư thông báo trúng tuyển của con đâu?”

Thi Nhã chịu đả kích không nhỏ, dậm chân nói: “Sao con biết được!”

“Không phải con nói đề rất đơn giản, có thể thi đậu sao!”

“Mẹ hỏi con, con biết hỏi ai!” Thi Nhã tức giận đến chạy về phòng, đóng cửa phòng thật mạnh.

Lục Giản đứng ở ban công gọi điện thoại cho người thân thích báo tin vui.

Lục Yên thi đậu, Thi Nhã không thi đậu, Thi Tuyết Nhàn muốn Lục Giản tìm quan hệ giúp Thi Nhã nhập học nhưng lại ngại mở miệng.

Thi Tuyết Nhàn quay đầu lại, vừa lúc đụng phải ánh mắt Lục Yên.

Mặt cô không cảm xúc nhìn bà ta, khóe miệng hơi giương.

Thi Tuyết Nhàn có thể nhìn ra trong mắt cô có tia châm chọc.

Bà cảm thấy tiểu nha đầu này hình như cố ý... nhằm vào bà, chẳng lẽ năm đó việc đi lạc cô đã biết cái gì sao?

Thi Tuyết Nhàn bỗng nhiên cảm thấy sau lưng đang chảy một tầng mồ hôi lạnh.

Lục Giản sau còn gọi cho bác sĩ, bác sĩ nói có lẽ bệnh tình của con gái ông đang ở chậm rãi chuyển biến tốt đẹp, loại tình huống này ngàn năm mới gặp một lần, nhưng cũng không phải là không có khả năng.

Lục Giản vui vẻ đến không chịu được, thậm chí còn mở tiệc, chiêu đãi bạn bè, đồng nghiệp cùng nhau chia sẻ tin vui Lục Yên thi đậu Tam trung Bắc Thành.

Trước khai giảng mấy ngày, Lục Trăn thần bí mà đưa Lục Yên tới hậu viện của nhà lớn, nói phải cho cô một niềm vui bất ngờ.

Lục Yên tò mò đi theo cậu, thình lình phát hiện trên mặt cỏ màu xanh đậm là một chiếc xe đạp mới tinh hiệu Tiệp An!

Nói thật, Lục Yên đã thật nhiều năm không được đi xe đạp, từ cao trung đã bắt đầu không được đi, ba vì phòng ngừa cô lúc tan học sẽ đi ra ngoài lêu lổng, mỗi ngày đều phái xe riêng tới trường đón cô.

Kỳ thật Lục Yên rất hâm mộ những bạn học có xe đạp, có thể cùng nhau đạp xe cùng tan học.

Hiện tại Lục Trăn tặng cô một chiếc xe đạp mới tinh, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, có lẽ xem như một loại bồi thường.

Lục Yên hưng phấn mà ôm ba mình một hồi, không thể chờ đợi được nữa mà leo lên chiếc xe đạp thanh tú kiểu nữ.

Xe không lớn, tương đối phù hợp với thân hình nhỏ nhắn của cô, Lục Trăn là thẩm mỹ của thẳng nam điển hình, cảm thấy con gái đều thích màu hồng, cho nên đặc biệt mua một chiếc màu hường phấn bánh bèo.

Mà ông vẫn duy trì gu thẩm mỹ như vậy đến tận tuổi trung niên, khi còn nhỏ váy áo trong phòng Lục Yên tất cả đều là kiểu dáng đáng yêu dành cho thiếu nữ.

Lục Yên thích đạp xe đi lung tung, trên đường lúc này chỉ có những xe đạp kiểu cũ, có thể có được một chiếc xe đạp hiện đại như thế này thì rất phong cách.

Hiện tại thành phố Bắc Thành vẫn chưa quy hoạch, cho nên có vẻ rất nhỏ, trên đường tùy ý cũng có thể gặp được người quen.

Lục Yên quẹo qua một góc đường, bỗng nhiên nhìn thấy bóng dáng cao gầy của Thẩm Quát.

Anh mặc một chiếc áo ba lỗ, xách theo một túi lê vàng óng ánh, đi tới phía con đường tắt, hình như là đang về nhà.

Lục Yên dẫm bàn đạp, vội vàng đi theo, vẫn duy trì khoảng cách mười mấy mét với anh, sợ bị anh phát hiện.

Hẻm nhỏ có không ít cư dân, rất nhiều người vì muốn thuận tiện hơn nên đã trực tiếp nấu cơm bằng than tổ ong ở ngõ nhỏ, còn có người phơi quần áo, những đứa bé cầm máy bay giấy chạy tới chạy lui...

Hẻm nhỏ luôn tràn ngập không khí "khói lửa nhân gian" như vậy.

Bóng lưng kiên cường của Thẩm Quát trong ánh nắng hoàng hôn tạo nên một tầng ánh sáng nhu hòa.

Xung quanh những đứa trẻ "gấu con" vừa thấy anh đi tới lập tức hô to người xấu tới, nhanh chóng giải tán, trốn đến rất xa.

Có một người phụ nữ ở đầu ngõ phơi quần áo, khi Thẩm Quát đã đi qua, cố ý phóng to âm lượng mắng: “Trong nhà có một con ma ốm, cả ngày chỉ biết ồn ào làm cho mấy đứa nhỏ không có cách nào chuyên tâm học tập được, chết sớm một chút thì tốt rồi.”

Thẩm Quát bỗng nhiên dừng lại, quay đầu lại lạnh lùng nhìn bà ta một cái.

Người phụ nữ kia bị đôi mắt lạnh lẽo của anh nhìn qua, trong lòng có chút sợ hãi, gắng gượng hùng hổ nói:“Vốn dĩ là thế còn không cho người ta nói, thật là.”

Thẩm Quát không cùng bà ta so đo, xoay người đi đến một đầu khác của hẻm nhỏ.

Lục Yên đạp xe qua hẻm nhỏ, cố ý đi nhanh hơn, hướng tới vũng nước bên cạnh người phụ nữ kia.

“Rào” một tiếng vang lên, xe đạp làm vũng nước bùn bắn lên, dội vào người phụ nữ vừa mới phơi chăn kia, thảm không nỡ nhìn.

Bà ta không kịp tránh đi, tức giận đến mức lông mày dựng ngược, nhìn Lục Yên chửi ầm lên: “Không có mắt à!”

Lục Yên nhìn bà ta khiêu khích mà cười cười, dẫm bàn đạp, như một cơn gió mà rời đi.

Người phụ nữ muốn đuổi theo cô, nhưng bà ta lại rất mập mạp, chạy không tới vài bước đã mệt đến mức thở hồng hộc, chỉ có thể đứng ở giao lộ chửi đổng.

Lục Yên trước kia chưa thấy người đàn bà nào đanh đá như vậy, bị đuổi theo mắng, cô thật ra cũng hơi sợ, nhưng mà thấy Thẩm Quát bị người ta bắt nạt, trong lòng Lục Yên cảm thấy không dễ chịu.

Anh tựa như một cái lò xo bị căng ra hết mức, không biết khi nào sẽ bắn ngược lại.

Anh sở hữu mũi nhọn sắc bén, sau lại đều hướng về Lục Trăn, hướng về phía nhà bọn cô. Ví dụ như những năm đó anh điên cuồng trả thù Lục Trăn, trong mấy năm ngắn ngủn đã làm ông táng gia bại sản.

Lục Yên đạp xe tiến vào nhà Thẩm Quát, đột nhiên bị một đôi tay xách cổ áo, trực tiếp đem cô từ trên xe đạp kéo xuống.

Lục Yên kinh ngạc thốt lên một tiếng, còn chưa kịp nhìn rõ đã bị người con trai mạnh mẽ ấn ở ven tường.

“Vì sao lại đi theo anh.” Tiếng của anh trầm thấp mạnh mẽ.

Lục Yên nhìn ngũ quan gần trong gang tấc của anh, tim chợt đập nhanh hơn.

Đường nét ngũ qua của anh đặc biệt cường tráng, đỉnh mày như nhậm, đáy mắt hàn ý dày đặc, toàn thân đều lộ ra một cổ hương vị "người sống chớ gần".

“Vừa mới thấy anh, muốn cùng chào hỏi.” Lục Yên chột dạ mà nói: “Anh làm tay em đau.”

Thẩm Quát nghiêng ánh mắt qua, quả nhiên, cổ tay mảnh khánh của cô bị anh nắm xuất hiện một vệt đỏ.

Con gái không giống con trai, "thân kiều thể nhuyễn", không thể dễ dàng chạm vào, đặc biệt là tiểu nha đầu được nuông chiều từ bé này lại càng là khó đụng vào hơn.

* Thân kiều thể nhuyễn: cơ thể yêu kiều, mềm mại

Anh thoáng buông tay, nhưng lại ghé sát vào khuôn mặt cô, nhìn cô né tránh mắt ánh mắt của mình, nói: “Làm sao, có hứng thú với lão tử?”

Lục Yên dựa lưng vào vách tường, chớp đôi mắt long lanh, ngây ngốc mà nhìn anh.

“Đúng vậy.” Cô thẳng thắn thừa nhận: “Về sau chúng ta có thể cùng đi đến quán game nữa không?”

Thẩm Quát cười lạnh.

Anh có tự mình hiểu lấy, cô là con nhà giàu được nuông chiều từ bé như vậy sẽ không có khả năng thích một đứa xuất thân nghèo khó như anh.

“Lão tử không có thời gian, muốn chơi, kêu anh trai em ấy...” Anh còn chưa nói xong, không ngờ Lục Yên lại đưa tay chạm vào khóe môi của anh, nơi có vết máu đọng lại.

“Anh lại đánh nhau, là anh của em làm?”

Thẩm Quát tựa như điện giật, lập tức lùi về phía sau hai bước, bên môi lưu lại cảm giác hơi lành lạnh của đầu ngón tay của thiếu nữ.

“Không phải.” Anh quay đầu đi, tránh khỏi tầm mắt cô, tim bỗng nhiên đập nhanh hơn.

Đúng lúc này, trong nhà truyền đến tiếng ho khan nặng nề, tiếng khàn khàn của một người đàn ông trung niên vang lên: “Tiểu Quát, con cùng ai nói chuyện vậy?”

“Bạn học.”

Lục Yên thoáng nhìn qua khe cửa, Thẩm Quát lập tức duỗi tay che cửa lại, nói với cô: “Đi mau, đừng trở lại.”

Lục Yên bị mất mặt, nâng xe đạp từ dưới đất lên, quay đầu nhìn lại nơi anh ở.

Ngôi nhà ẩm ướt, song sắt cửa sổ đen như mực, nhìn qua nặng nề lại áp lực.

“Đúng rồi, em thi đậu Tam trung, về sau sẽ thường xuyên gặp mặt đấy.” Lục Yên nhìn anh hơi mỉm cười: “Chú Thẩm Quát, mong được dạy bảo thêm.”

“Dạy bảo cái rắm, mau đi.”

Lục Yên vội vã mà leo lên xe đạp, nhanh chóng đạp xe rời khỏi hẻm nhỏ.

Anh thấy thân ảnh của cô dần dần đi xa, khóe miệng mới nhàn nhạt giương lên, lẩm bẩm câu:

“Mẹ nó ai là chú của em....”

- ------

* Editor: chương này dài quá đi ㅠㅠ

Định đăng lâu rồi mà wattpad lỗi ㅠㅠㅠ