Trở Về Năm 1994

Chương 18: Mua mèo




Đợi đến khi mẹ con Kiều Anh thu dọn xong xuôi sương mù đã sớm tan, ánh mặt trời bắt đầu lộ ra. Kiều Anh xách theo túi đồ đi theo mẹ cô ra chợ, đi qua một quầy hàng cô dừng lại. Cô nhìn thấy quầy hàng có bán trái dừa. Nói ra thì toàn nước mắt, vụ hỏa hoạn đã qua đi hai tháng, da mặt cô cũng trắng nõn trở lại. Tóc cũng mọc dài thêm chút ít chỉ riêng lông mày và lông mi không hiểu sao nó không chịu lớn. Lại nhớ đến kiếp trước khi lớn lên, trên khuôn mặt cô điểm cô tiếc nuối nhất vẫn là cặp lông mày và lông mi không được đẹp. Lông mày hơi ngắn, lông mi không được dài. Sắc đẹp trời ban ai chẳng muốn, nhưng nếu không có thì chỉ có thể tự mình cố gắng vậy. Có người đã cho cô lời khuyên là dùng dầu dừa sẽ giúp lông mày lông mi dài và đậm hơn. Nhưng cô kiên trì không được bao lâu thì bỏ gánh. Hiện giờ không phải cô có nhiều thời gian sao, thử một chút biết đâu kết quả lại bất ngờ. Nghĩ vậy, Kiều Anh quay sang nói chuyện với mẹ cô: "Mẹ mua quả dừa nhé!"

Mẹ cô nghe xong tưởng cô muốn ăn thịt kho dừa cũng không phản đối. Hai mẹ con tiến lại gần quầy hàng, mẹ cô đặt hai thùng xốp xuống hỏi cô bán hàng giá cả. Cô bán hàng nhiệt tình báo giá, mẹ cô tính toán mua nửa quả. Kiều Anh đứng bên cạnh, giật nhẹ tay mẹ cô nói: "Con muốn mua hai quả." Mẹ cô khó hiểu hỏi lại: "Con mua làm gì nhiều thế, ăn lại không hết."

Dù sao mẹ cô cũng là người trực tiếp làm dầu dừa, trước sau gì cũng sẽ biết, cũng không cần thiết che dấu, cô nói: "Con muốn làm dầu dừa." Sợ mẹ cô không đồng ý Kiều Anh tiếp tục nói: "Dầu dừa có nhiều công dụng lắm. Bây giờ không phải mùa đông sao, con thấy mẹ và chị đều bị lẻ môi và chân tay. Bôi dầu dừa lên sẽ không bị như vậy nữa."

Mẹ cô cũng nghe người ta nhắc tới công dụng của dầu dừa nhưng vấn đề là bà không biết làm nha. Vì vậy bà lắc đầu nói: "Mẹ không biết làm, mua về cũng lãng phí."

"Con biết cách làm." Kiều Anh vội nói. Không những biết cách làm dầu dừa, ngay cả hệ liệt các thứ làm từ dừa cô cũng biết. Chỉ là chưa từng tự làm mà thôi.

Mẹ cô trố mắt lên vì kinh ngạc, bán tín bán nghi hỏi lại: "Con học từ đâu?"

Kiều Anh mím môi không biết lấy lời nói dối nào lừa gạt mẹ cô. Nghĩ nghĩ cô thử trả lời mẹ cô: "Con học được trong mơ." Tuy phản khoa học chút nhưng còn không hoang đường bằng việc nói cô từ tương lai trở về.

Mẹ cô nghe xong trừu trừu khóe miệng, nằm mơ mà học được thì heo mẹ cũng có thể leo cây. Cũng chỉ là hai quả dừa mà thôi, nếu con gái bà muốn mua, vậy thì mua về ăn từ từ cũng được. Nghĩ rồi mẹ cô cúi xuống chọn hai trái dừa to nhất đưa cho cô bán hàng. Lúc này Kiều Anh cũng phản ứng lại đây, mẹ cô tuy không tin cô nhưng lại rất chiều cô. Chỉ cần điều kiện cho phép bà luôn thỏa mãn nhu cầu của chị em cô.

Thấy hai bên tiền trao cháo múc xong Kiều Anh lại gọi lại mẹ cô. Làm dầu dừa đơn giản nhưng công đoạn sơ chế cắt gọt mất nhiều thời gian. Tốt nhất vẫn là để người chuyên nghiệp làm cho nhanh: "Mẹ bảo cô bán hàng bổ quả dừa ra và nạo thành sợi được không?"

Mẹ cô chưa kịp trả lời, thì cô bán hàng đã vội đề cử bản thân: "Chỗ em có dụng cụ bổ dừa nhanh gọn, nạo dừa cũng rất nhanh chóng. Chỉ mất một trăm đồng một quả. Chị có làm không em giúp cho?"

Mẹ cô trừng mắt Kiều Anh một cái rồi quay sang cô bán hàng nói: "Ừ, em làm giúp chị đi."

Quả thật tay nghề chặt dừa của cô bán hàng rất cao. Chỉ vài nhát đao đã chặt được một quả dừa, cô bán hàng hỏi hai mẹ con cô có lấy nước dừa không. Mẹ cô vội vàng gật đầu, bà định mua thịt về ăn, có nước dừa về làm thịt kho tàu thì càng ngon. Hai mươi phút sau, hai trái dưa đã được xử lý thành một túi dừa sợi. Kiều Anh giơ tay nhận lấy đồ từ tay cô bán hàng, hai mẹ con cô lại di chuyển đến quầy thịt. Đến hơi muộn nên không còn thịt ba chỉ, mẹ cô đành chắp vá mua một cân thịt vai rồi ra về.



Hai mẹ con cô về đến nhà cũng gần bảy giờ. Chỉ lo về nhà đếm tiền mẹ cô đã quên mua đồ ăn sáng. Kiều Anh đói mềm nằm bò trên ghế chờ mỳ chín. Mẹ cô thì ngồi ngay bên cạnh cô mở túi đếm tiền. Lúc này chị cô cũng bưng bát mỳ đặt trước mặt Kiều Anh, rồi quay sang ra nhập đội quân đếm tiền với mẹ cô. Kiều Anh không thèm nhìn hai người, có bao nhiêu tiền không phải đếm cô cũng biết rõ ràng. Bố cô gửi về sáu mươi cân hoa quả, trừ đi ba cân mang về biếu bà nội, bà ngoại và một cân nhà cô thắp hương. Còn lại năm mươi bảy cân.

Loại một ba sáu cân, loại hai hai mốt cân, còn lại ba cân là loại ba. Trừ tiền phí vận chuyển và mua túi ni lông, nhà cô hôm nay lãi ròng tầm hơn bốn mươi nghìn đồng.

Quả nhiên không bao lâu mẹ hưng phấn công bố số tiền kiếm được là bốn mươi bốn nghìn năm trăm đồng. Kiều Anh mỉm cười nuốt nốt sợi mỳ cuối cùng vào bụng. Ngày đầu ra quân thu được kết quả này không tồi chút nào.

Ba mẹ con cô đang đắm chìm trong niềm vui kiếm tiền, thấy ngoài cổng Hoa chạy tới. Hóa ra bố cô gọi điện thoại về. Ba mẹ con cô vội vàng đóng cửa chạy tới nhà Hoa.

Vào nhà thấy bà nội Hoa đầy mặt không vui ngồi ở trên bàn. Kiều Anh biết bà không vui vì đâu, thầm cười trong bụng nhưng ngoài miệng vẫn chào hỏi như thường. Đợi tầm năm phút tiếng chuông điện thoại vang lên, mẹ cô vội nghe máy. Nhớ tới lần trước bị bố cô ngó lơ, Kiều Anh quyết định đi xem em mèo nhà Hoa. Vừa nghĩ tới em mèo, thì đã thấy Hoa bế nó ra ngoài phòng khách. Nhìn em mèo nằm yên trong lòng Hoa, nếu không thấy bụng nó còn phập phồng thì lại tưởng Hoa đang ôm một con mèo chết. Không hoạt bát linh động như lần trước cô nhìn thấy. Kiều Anh nhíu mày nhìn Hoa hỏi: "Nó làm sao vậy?"

Hoa ấp úng không có trả lời, bà nội Hoa ngồi bên cạnh chen vào nói: "Kén ăn chứ sao, chỉ ăn thịt ai nuôi cho nổi."

Kiều Anh cũng không bất ngờ, ở quê mèo thường nuôi thả giống như nuôi chó vậy đều ăn cơm thừa canh cặn. Thịt đến người còn ăn không đủ chứ nói gì cho mèo ăn. Nhưng mèo con thì ăn đáng bao nhiêu đâu, nhà Hoa mang tiếng khá giả, vài miếng thịt mà cũng luyến tiếc. Nhìn em mèo héo héo chắc là do đói quá đi. Cô trào phúng nói: "Nhà bà giàu có nhất làng, mà nuôi một con mèo con cũng khó khăn thế ạ? Nếu không bà bán lại cho cháu để cháu nuôi cho thế nào ạ?"

Bà nội Hoa mắt sáng lên, nghe nói mèo này là mèo Tây giá cao lắm. Nếu bán đi bà cũng được một khoản tiền. Bà đang định đồng ý thì nghe Hoa la lên: "Đây là mèo của cháu, không được bán."

Bà nội Hoa khinh thường nhìn Hoa nói: "Mèo của cháu, vậy mang tiền lại đây trả bà tiền mua đồ ăn cho nó."

"Đó là từ khẩu phần ăn của cháu bớt ra." Cô mỗi lần đều để lại một miếng nhỏ thịt cho mèo con ăn. Ở nhà với bà nội cả tuần mới có thịt ăn một lần, bà toàn gắp cho em trai, cô cũng thèm.

"Đấy cũng là tiền bà mua thịt về, vẫn phải trả tiền." Bà nội Hoa vô lý nói.

Hoa lúc này cũng tức giận lớn tiếng nói: "Đấy là bố mẹ cháu đưa tiền ăn của chị em cháu cho bà. Sao cháu phải trả?"



Kiều Anh há hốc mồm, cô chỉ nói có một câu mà sao đã thành gia đình đại chiến thế này. Mắt thấy cuộc chiến có khả năng leo thang Kiều Anh vội vàng đứng ra hòa giải: "Cháu có đề nghị này bà và bạn Hoa thấy có ổn không?"

Hai người đang đỏ mặt cãi nhau nghe vậy đồng loạt hỏi lại: "Đề nghị gì?"

Kiều Anh mỉm cười trả lời: "Bán mèo con cho cháu tiền hai người chia đôi thế nào?"

Hoa nghe xong dao động, cô không có nhiều tiền riêng. Nếu bán mèo đi có một nửa tiền kia cô có thể mua được nhiều thứ. Còn mèo sao, hôm nào lại lên thành phố xin anh họ một con về nuôi cũng được. Nghĩ vậy cô vội vàng gật đầu nói: "Tớ thấy ý kiến này được đấy." Để tỏ thái độ Hoa còn hào phóng đưa cho Kiều Anh bế mèo con.

Bà nội Hoa không đồng ý, bà muốn toàn bộ tiền không cho Hoa một xu. Thế là hai bà cháu lại giằng co lên. Kiều Anh đứng xem mà chán chẳng buồn can. Đợi hai bên cãi nhau mệt mỏi cô mới lên tiếng: "Cháu nghĩ hai người vẫn là đóng cửa chia tiền đi. Giờ báo cho cháu em mèo này giá bao nhiêu vậy?"

Lúc này hai người kia mới tỉnh táo lại, bà nội Hoa nghĩ một lúc rồi đưa ra giá: "Một trăm nghìn."

Kiều Anh không nói gì đem trả lại em mèo cho Hoa, chuẩn bị ra về. Bà nội Hoa nóng nảy: "Cháu có thể mặc cả mà, đừng đi."

Kiều Anh quay lại nói: "Hai mươi nghìn." Mèo ta chỉ có năm nghìn đồng một con. Cô đã báo gấp bốn lần.

Bà nội Hoa không đồng ý, cậy già lên mặt nói: "Đây là mèo Tây, nó rất đắt. Ở quê làm gì có con mèo nào như thế này. Bà bớt cho cháu mười nghìn vì tình làng nghĩa xóm."

Kiều Anh mỉm cười nói: "Cháu cũng không dám nhận tình nghĩa này vẫn là để người khác hưởng đi." Nói rồi quay đi. Bà Hoa thấy thái độ của Kiều Anh kiên quyết thế đành phải hạ giá. Nhưng báo ra giá nào Kiều Anh chỉ trả hai mươi nghìn. Đang giằng co thì mẹ cô cũng gọi điện thoại xong đi vào chào tạm biệt. Nghe thấy bà nội Hoa báo giá, mẹ cô tức giận nói: "Bà định lừa con cháu đấy hả, con mèo nửa sống nửa chết này mà bán giá cắt cổ. Thôi bà để lại bán cho người khác đi. Anh Anh về thôi."

Kiều Anh không biết mẹ cô nói thật hay diễn trò đành phải chậm rì rì đi theo. Hai bà cháu Hoa nhìn con mèo giống thoi thóp thật, vội vàng gọi mẹ con Kiều Anh lại thương lượng.

Cuối cùng em mèo được mua với giá mười lăm nghìn, chính thức trở thành thành viên tiếp theo trong nhà Kiều Anh.