Trở Về Năm 1994

Chương 12: Chuyện ma quỷ




Không khí gia đình lắng đọng trong chốc lát. Bố Kiều Anh là người nhanh nhất lấy lại bình tĩnh hỏi Kiều Anh: "Con thấy ai bị chết đuối?"

Kiều Anh lúc này đã khôi phục chút ít thần trí, cũng ý thức được vừa rồi bản thân nói chuyện gì. Cô cũng không biết trả lời ra sao! Cuối cùng Kiều Anh đành căng da đầu nói thật với bố mẹ cô: "Con mơ thấy có người bị chết đuối."

Nghe vậy, người nhà cô tất cả đều thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi làm bọn họ hãi quá. Mẹ cô rất từng trải mà an ủi cô: "Giấc mơ thường ngược lại với hiện thực. Chết là sinh đấy. Biết đâu làng mình lại có một em bé sắp chào đời. Không có vấn đề gì đâu."

Nghe rất có sức thuyết phục, nhưng Kiều Anh không có được an ủi đến. Bởi những hình ảnh trong giấc mơ rất chân thật. Chân thật đến mức cô cảm giác như mình đang trực tiếp chứng kiến giống nhau. Điều ám ảnh nhất vẫn là gương mặt và bộ váy mà Hoa mặc. Đúng vậy, nạn nhân mà cô mơ thấy là Hoa và em trai Hoa. Thật là khó tin, mấy giờ trước cô mới gặp mặt.

"Hay mình trọng sinh về quá khứ, lại có thêm năng lực đặc biệt biết trước tai nạn của người khác?" Nghĩ vậy nhưng cô lại tự mình phủ nhận. Trọng sinh đã là một chuyện huyền huyễn lắm rồi, thêm năng lực đặc biệt nữa. Cô nghĩ các cụ nhà cô đã có thể gánh còng lưng.

Loại trừ siêu năng lực ra, còn có một khả năng. Đây chính là ký ức được chôn vùi trong tiềm thức của cô. Hồi bé rất có thể cô đã vô tình nhìn thấy cảnh này. Nó quá ám ảnh nên bộ não lựa chọn tạm thời xóa đi. Mà hôm nay cô lại gặp được chị em Hoa nên ký ức đó mới thức tỉnh. Hoặc cũng có thể chỉ là một giấc mơ vớ vẩn mà thôi.

Càng nghĩ càng đau đầu, cô cũng chỉ biết thở dài chứ làm sao giờ? Nhưng cô còn chưa kịp thở dài đã bị mẹ cô xách lên mang ra nhà tắm. Chị cô đã chuẩn bị nước ấm và quần áo ở đó. Thấy cô còn thất thần mẹ cô định động thủ giúp cô tắm. Lần này thì Kiều Anh hoàn toàn tỉnh hẳn, cô từ chối sự giúp đỡ của mẹ cô. Trêu đùa gì vậy, cô lớn thế này còn phải nhờ mẹ tắm rửa, mặt cô có còn muốn nữa không?

Tắm rửa xong, Kiều Anh héo héo nằm lại giường. Cô giờ cũng không dám ngủ, cảnh trong mơ vừa rồi giống phim kinh dị vậy. Quá đáng sợ. Kiều Anh vò đầu trong chốc lát vẫn nhận mệnh đứng dậy rời giường. Dù chuyện này là thật hay giả cô cũng phải làm gì đó nếu không lương tâm sẽ rất cắn rứt.

Kiều Anh lấy chiếc nón đội lên đầu quay sang nói chuyện với chị cô: "Em đi tìm Thủy chơi nhé chị!"

Chị cô liếc nhìn cô một vòng rồi gật đầu nói: "Ừ, đừng nghịch bùn là được."

Kiều Anh chỉ gật đầu rồi đi ra khỏi nhà.

Ngoài trời nắng vẫn còn khá gắt, con đường làng cô giờ đã trải đầy rơm rạ. Cô gian nan đi qua những lớp rơm dầy trên đường. Cô muốn đến nhà Hoa một chuyến nhưng vấn đề là cô không biết nhà Hoa ở đâu. Cô chỉ phải hỏi một thím trên đường đi và nhận được câu trả lời không thể ngắn gọn hơn: "Nhà hai tầng to nhất làng ấy." Kiều Anh còn chưa kịp cám ơn thím kia đã nhanh chóng đi rồi. Theo lời thím kia nói, Kiều Anh mất mười phút mới tìm được căn nhà hai tầng to nhất làng. Ngôi nhà hai tầng khoảng hai trăm mét vuông, nhìn cũng mới xây một vài năm. Bên ngoài không có lăn sơn chỉ được quét một lớp ve màu xanh. Tổng thể nhìn so với mặt bằng chung trong làng cô hiện giờ, căn nhà này không khác gì biệt thự. Kiều Anh dựa theo giấc mơ vòng về phía đằng sau căn nhà, thấy một khu vườn cây trái xum xuê. Đi tiếp một đoạn quả thật có một cái ao rộng chừng hai đến ba mẫu nằm cạnh vườn cây nhà Hoa. Kiều Anh hít sâu một hơi rồi thở hắt ra, lần này không còn sự may mắn nào nữa. Cảnh vật xung quanh giống y chang cảnh trong giấc mơ của cô.



Cô nhìn chằm chằm vào nơi sẽ phát sinh tai nạn trong chốc lát, mới quay lại trước cổng nhà Hoa. Khác với người dân trong làng thường trồng cây dâm bụt để làm tường ngăn. Nhà Hoa chung quanh được bao bọc bằng một bức tường cao gần hai mét. Phía trên còn gắn những mảnh thủy tinh sắc nhọn, dưới ánh mặt trời chúng nó sáng long lanh. Đồng bộ với bức tường là cánh cửa làm bằng sắt, trên đầu những thanh sắt đều có đỉnh nhọn hướng lên trên. Nhìn cảnh kín cổng cao tường nhà Hoa, Kiều Anh lại nghĩ đến những tên trộm nếu có đến đây chắc cũng chỉ bất lực mà ra về.

Kiều Anh lảng vảng ở trước nhà Hoa đã bị bà nội Hoa theo dõi. Nên không chờ cô gọi cửa, bà nội Hoa đã mặt âm trầm ra mở cổng. Từ trên cao nhìn xuống Kiều Anh rồi hỏi: "Đứng ở cửa làm gì? Tìm ai hay định ăn trộm thứ gì?" Trong nháy mắt giá trị thiện cảm của Kiều Anh với bà nội Hoa tụt về số âm. Ánh mắt của cô lạnh hơn, người thế này cô không thể nào ưa nổi. Cố nén cảm xúc muốn bùng nổ trong người Kiều Anh mỉm cười giả tạo trả lời: "Cháu đến tìm Hoa chơi. Nhưng sợ làm phiền gia đình nên không dám gọi cửa."

Bà nội Hoa cũng không mở cổng cho Kiều Anh vào mà chỉ dùng ánh mắt xem kỹ nhìn cô. Như là nhận ra cô là ai, bà ta xoay người gọi vào trong nhà: "Hoa ơi, ra ngoài có người gặp!"

Chỉ chốc lát sau Kiều Anh nghe tiếng bước chân từ trong nhà chạy ra. Chưa đến nơi đã nghe thấy một giọng nữ đầy ghét bỏ vang lên: "Cháu đã bảo không được gọi cháu tên Hoa, quê đã chết!"

Tiếng nói vừa dứt người cũng đứng ở cổng, nhìn chằm chằm vào Kiều Anh không lên tiếng. Thấy Hoa không nhận ra mình Kiều Anh đành phải lên tiếng: "Không nhận ra hả? Tớ Kiều Anh đây!"

Hoa ngẩn ra trong chốc lát rồi không hề hình tượng cười ầm lên: "Ha ha ha! Kiều Anh! Sao cậu lại biến thành bộ dạng này. Xấu quá tớ nhận không ra."

Kiều Anh trong lòng hừ một tiếng, sau đó như "trà xanh" bám vào người nhỏ nhẹ nói: "Hôm nay tớ nhìn thấy cậu về quê. Lại nghe Thủy nói cậu sang tuần muốn đi học cùng lớp với bọn tớ. Vì vậy tớ đến nhà hỏi cậu học tập thế nào? Không hiểu chỗ nào thì hỏi tớ." Nói xong Kiều Anh cũng rùng mình. Trà ngôn trà ngữ này cô cũng khiêng không được. Thế mà Hoa vẫn khỏe mạnh còn nở nụ cười rạng rỡ nói: "Thế sao? Cậu vào nhà tớ chơi đi. Tớ học ở trên thành phố, trình độ cao hơn ở quê nhiều. Có gì không hiểu tớ dạy cho cậu cũng được."

Vừa nói Hoa vừa kéo cô vào nhà. Hoa nhiệt tình một cách bất thường, hết khoe giày mới, cặp sách mới, váy mới ngay cả kẹp tóc cũng không buông tha. Tâm tư của Hoa, người trưởng thành như Kiều Anh sao mà không biết. Không phải muốn khoe khoang sao, cô để cho Hoa khoe cái đủ. Bằng tâm mà nói Hoa chỉ là đứa trẻ con được nuông chiều từ bé có chút kiêu căng, có chút phiền nhưng không đáng chết. Lại nhìn em trai Hoa đang ngồi chơi đồ chơi, Kiều Anh chỉ phải nhịn xuống. Làm việc tốt thường gian nan, cô cũng chỉ làm hết khả năng của mình, miễn cho sau này áy náy.

Hai mạng người là gánh nặng quá lớn, cô quá nhỏ để giải quyết được việc này. Lúc trước cô đã từng suy xét nói cho bố mẹ để họ giúp đỡ. Nhưng nghĩ lại cho dù bố mẹ cô tin, đến nói cho gia đình Hoa cũng sẽ chẳng ai tin. Sợ hai nhà sông núi kết thù mất. Không còn cách nào cô chỉ có thể tự mình tới nhà giám sát. Nhưng này chưa đủ, cô không biết ngày nào giờ nào xảy ra tai nạn. Cô còn phải đi học không thể cả ngày đi theo Hoa được. Chỉ có thể nói bóng gió cho Hoa và người nhà Hoa biết. Nhưng bằng cách nào đâu? Kiều Anh chỉ nghĩ được kể chuyện ma để dọa Hoa thôi.

Hoa vẫn còn thiên chân mỉm cười đắc ý nhìn Kiều Anh, mà không biết cô bạn đang lên kế hoạch dọa ma mình.

Thấy Hoa đã không còn gì để khoe, Kiều Anh nhìn Hoa cười nói: "Cậu có biết cái ao đằng sau nhà cậu vì sao mà có không?"

Đề tài này Hoa thấy hứng thú, vội hỏi lại Kiều Anh: "Nó từ đâu mà có vậy?"

Kiều Anh mỉm cười nói ra lai lịch: "Hơn hai mươi năm trước nước mình vẫn còn chiến tranh. Giặc Mỹ đã ném bom xuống làng mình. Quả bom nổ to tạo thành hố sâu, người dân làng mình thấy hố quá sâu và rộng nên để lại cải tạo nó thành ao lớn như ngày nay."



"Thật hả?" Hoa chạy lên cửa sổ tầng hai nhìn ra bên ngoài ao. Thấy ao hình tròn rất giống quả bom nổ tạo thành. Hoa cũng dần dần tin Kiều Anh nói. Kiều Anh cũng đi lên tầng hai, cô nói bằng giọng thần bí: "Đúng vậy, nghe mọi người kể lại. Lúc đấy máy bay Mỹ bay qua làng mình. Mọi người đều xuống hầm trú ẩn hết, trên mặt đất chỉ còn lại đội cảm tử chiến đấu đến cùng. Cuối cùng các chú ấy đã bị máy bay Mỹ ném bom chôn vùi xuống chiếc ao kia."

Vừa nói Kiều Anh vừa chỉ xuống địa điểm ao gần vườn nhà Hoa. "Nghe mọi người nói là không tìm được thi thể, chỉ lấy vật tùy thân mang theo để chôn cùng." Nói xong lại quay sang hỏi Hoa: "Cậu có biết những thi thể ấy ở đâu không?"

Hoa nghĩ một chút rồi run lập cập nói: "Chẳng lẽ là bị nổ tan xác?"

Kiều Anh nhìn vào mắt của Hoa khẳng định nói: "Đúng vậy. Cái ao này đều có máu thịt của các chú bồ đội hòa lẫn vào. Chắc cậu không biết làng mình không ai ăn cá ở ao này hết. Cậu có sợ không?"

Hoa đã rất sợ nhưng vẫn cố tỏ vẻ không sao: "Toàn là những anh hùng tớ sợ gì chứ?"

Kiều Anh thấy Hoa vẫn chưa đủ sợ, quyết định thêm chút muối cho câu chuyện mặn hơn: "Cậu biết không, những người còn trẻ mà bị chết oan. Khi chết đi sẽ không đi đầu thai ngay. Mà họ phải ở lại dương gian cho đến khi dương thọ của họ hết mới có thể đầu thai."

Hoa trố mắt say sưa nghe. Kiều Anh lúc này tiếp tục kể: "Năm rộng tháng dài làm ma cũng cô đơn cần người bầu bạn." Nói đến đây Kiều Anh lại quay sang nhìn Hoa ý có điều chỉ mà nói: "Họ sẽ chọn những người một mình đến gần ao, rồi kéo họ xuống dìm cho đến chết."

Lần này Hoa cũng không bình tĩnh: "Họ là anh hùng mà sao có thể làm thế được."

"Đấy chỉ là khi họ còn sống thôi. Khi chết đi rồi họ sẽ thành ma, không còn nhớ gì cả, họ chỉ là những con ma cô đơn thôi." Để cho câu chuyện thật chút Kiều Anh lại đưa ra một vài vụ đuối nước xảy ra ở cái ao này. Cuối cùng cảnh cáo mà nhìn Hoa: "Họ sẽ bắt những cô gái trẻ xuống làm vợ, nhưng trẻ em họ cũng không buông tha. Nhất là những cô bé đáng yêu, họ sẽ bắt xuống làm người hầu. Tớ thấy cậu lớn lên rất đáng yêu, hợp với yêu cầu của họ. Nên tốt nhất là cậu đừng đến gần bờ ao một mình. Nhất là buổi trưa, rất có thể cậu sẽ bị họ kéo xuống làm bạn vĩnh viễn với họ đấy. Nhớ không?"

Hoa giờ vẫn là trẻ con nghe vậy chỉ trắng mặt gật đầu. Có chết cũng không dám ra bờ ao chơi.

Kiều Anh thấy kết quả này cũng hài lòng. Nói thật câu chuyện này trăm ngàn lỗ hổng, cô nghĩ không lừa Hoa được bao lâu. Được ngày nào hay ngày vậy.

Kiều Anh đứng ngoài cổng mỉm cười nhìn Hoa: "Cậu vào nhà đi. Mai tớ lại đến."