Trở Về Năm 1988

Chương 51




Trước khi làm lạp xưởng, xương sườn cùng xương cốt đều phải xử lý, Cao Lương đối với chuyện này lại phát sầu. Thời buổi này mọi người đều thích ăn thịt, không thích ăn xương cốt, đâu giống sau này xương còn bán đắt hơn thịt, thời buổi này mua thịt, đều bán kèm thêm cho khách hàng. Cao Lương thật ra thích gặm xương, nhưng nhiều xương như vậy không có khả năng ăn hết. Làm thành xương sườn kho không biết có người mua hay không, hơn nữa giá cả khẳng định phải rẻ chút, nếu không thì không bán được.

Cao Lương lóc xương sườn xuống, một phần làm thành xương sườn kho, một phần làm thành thịt xương sườn khô, cô lúc này liền suy nghĩ, nếu Khỉ Ốm mở tiệm cơm khai thì tốt rồilàm món lẩu thịt xương sườn khô, xương sườn liền có nguồn tiêu thụ, nhưng này chỉ là suy nghĩ, cho nên xương sườn kho còn phải bán rẻ, ai kêu thời buổi này xương sườn không được ưa thích đâu.

Đến lúc rót lạp xưởng, đây chính là một hạng mục lớn, thịt phải băm nhỏ trộn gia vị, cho nên mấy ngày nay trong nhà Cao Lương luôn truyền ra tiếng băm thịt, trừ bỏ Cao Lương cùng Ngô Xuân Mai, Khỉ Ốm cùng Lưu Bưu cứ rảnh cũng hỗ trợ băm thịt, bà Vương cũng hỗ trợ, ngay cả Cao San cùng Cao Cường tan học trở về đều phải tới hỗ trợ băm thịt súc ruột. Vì làm lạp xưởng, cổ tay mọi người đều muốn sưng đỏ, lúc này Cao Lương cực ký khát vọng có máy xay thịt, máy trộn cùng súc ruột, lạp xưởng thuần thủ công quả thực quá mỏi mệt.

Bận rộn ba ngày, rốt cuộc mới làm xong lạp xưởng, lúc này không chỉ có nhà Cao Lương, ngay cả nhà bà Vương cũng đều treo đầy lạp xưởng, thoạt nhìn thực hoành tráng, mọi người vừa nhấc đầu là có thể thấy lạp xưởng, nhịn không được cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy chua xót, đây thành quả vất vả của mọi người.

Làm xong, Cao Lương lại bị cảm mạo, bệnh đến đôi mắt đều không mở ra được. Ngô Xuân Mai đau lòng, cũng không ôn tập, buông sách vở, chủ động đi trong tiệm giúp cô làm thịt kho, bán đồ ăn, Cao Lương ở trên giường nằm một ngày, may mắn tuổi trẻ thân thể không tồi, khôi phục cũng mau. Cao Lương bị giáo huấn, lần sau không bao giờ làm bừa như vậy, làm ít một chút.

Cao Lương đỡ bệnh, lại vội vàng dùng nhánh cây bách huân lạp xưởng, bất quá lạp xưởng quá nhiều, thật sự huân không hết, liền chỉ huân một phần, đến lúc đó liền bán hai loại hương vị đi.

Khỉ Ốm nhắc nhở cô: "Em Lương, còn chưa làm da heo đâu."

Cao Lương lúc này mới nhớ tới da heo chưa xử lý, cũng may thời tiết lạnh, lại đặt ở tủ lạnh nhà bà Vương, da heo chưa bị hư, cô vội qua lấy da heo rửa sạch nhỏ lông, sau đó cắt nhỏ, bỏ vào trong nồi thêm gia vị, phối hương liệu thêm nước rồi ninh, ninh da đông lạnh cần thời gian tương đối dàu, như vậy collagen trong da heo mới có thể ra hết. Chờ ninh xong lại vớt hết hương liệu bên trong ra, sau đó đổ ra một cái bồn vào sạch sẽ để nó tự đông lại. Chờ hoàn toàn đông lại, liền có thể lấy ra cắt miếng ăn.

Người trong nhà đều đã quen chuyện Cao Lương luôn là làm ra các loại đồ ăn kỳ kỳ quái quái, cho nên lúc làm da heo đông lạnh, mọi người đều gấp không chờ nổi mà nếm thử. Cao San nói: "Chị cả, cái này giống như cá đông lạnh, nhưng mềm hơn cá đông lạnh, ăn thật ngon."

Khỉ Ốm nói: "Cái này cũng bán sao?"

Cao Lương nói: "Đúng vậy, cắt thành miếng làm rau trộn bán. Liền bán bằng giá rau trộn đi, tám hào một cân, sẽ có người mua đi?" Da heo đông lạnh là da heo ninh cùng nước, tỉ lệ là 1:3, trong quá trình nấu sẽ bị hao chút hơi nước, da heo đông lạnh không bán bằng giá thịt heo được.

Khỉ Ốm nói: "Khẳng định có người mua, một đồng một cân cũng được. Em phải suy xét tới chỗ xương cốt không bán được một chút."

Cao Lương nghĩ cũng đúng, xương sườn kho chỉ có thể bán hai đồng một cân, còn vừa bán vừa tặng mới bán đi được, bù ở chỗ khác một chút mới không lỗ. Vì thế Cao Lương liền bán da heo đông lạnh một đồng một cân. Vừa mới bắt đầu mọi người còn thấy hiếm lạ, xem thì nhiều mua thì ít, thứ này thoạt nhìn thật kỳ quái, cũng có thể ăn sao?

Cao Lương liền kiên nhẫn giới thiệu da heo đông lạnh với khách hàng nữ, cũng nói cho các cô biết: "Da heo đông lạnh giàu collagen, có thể đẹp da dưỡng nhan, ăn nhiều thì ít bị nếp nhăn."

Cuối thập niên 80, sinh hoạt của mọi người bắt đầu dư dả một chút, bắt đầu chú trọng chất lượng sinh cùng sự hưởng thụ về tinh thần, Cao Lương vừa nói ăn da heo đông lạnh có thể mỹ dung dưỡng nhan, khách hàng nữ liền có điểm động tâm, bất quá vẫn là nửa tin nửa ngờ: "Thiệt hay giả?"

Cao Lương nghiêm trang mà nói: "Thật sự có căn cứ khoa học. Cô nhìn mấy loại dược liệu bên trong không phải có một loại thuốc bổ cao lừa sao, cao lừa chính là dùng da lừa ngao chế ra, da heo tuy rằng không giôn da lừa, nhưng thành phần chủ yếu đều không sai biệt lắm, cũng có thể bổ huyết dưỡng nhan."

Mọi người thấy Cao Lương nói được đạo lý rõ ràng, thêm da heo đông lạnh xác thật ăn ngon lại không quá đắt, vì thế có không ít người đều nguyện ý mua chút về nếm thử. Khỉ Ốm chờ khách đi rồi, tự đáy lòng mà nói với Cao Lương: "Em Lương ăn nói thật giỏi, như thế nào biết ăn nói như vậy? Có thể đem da heo đông lạnh nói thành cao lừa, anh khâm phục." Nói xong giơ ngón tay cái với Cao Lương.

Cao Lương cười nói: "Em đâu biết ăn nói? Chỉ là suy luận, cho mọi ngươi ví dụ để dễ hiểu mà thôi, da heo đông lạnh xác thật có tác dụng này mà."

Cửa ải cuối năm càng ngày càng gần, Cao Cường cùng Cao San trước sau được nghỉ đông, Cao Phán ở trường học học bù, phải tới hết năm mới có thể nghỉ. Em trai em gái được nghỉ, trong nhà có thêm hai đứa nhỏ giúp đỡ, Cao Lương cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.

Nghĩ đến sắp ăn tết, Lý Tuấn Nghị cũng sẽ trở lại, Cao Lương không khỏi có chút chờ mong. Nhưng mà hy vọng của Cao Lương lại bị một phong thư của Lý Tuấn Nghị dập tắt, Lý Tuấn Nghị nói bọn họ mới vừa tiếp nhận nhà xưởng, có rất nhiều chuyện xử lý, năm nay khả năng không thể về nhà ăn tết. Cao Lương vừa nghe nói hắn không thể về nhà ăn tết, tức khắc cảm thấy tâm trạng trống rỗng, phảng phất chuyện chờ đợi đã lâu lại thất bại, tâm tình không khỏi ảm đạm đi, lần sau gặp mặt không biết phải tới khi nào.

Hôm nay giữa trưa Cao Lương đang cùng bà Vương làm cơm trưa, đột nhiên nghe thấy bên ngoài một tiếng quát lớn: "Hồ Hán Tam ta lại về rồi đây!"

Bà Vương vừa nghe, tức khắc tươi cười rạng rỡ, chạy nhanh ra: "Tuấn Vĩ, cháu đã về rồi?"

Lý Tuấn Vĩ biết hiện tại bà ăn cơm ở nhà Cao Lương, cho nên chuyện thứ nhất hắn làm khi về chính là chạy sang nhà Cao Lương, mà không phải nhà mình. Lý Tuấn Vĩ để tóc giống mấy nghệ sĩ lưu hành đương thời rất thời thượng, mặc áo khoác cùng quần jean màu lam, trên chân đi một đôi giày du lịch màu trắng, vừa thấy bà nội, đột nhiên dùng một tay ôm lấy bà: "Bà, cháu nhớ bà muốn chết."

Cao Lương cũng theo bà Vương ra tới, cô nhìn Lý Tuấn Vĩ, mỉm cười chào hỏi: "Tuấn Vĩ đã trở lại?"

Lý Tuấn Vĩ nhìn Cao Lương: "Cao Lương càng ngày càng xinh đẹp."

Cao Lương nói: "Đi học đại học miệng lưỡi càng ngày càng trơn tru. Được rồi, đi cất đồ, rửa tay tới ăn cơm."

Khỉ Ốm cũng hưng phấn mà nhiệt tình ôm Lý Tuấn Vĩ một cái, chỉ có Lưu Bưu là người ngoài, đứng ở một bên an tĩnh mà nhìn Lý Tuấn Vĩ.

Cao San đang ở trong phòng đọc sách nghe thấy động tĩnh chạy ra, nhìn Lý Tuấn Vĩ trước mắt có chút xa lạ, nói thẳng không cố kỵ: "Tóc anh Tuấn Vĩ thật khó nhìn, bao lâu không cắt rồi, quần cũng khó coi."

Lý Tuấn Vĩ quay đầu nhìn về phía Cao San: "Ha, cái con bé này, em thì biết cái gì, đây là thời thượng!"

Cao San phồng quai hàm làm mặt quỷ: "Thời thượng chính là biến mình giống người điên sao?" Nói xong xoay người về phòng, Lý Tuấn Vĩ như vậy với cô quá xa lạ, cô không thích.

Cao Cường hút nước mũi, cười ha hả mà nhìn Lý Tuấn Vĩ, anh Tuấn Vĩ đã trở lại, khẳng định mang về rất nhiều thứ tốt mới lạ.

Cao Lương lại lần nữa lớn tiếng nói: "Đều nhanh đi rửa tay, ăn cơm thôi."

Lý Tuấn Vĩ vội nói: "Tớ lập tức qua." Lúc ở trên xe gặm màn thầu lạnh, hắn đã tưởng niệm bữa tiệc lớn của Cao Lương làm, rốt cuộc có thể ăn cơm, có thể không vội sao.

Trên bàn cơm, Lý Tuấn Vĩ hoàn toàn là vai chính, hắn một bên ăn cơm, một bên mặt mày hớn hở mà kể lại cuộc sống đại học cùng hoạt động khóa ngoại muôn màu muôn vẻ, miệng lưỡi lưu loát mà nói mấy chuyện thú vị của bạn bè từ khắp nơi tới, thậm chí còn cùng Khỉ Ốm bàn luận tình thế thế giới và thế cục quốc gia. Cao Lương nhìn Lý Tuấn Vĩ khí phách hăng hái, cảm thấy đại học thật là một cái lò luyện, có thể thay đổi một người rất nhiều, Lý Tuấn Vĩ hiện tại tự tin, lạc quan, nhiệt huyết, nghiễm nhiên có tư thái của người làm chủ quốc gia.

Lý Tuấn Vĩ làm bà Vương kiêu ngạo như vậy, khiến Khỉ Ốm, Ngô Xuân Mai, Lưu Bưu, Cao San cùng Cao Cường hâm mộ. Cao Lương đồng thời cũng cảm thấy cao hứng cho bạn, lại ẩn ẩn cảm thấy ra một nỗi bất an tới, bởi vì cô nhớ tới chuyện đời trước Tuấn Vĩ thôi học. Hiện tại đã là năm 1989, là năm thay đổi cuộc sống của Lý Tuấn Vĩ, Cao Lương nhìn Tuấn Vĩ, không biết giúp hắn bằng cách nào.

Cao Lương hỏi Lý Tuấn Vĩ: "Tuấn Vĩ, học đại học có bận lắm không?" Lẽ ra học y sẽ rất bận, hình như Lý Tuấn Vĩ lại hoạt động xã hội sinh động như vậy.

Lý Tuấn Vĩ dừng một chút: "Đương nhiên bận."

Cao Lương nói: "Vậy sao cậu có nhiều thời gian tham gia hoạt động như vậy?"

Lý Tuấn Vĩ nói: "Có mấy môn không quan trọng liền không đi học, dù sao đại học không có ai là không trốn học, nhưng bài chuyên ngành quan trọng tớ sẽ không bỏ."

Cao San nghe vậy nhíu mày: "Tuấn Vĩ anh làm học sinh cư nhiên dám trốn học, em khinh thường anh!"

Lý Tuấn Vĩ bị Cao San nói tới sửng sốt, quay đầu liếc nhìn cô một cái, cười nói: "Em còn nhỏ biết cái gì? Cái này là biết lấy hay bỏ, có đi mới có đến."

Cao San tức giận, lớn tiếng nói: "Em là không hiểu, nhưng em biết học sinh tốt là không trốn học. Anh cho rằng mình lên đại học là ghê gớm, có thể không để giáo viên vào mắt sao? Thật đáng ghét! Em về sau không bao giờ học tập theo anh!" Nói xong liền bưng chén đứng dậy rời khỏi bàn, đi ra ngoài.

Cao Lương cũng không nghĩ tới Cao San sẽ tức giận như vậy, cho tới nay con bé đều lấy Tuấn Vĩ làm tấm gương, hiện giờ tấm gương này xác thật có vết rạn, ít nhất ở trong mắt Cao San luôn tôn kính giáo viên, nhiệt tình học tập là vết rạn, cô có chút hối hận hỏi Tuấn Vĩ vấn đề này trước mặt mọi người, Cao San một chút mặt mũi cũng không cho Lý Tuấn Vĩ. Cô cười làm lành với Tuấn Vĩ: "Tuấn Vĩ đừng so đo với San San, con bé còn nhỏ, không hiểu chuyện."

Lý Tuấn Vĩ xấu hổ mà cười cười: "Không có việc gì."

Bà Vương tiếp nhận đề tài: "Điểm này Tuấn Vĩ xác thật không tốt, cháu là học sinh, nên đi học thật tốt, không thể trốn học. San San cùng Cường Cường đều coi cháu là tấm gương, cháu lại không làm tốt"

Lý Tuấn Vĩ cười khổ mà nói: "Bà, cháu sai rồi, về sau cháu không bao giờ trốn học còn không được sao?"

Bà Vương lúc này mới vừa lòng: "Vậy còn tạm được."