Trở Về Năm 1988

Chương 23: Hồng nhạn truyền thư




Bác cả Cao Thụ Sinh nhìn ba người Uông Ngạn Quân, đứng lên, có chút khẩn trương hỏi: "Cao Lương, hắn, bọn hắn là ai?"

Cao Lương nói: "Là bạn cháu." Bọn họ đều là bạn Tuấn Nghị, nhưng nói như vậy quá lòng vòng, dứt khoát nói là bạn mình.

Trương Thời Anh đề phòng mà nhìn ba nam sinh: "Cao Lương sao cháu lại giao du với người như vậy, đối với thanh danh của cháu không được tốt."

Khỉ Ốm cùng Tam Béo vừa nghe đã tức chết rồi, nắm chặt tay đi qua, tròng mắt Khỉ Ốm trừng như mắt trâu, hung tợn mà nói: "Mẹ nó, bà này nói chuyện thế nào vậy hả? Chúng tôi làm sao? Chúng tôi gϊếŧ người phóng hỏa? Cướp bóc ăn cắp? Ít nhất chúng tôi sẽ không dùng danh nghĩa thân thích, để cháu gái chưa thành niên chất đi lấy chồng. Có thân thích như vậy sao? Tôi nói cho bà biết, về sau chúng tôi sẽ che chở Cao Lương, nếu bà còn đánh chủ ý lên con bé, phải hỏi thăm nắm đấm của chúng tôi trước. Cút cho tôi!"


Cao Thụ Sinh cao lớn chất phác bị người trẻ tuổi lùn hơn nửa cái đầu dọa sợ tới mức lui một bước, hắn lắp bắp mà nói: "Cao Lương, cháu, cháu đừng nói vớ vẩn, không cần giao du với mấy tên côn đồ này, sẽ hỏng cả đời."

Cao Lương còn chưa nói cái gì, Uông Ngạn Quân giận quá mà cười, bẻ khớp xương kêu vang: "Anh em đi lấy vũ khí, nếu đã bị mang tội danh lưu manh, hôm nay tôi không giáo huấn hai lão đông tây này một chút sẽ làm thất vọng thanh danh lưu manh này."

Ba người quả nhiên sôi nổi xoay người đi tìm đồ trong nhà Cao Lương. Trương Thời Anh là người miệng cọp gan thỏ, bắt nạt kẻ yếu, vừa thấy như vậy vội nhanh kéo cánh tay chồng đi ra ngoài cửa, tới ngoài cửa còn không quên nói: "Cao Lương, cháu quậy cùng một đám người như vậy, chính mình không muốn có thanh danh tốt cũng đừng liên lụy em trai em gái!"


Tam Béo thô giọng nói: "Người này, cái lão thái bà chết tiệt này, hôm nay tôi phải xé miệng bà! Bà đừng có mà chạy!"

Trương Thời Anh kéo chồng chạy đến đầu ngõ nhỏ, Cao Thụ Sinh đi một đoạn, nghĩ nghĩ, vẫn dừng lại: "Không được, tôi phải trở về nhìn xem, tôi không thể mặc kệ mấy chị em bọn họ sống như vậy, liên quan tới mấy tên này là xong rồi. Cao Lương còn nhỏ, con bé không biết hậu quả, cả ngày lui tới cùng những người này, về sau sao có thể gả ra ngoài? Em trai, em gái phải làm sao bây giờ?" Liên Sinh là cha Cao Lương.

Trương Thời Anh liều mạng bám trụ cánh tay chồng: "Ông trở về cho tôi! Này chẳng lẽ là chúng ta buộc con bé lui tới với những người đó? Đây là con bé tự tìm, chúng ta cũng không phải không nghĩ giúp nó, nó nghe chúng ta sao? Chê chúng ta xen vào việc người khác. Dù sao về sau mấy chị em chúng nó chết sống thế nào tôi không quản nữa, ông cũng đừng nghĩ nhúng tay vào, chuyện trong nhà còn làm không xong, đi, nhanh trở về."


Cao Thụ Sinh đột nhiên ở trên đùi dùng sức chụp một chút: "Ai nha, vốn muốn đến tìm Lý đoàn trưởng hỗ trợ, kết quả người cũng chưa gặp đã đi về, quên mất chính sự."

Trương Thời Anh cũng bỗng nhiên nhớ tới: "Gà tôi mang đến cũng chưa lấy, vẫn đặt ở nhà con bé, tôi phải trở về lấy."

Thời buổi này tham gia quân ngũ xác thật không dễ dàng, đều phải tìm chút môn đạo mới có thể đi vào. Vợ chồng Cao Thụ Sinh vì con trai nhà bọn họ có thể tham gia quân ngũ sự đã cầu qua không ít người, trước kia liền đánh chủ ý lên Lý Vệ Quốc, chủ động tới cửa bị bà Vương cự tuyệt. Bà Vương có quan hệ tốt với mẹ Cao Lương, biết việc nhà bọn họ, thực sự không thích một nhà bác cả của cô. Hai vợ chồng Cao Thụ Sinh nghe nói Lý Vệ Quốc trở về, cố ý nghĩ đến cầu ông hỗ trợ, kết quả bị bọn Uông Ngạn Quân quậy liền quên.
"Đi, vẫn là đi một chuyến." Cao Thụ Sinh dùng bàn tay thô ráp lau mồ hôi, vì con trai, cái mặt già này phải làm bất cứ giá nào. Hai vợ chồng lại vội vàng xoay người trở về.

Cao Lương nghe bác dâu nói, có chút bất đắc dĩ mà nhìn mấy người Uông Ngạn Quân cười: "Thực xin lỗi anh Uông, đừng so đo với bọn họ."

Uông Ngạn Quân buông đòn gánh vừa cầm lên, vỗ vỗ tay: "Không có việc gì, người trong giang hồ sao có thể không ai đao? Không đáng so đo cùng hai người đó. Anh nói này em Lương, thân thích này của em thật sự không được, về sau hạn chế lui tới đi."

Khỉ Ốm nói: "Đúng vậy, tật đúng là mắt mù đi, chúng ta nơi nào giống lưu manh chứ?"

Tam Béo cũng phi thường bất mãn: "Nhưng không sao, nếu anh là lưu manh, đã sớm ném bọn họ ra xa, còn có thể cho bọn họ tùy ý giương oai ở chỗ này sao." Mấy người này hiển nhiên vì chính danh của mình, chứng minh với Cao Lương bọn họ không phải lưu manh.
Cao Lương cười gật đầu: "Em biết các anh không phải, cảm ơn các anh giúp em cưỡng chế bọn họ đi."

Cao Phán ở một bên nhỏ giọng mà nói: "Chị cả, bác dâu mang theo một con gà, còn có một ít trứng gà và kẹo, làm sao bây giờ?"

Cao Lương sửng sốt, không nghĩ tới bác dâu nhỏ mọn sẽ mang gà tới cho bọn họ. Đang phát sầu xem xử lý như thế nào, đột nhiên thấy Trương Thời Anh lại vội vã quay lại, thấy bọn họ vẫn còn ở trong phòng, bà có chút bất an mà nói: "Tôi quay lại lấy gà của tôi."

Cao Lương tự giễu mà cười một chút, đã nói mà, sao có thể tốt bụng đưa gà cho bọn họ ăn. Trương Thời Anh đi vào phòng, vẻ mặt đề phòng mà nhìn máy người Uông Ngạn Quân, sau đó nhanh chóng cầm gà mái trứng gà, và kẹo rời đi. Kẹo vốn là mang cho chị em Cao Lương, hiện giờ cũng không muốn cho nữa, nhắc lên liền đi ra ngoài.
Chờ bà đi ra cửa, mấy người Uông Ngạn Quân đều nhịn không được cười thành tiếng: "Ha ha ha ha, thật là chưa thấy qua người như vậy, tới thăm người thân còn lấy đồ vật về."

Cao Lương cũng cảm thấy rất xấu hổ, sao mình lại có thân thích như vậy: "Chỉ sợ vốn dĩ không phải mang cho bọn em."

Quả nhiên, Trương Thời Anh ra khỏi nhà Cao Lương, cùng Cao Thụ Sinh sang Lý gia cách vách. Mọi người đều nhìn thấy, nhịn không được cười ha ha, Tam Béo nói: "Mẹ nó! Bọn họ đi nhà anh Nghị làm gì?"

Uông Ngạn Quân nói: "Hơn phân nửa là đi nịnh bợ chú Lý. Đi, đi, chúng ta đi xem náo nhiệt đi."

Cao Lương thầm nói, hẳn là muốn đi Lý gia cầu tình, cô mới không muốn đi xem trường hợp xấu hổ như vậy: "Em không đi, các anh đi thôi." Có người bác dâu như vậy, Cao Lương cũng cảm thấy mất mặt.
Quả nhiên, không tới mười phút, Trương Thời Anh cùng Cao Thụ Sinh lại cầm nguyên gà, trứng gà cùng kẹo đi ra, người tiễn khách chính là bà Vương. Cao Lương cảm thấy rất xấu hổ, chạy nhanh vào nhà bận rộn, coi như không biết việc này.

Lý gia gϊếŧ một con heo, còn có một ít tràng heo chưa kịp xử lý, Cao Lương quyết định đi rửa sạch sẽ kho lên. Đang bận rộn, bà Vương đi sang bên này: "Lương Lương, cháu còn bận sao?"

Cao Lương nâng eo: "Đúng vậy, bà, bà cơm nước xong rồi sao? cháu rửa sạch cái đại tràng này, kho lên cho chú nhắm rượu."

Bà Vương trìu mến nói: "Các cháu tự giữ ăn đi, hôm nay vất vả cho cháu rồi."

"Không vất vả ạ." Cao Lương cười lắc đầu.

Bà Vương đi tới gần, đè thấp thanh âm nói: "Vừa mới ngươi hai vợ chồng bác cả cháu tới nhà bà, nói muốn muốn nhờ ba Tuấn Vĩ cho con trai út bọn họ đi tòng quân. Bà đã tống cổ bọn họ trở về, việc này không phải một người có thể quyết định."
Cao Lương gật đầu nói: "Không cần để ý đến bọn họ ạ."

Bà Vương lại nói: "Bà vừa nghe tiểu Uông nói, bác dâu muốn làm mai cho cháu?"

Mặt Cao Lương có chút nóng: "Cháu không đồng ý, bà cũng biết tình huống nhà cháu, cháu sao có thể tìm đối tượng. Lại nói ba mẹ cháu mới qua đời chưa được bao lâu, mệt cho bọn họ nghĩ ra chuyện này."

Bà Vương tươi cười rạng rỡ: "Đúng vậy, bác dâu cháu chính là không biết gì. Bà nói này Lương Lương, hiện tại tuổi cháu còn nhỏ, không cần vội vàng tìm đối tượng, cháu có khả năng như vậy, tương lai có bó lớn ngươi tốt cho cháu chậm rãi chọn, đừng có gấp."

Cao Lương xấu hổ mà cười: "Cháu không gấp, bà."

"Không vội là tốt, không nên nóng nảy, chọn được người tốt lại bàn." Bà Vương vừa mới nghe Uông Ngạn Quân nói bác Cao Lương bá muốn làm mai cho cô, vội vàng lại đây, Tuấn Nghị nhà bà vừa mới rời đi, liền có người tới thọc gậy bánh xe, cháu dâu bà nhìn trúng không thể để cho người khác đoạt mất.
Bà Vương còn muốn tới giúp Cao Lương rửa tràng heo, Cao Lương chạy nhanh nói: "Bà, để cháu làm, bà cứ bận việc đi."

Bà Vương thu tay: "Đúng vậy, bà thật sự có việc, còn có nhiều khách phải chiêu đãi như vậy, bà đi về trước đây."

"Vâng, bà đi thong thả!"

Lý gia bận rộn đến 4-5 giờ chiều, khách nhân mới lục tục rời đi.

Hôm nay Cao Lương không tính toán bày quán, bởi vì thật sự quá mệt mỏi, cô rửa sạch tràng heo và kho chín, định đưa qua Lý gia. Cô bận rộn xong, lên giường nằm nghỉ ngơi trong chốc lát, vội cả ngày cho dù trẻ tuổi sức lực tốt, nhưng năng lực cũng hữu hạn.

Cao Lương mới vừa nằm xuống, liền nghe thấy Cao San nói: "Dì ạ, chị cả cháu đang ngủ."

Cao Lương chạy nhanh ra, ra cửa vừa thấy là Khuông Tú Mẫn tới: "Dì, dì tới có việc ạ?"

Khuông Tú Mẫn mỉm cười nhìn Cao Lương: "Hôm nay rất mệt đúng không?" Thời gian bà ở nhà rất ít, lúc Cao gia dọn tới bà đã đi tùy quân, nhiều nhất một năm trở về thăm nhà một lần, cùng nhà Cao Lương cũng không quá quen thuộc, bất quá mẹ chồng rất thích người Cao gia, lần này cũng khen Cao Lương không dứt miệng, nói cô còn nhỏ liền bắt đầu phải chăm sóc em trai em gái, nấu ăn ngon, mỗi ngày thức khuya dậy sớm đi bày quán bán đồ ăn, kiếm tiền nuôi cả nhà.
Cao Lương vuốt tóc mái: "Còn ổn a, dì ngồi đi. Có việc sao ạ?"

Khuông Tú Mẫn nói: "Cháu hôm nay nấu đồ ăn đặc biệt nong, mọi người đều khen, đến một chút cũng không để thừa, cháu thật giỏi."

"Dì quá khen." Cao Lương ngượng ngùng mà cười, dì không phải là cố ý tới khen mình đi?

Khuông Tú Mẫn nói: "Buổi tối chú Lý cháu còn có mấy người bạn chưa rời đi, muốn lưu lại ăn cơm chiều. Trong nhà cũng không có đồ ăn, bà Tuấn Vĩ bảo dì tới hỏi một chút nhà cháu còn còn có đồ ăn hay không."

Cao Lương vội nói: "Cháu còn có một ít tràng heo kho, chính là tràng của con heo hôm, cháu mới vừa rưả sạch kho, trễ chút cháu mang qua cho dì. Nếu còn cần rau trộn, cháu có thể làm hai món rau trộn nữa ạ."

Khuông Tú Mẫn cười tủm tỉm gật đầu: "Được, được, dì về lại làm thêm con gà liền ổn. Cảm ơn cháu, Cao Lương. Số tiền này cháu cầm đi, là tiền thịt kho hôm nay."
Cao Lương vội vàng chối từ: "Không được, dì, cháu không thể cầm, dì lấy về đi." Nguyên liệu kỳ thật đều là bà Vương chuẩn bị, cô chỉ hỗ trợ làm, cô không tốn tiền.

Khuông Tú Mẫn nói: "Sao lại không cần, hôm nay chậm trễ cháu một ngày, cũng không thể đi bày quán kiếm tiền. Giúp nhà dì làm nhiều chuyện như vậy."

Cao Lương kiên quyết chối từ: "Dì, dì quá khách khí rồi. Bà, anh Tuấn Nghị cùng Tuấn Vĩ đều đặc biệt chiếu cố cháu, giúp cháu rất nhiều, cháu hỗ trợ làm chút việc nhỏ mà lấy tiền, về sau sao cháu dám mặt gặp mọi người. Dì càm tiền lại đi, nói tiền liền tổn thương tình cảm. Hôm nay là tiệc mừng cho Tuấn Vĩ, cháu là bạn của Tuấn Vĩ, coi như là cháu xuất lực cho bạn thôi, số tiền này nếu cháu nhận cũng không dám nhìn mặt Tuấn Vĩ cùng bà."

Khuông Tú Mẫn thấy cô nói như vậy, cười gật đầu: "Vậy được, cháu là đứa nhỏ hiểu chuyện. Về sau có chuyện gì cần hỗ trợ liền trực tiếp nói với chú dì, chúng ta có thể giúp nhất định tận lực hỗ trợ."
Cao Lương gật đầu: "Vậy cháu cảm ơn dì trước."

Vào ban đêm, Lý Tuấn Vĩ đưa tới không ít kẹo, điểm tâm cùng trái cây, nói là thân thích bằng hữu mang đến. Cao Lương biết đây là ý tốt của dì Khuông, cũng không cự tuyệt, nhận lấy.

Sáng sớm hôm sau Cao Lương lại ra quán, buổi sáng ra cửa thấy Lý Vệ Quốc ở trong sân đánh quyền, còn gọi Lý Tuấn Vĩ cùng dậy, thấy hai chị em Cao Lương muốn ra cửa, Lý Vệ Quốc chủ động chào hỏi: "Cô bé cần mẫn quá, sáng sớm liền đi ra ngoài làm buôn bán?"

Cao Lương cười chào hỏi: "Dạ chào chú."

Lý Vệ Quốc nói: "Ngày hôm qua cháu kho đồ ăn rất ngon, hương vị tràng heo kho tối hôm qua đặc biệt ngon, cháu làm cái này bán sao?"

Cao Lương lắc đầu: "Cái này tạm thời cháu chưa bán, chờ mở khai cửa hàng lại làm. Nếu chú muốn ăn, cháu có thể làm lại cho chú."
Lý Vệ Quốc gật đầu: "Được, được, chú nhận ý tốt trước. Cô bé không tồi, không ngừng vươn lên, có chí khí của người Trung Quốc chúng ta."

Cao Phán đi bày quán cùng Cao Lương: "Chị, em đi kêu Cường Cường dậy, để nó học đánh quyền với chú, về sau Cường Cường học xong, sẽ không sợ có người khi dễ chúng ta." Nói xong xoay người chạy vào trong phòng, túm Cao Cường dậy, để hắn học đánh quyền cùng Lý Vệ Quốc, tên nhóc Cao Cường này vừa nghe học quân quyền, quả nhiên hết buồn ngủ, lên tinh thần chạy ra: "Chú dạy cháu đánh quyền."

Cao San cũng tỉnh theo: "Cháu cũng muốn học."

Lý Vệ Quốc nhìn Cao Cường khoẻ mạnh, kháu khỉnh cùng Cao San kiều tiếu, đáng yêu, cười tủm tỉm mà nói: "Được, tới cùng nhau học."

Cao Lương thấy em trai em gái ý chí chiến đấu sục sôi, không khỏi cười.
Lần này Lý Vệ Quốc nghỉ phép thời gian không ngắn, ước chừng một tháng. Mỗi buổi sáng Lý Vệ Quốc dậy đánh quyền, vốn định dạy Tuấn Vĩ học, kết quả Tuấn Vĩ lười, buổi sáng ngủ nướng không dậy, nhưng Cao Cường lại phi thường có nghị lực, mỗi ngày đều kiên trì, còn gọi Lý Vệ Quốc là sư phó, không quá mấy ngày, liền đánh giống mô giống dạng. Lúc Cao San không cùng Cao Lương ra quán cũng cùng học. Cao Lương cảm thấy, các em học cái này cũng không tồi, ít nhất có thể cường thân kiện thể.

Lý Tuấn Nghị đi hơn một tuần, Cao Lương nhận được thư và đồ của hắn từ Quảng Châu gửi về. Cao Lương thật ra không nghĩ tới Lý Tuấn Nghị sẽ viết thư cho mình, cô có chút tò mò mà mở ra phong thư. Trong thư đều nói sinh hoạt mấy ngày nay, một số chuyện thú vị ở Quảng Châu, nói về chuyện ẩm thực không hợp khẩu vị, ít nhiều có hai bình dưa muối Cao Lương đưa; còn viết hắn đến Quảng Châu nhìn thấy không ít người bán rau trộn, trong đó có không ít chủng loại Cao Lương chưa làm qua, tỷ như San Hô Thảo cùng con sứa, ăn phá lệ giòn sảng, hai dạng này thuộc về đồ hải sản, ở quê bọn họ cũng không mua được, vì thế hắn đi ra chợ bán sỉ mua một ít San Hô Thảo cùng con sứa cho Cao Lương, hơn nữa còn hỏi ông chủ cách làm cụ thể, đem phương pháp kỹ càng tỉ mỉ viết lại cho Cao Lương, cùng gửi về.
Cao Lương vội vàng mở ra cái túi, phát hiện thật sự là San Hô Thảo cùng con sứa, tức khắc kích động đến mức cái mũi có điểm lên men, cô không nghĩ tới Lý Tuấn Nghị để bụng chuyện của mình như vậy, ngàn dặm xa xôi mà gửi San Hô Thảo cùng con sứa cho mình. Vì thế cô chạy nhanh lấy ra San Hô Thảo cùng con sứa ngâm trong nước, dựa theo cách làm Lý Tuấn Nghị viết làm hại loại rau trộn, đưa một nửa cho Lý gia, mọi người đều khen không dứt miệng.

Suốt đêm Cao Lương viết hồi âm cho Lý Tuấn Nghị, nói mọi người đều nếm San Hô Thảo cùng con sứa hắn gửi về, cảm thấy đặc biệt ngon, chính mình cũng tính toán bán món này ở cửa hàng mới khai trương, nếu hưởng ứng tốt, đến lúc đó còn muốn phiền toái hắn mua thêm một chút gửi qua bưu điện về, đương nhiên, phí dụng cô sẽ chịu, bao gồm cả lần này đều gửi cho hắn. Trừ bỏ chuyện này, cô còn viết về bà và cha mẹ hắn, viết tới tiệc mừng Lý Tuấn Vĩ đậu đại học, chính là không viết nhiều chuyện về chính mình.
Sau khi gửi thư đi, Cao Lương liền bắt đầu chuẩn bị chuyện khai trương cửa hàng, còn có mấy ngày liền khai trương, trong tiệm bố trí đã không sai biệt lắm, biển hiệu đã làm tốt, kệ thủy tinh cũng làm xong, bàn ghế, bếp lò linh tinh cũng đã chuẩn bị tốt, hết thảy liền chờ ngày khai trương.

Cao Lương nhìn cửa hàng nhỏ, tự nói đến lúc đó một mình mình hẳn là có thể bận rộn kịp, bất quá cô cần đi mua một đám gà vịt sống về trước, đến lúc đó bán gà vịt kho, tốt nhất là xuống nông thôn mua. Nói đến chuyện xuống nông thôn, cô lại nghĩ tới Ngô Xuân Mai, không biết Xuân Mai tính toán sao, rốt cuộc là học lại hay là muốn cùng mình buôn bán. Nếu không dứt khoát liền đi tới nhà Xuân Mai xem, thuận tiện xem chỗ bọn họ có gà vịt để mua hay không.