Trở Về Năm 1988

Chương 162: Cửa hàng nhượng quyền của Cao Vị




Trước mắt xưởng Lý Tuấn Nghị chỉ có Uông Ngạn Quân phụ trách thị trường, lúc trước Lý Tuấn Nghị cùng đề xuất cho hắn lấy 10% cổ phần danh nghĩa để ký thêm hợp đồng mười năm, nhưng Uông Ngạn Quân vẫn chưa đồng ý, trong lòng hắn trước sau còn nhớ thương Ngô Xuân Mai, không ký hợp đồng, là nghĩ có một ngà phải rời khỏi Quảng Châu đi qua chỗ Xuân Mai, kể cả đã chia tay, ý niệm này vẫn luôn trong đầu hắn, luôn cảm thấy vạn nhất còn có khả năng thì sao.

Năm nay các cửa hàng nhượng quyền Thanh Mai lục tục khai trương khắp cả nước, Uông Ngạn Quân nói giỡnửa thật nửa đùa với Lý Tuấn Nghị: "Nếu không tôi cũng về quê mở một cửa hàng nhượng quyền nhỉ."

Lúc ấy Lý Tuấn Nghị chỉ coi như hắn đang nói giỡn, xong việc nói chuyện phiếm với Cao Lương có kể lại, Cao Lương nhíu mày nói: "Anh nói xem có phải anh Uông muốn qua chỗ Xuân Mai phát triển? Bọn họ năm trước tham gia hôn lễ chúng ta xong lại bắt đầu liên hệ, không biết có tái hợp hay không, em cảm thấy khả năng quay lại rất lớn." Dựa theo tính cách của Uông Ngạn Quân và Ngô Xuân Mai, tái hợp cũng sẽ không gióng trống khua chiêng nói cho bạn bè, cũng phải chờ tới khi kết hôn mới thông báo cho mọi người.

Lý Tuấn Nghị tinh tế suy nghĩ: "Em đừng nói, thật sự có khả năng này. Nhưng nếu Ngạn Quân đi rồi, chỗ anh sẽ thiếu một trợ thủ đắc lực."

Cao Lương nói: "Nhưng chúng ta cũng không thể bởi vì như vậy mà giữ người, công việc bất luận kẻ nào cũng có thể thay thế, nhưng tình tình lại không như vậy. Anh Uông và Xuân Mai đều là bằng hữu của chúng ta, chúng ta đương nhiên phải ủng hộ bọn họ. Phỏng chừng anh Uông cũng băn khoăn đến điểm này, cho nên mới không có chủ động nói tới chuyện từ chức. Nhưng chúng ta hiểu chuyện này thì phải mau chóng tìm nhân tài thay thế chức vụ cho anh ấy."

Hiện giờ Cao Lương vì Lý Tuấn Nghị tìm được Hồ Khải, vừa lúc làm thị trường, tự nhiên Lý Tuấn Nghị muốn thọc gậy bánh xe. Có suy nghĩ này, tự nhiên anh sẽ chủ động kết giao với Hồ Khải, hơn nữa có Cao Lương ở một bên tương trợ, thực mau liền quen thuộc lẫn nhau. Hồ Khải năm nay 25 tuổi, người Giang Tây, tốt nghiệp cấp ba xong liền tới Quảng Đông đi làm, tới công trường làm công, còn từng làm khuân vác, sau vào xưởng quần áo làm việc, từ một công nhân làm lên, lại làm được tiêu thụ, hiện giờ đã là giám đốc thị trường, tương đối quen thuộc với sản phẩm cùng thị trường, xác thật có năng lực, Lý Tuấn Nghị càng quyết tâm muốn đào người.

Hồ khải cảm thấy mình ở tuổi này có thể làm giám đốc thị trường, cũng coi như sự nghiệp thành công, trong lời nói rất tự hào, nhưng mà hắn nghe nói Lý Tuấn Nghị là ông chủ Thanh Mai, Cao Lương là bà chủ Cao Vị, liền hoàn toàn bị đả kích, bởi vì triển lãm váy cưới oanh động, Thanh Mai cũng coi như có chút danh tiếng ở ngành sản xuất trang phục Quảng Châu, Hồ Khải còn là khách quen của Cao Vị, thường xuyên mua đồ ăn ở đó. Đôi vợ chồng này cũng tầm tuổi mình, hiện giờ đã là ông bà chủ sự nghiệp thành công, lại còn có tình yêu ngọt ngào, hôn nhân mỹ mãn, đây mới là người chiến thắng nhân sinh chân chính, cho nên đối với Cao Lương và Lý Tuấn Nghị bội phục tự đáy lòng.

Đi săn đương nhiên không thể nóng vội, trước tiên kết bạn, tùy thời mà động, Lý Tuấn Nghị cùng Cao Lương có cơ hội sẽ giao lưu một chút với Hồ Khải. Ngày nọ tan học, ba người cùng nhau ăn khuya, Cao Lương hỏi Hồ Khải: "Ngày hôm sao anh không tới đi học?"

Hồ Khải lắc đầu: "Vốn muốn tới, nhưng bên khách hàng xảy ra vấn đề, bị gọi về đột suất giải quyết vấn đề, aiz!"

Cao Lương hỏi: "Làm sao vậy?"

Hồ Khải có chút uể oải: "Mỗi lần đều là sản phẩm xảy ra vấn đề, kết quả cuối cùng luôn là bộ phận thị trường chúng tôi tới gánh tội thay. Còn không phải là bởi vì giám đốc sản xuất là em vợ ông chủ sao."

Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị liếc nhau, sau đó cười nói: "Bên các cậu là xí nghiệp gia đình à?"

"Không sai biệt lắm. Không đề cập tới nữa." Hồ khải lắc lắc đầu.

Lý Tuấn Nghị đột nhiên nói: "Hồ tiên sinh có muống đi ăn máng khác không?"

Hồ Khải giật mình mà ngẩng đầu nhìn Lý Tuấn Nghị: "Đi ăn máng khác?"

Lý Tuấn Nghị gật đầu: "Đúng vậy, trong xưởng chúng tôi cần người trẻ đầy hứa hẹn có khát vọng như Hồ tiên sinh, không biết Hồ tiên sinh có nguyện ý tới làm việc trong xưởng chúng tôi không?"

Hồ Khải kinh ngạc mà nhìn Lý Tuấn Nghị, lại quay đầu nhìn Cao Lương, hai vợ chồng này xã giao với mình hóa ra là vì cái này? "Tôi tạm thời không có suy nghĩ đi ăn máng khác." Tuy rằng công tác có chút không như ý, nhưng ơn tri ngộcủa ông chủ hắn vẫn nhớ kỹ, hiện giờ đãi ngộ cũng không tồi.

Lý Tuấn Nghị tiếp tục nói: "Anh cứ suy nghĩ thêm đi, trước mắt xưởng chúng tôi đang chuyển đổi, từ xưởng gia công thành tự sản tự tiêu, phạm vi thị trường lớn hơn, đương nhiên đãi ngộ cũng sẽ tăng lên. Tiềm lực Thanh Mai anh cũng có thể thấy, chúng tôi đã có hơn 20 chi nhanh trên cả nước, con số này vẫn đang tăng trưởng, hơn nữa chúng tôi còn tính toán làm nhãn hiệu nam trang, thị trường sẽ càng lúc càng lớn."

Hồ Khải bị Lý Tuấn Nghị nói có chút tâm động, rốt cuộc nhà xưởng gia công có thị trường lớn, cũng chịu rất nhiều hạn chế, có nhãn hiệu riêng thì khác, tiềm lực vô cùng lớn, cũng càng thêm khiêu chiến, tuy rằng tạm thời không tính toán nhảy việc, Hồ Khải vẫn hỏi: "Nếu tôi qua thì chức vụ là gì? Hiện tại trong xưởng các anh hẳn đã có người phụ trách thị trường đi."

Lý Tuấn Nghị nói: "Là có, bất quá anh tới thì sẽ chia bộ phận thị trường thành hai đội, mỗi người phụ trách một đội, đãi ngộ sẽ không kém với đãi ngộ hiện tại của anh." Trước mắt anh còn nhắc chuyện tuyển thêm giám đốc thị trường với Uông Ngạn Quân, cho nên không thể nói với Hồ Khải hắn tới thì sẽ tiếp nhận công việc của Uông Ngạn Quân, phụ trách toàn bộ bộ phận thị trường.

"Công việc của các anh bận như vậy? Nhà máy hiện có bao nhiêu người?" Hồ Khải có chút không quá tin tưởng mà nói.

"Gần một ngàn người. Bận thì không quá bận, anh tới nhìn sẽ biết." Về nghiệp vụ trong xưởng, điểm này Lý Tuấn Nghị vẫn rất tự tin.

Hồ khải gật đầu: "Cảm ơn đã công nhận tôi, tôi sẽ suy xét."

Chân tường cũng không dễ đào, Lý Tuấn Nghị cũng không nóng nảy. Trở về, anh tìm một cơ hội nói chuyện với Uông Ngạn Quân, tính toán tìm một người hỗ trợ hắn, nói như vậy Uông Ngạn Quân nên nghiêm túc suy xét chuyện từ chức.

Phân xưởng Cao vị đã bố trí xong, lập tức có thể khởi công. Vì làm nhà xưởng, Cao Lương một lần nữa đi đăng ký công ty và nhãn hiệu, bởi vì phía trước Cao Vị chỉ có giấy phép buôn bán hộ cá thể, đăng ký công ty mới có thêm nhiều quyền hạn. Nhà xưởng mới khởi công, phường gia công liền đóng cửa, tất cả đều chuyển dời đến nhà xưởng, công nhân cũng dời lại đây, nhân thủ không đủ, Cao Lương lại tuyển một đợt công nhân cùng kỹ sư, chỉ có mấy chục người, nhân thủ ít hơn nhiều so với xưởng quần áo bên cạnh, Cao Lương cũng không nóng nảy, một ngụm ăn không mập được, từ từ tới đi.

Dây chuyền sản xuất nhà xưởng chuyên nghiệp hơn phường gia công lúc trước nhiều, hiệu suất cũng tăng cao. Có nhà xưởng, trừ bỏ thức ăn chín, còn có thực phẩm đóng túi, nhu cầu nguyên liệu nấu ăn tăng nhiều, quy mô khu nuôi dưỡng không đủ cung ứng, Cao Lương quyết định tiếp tục mở rộng quy mô khu nuôi dưỡng. Vì bảo đảm chất lượng gà vịt ngỗng, Cao Lương không mở rộng khu nuôi dưỡng đang có, tính toán mở thêm ở điểm khác.

Hôm nay Dương Tư Hoa nói với Cao Lương: "Chị, Lương Tứ Muội rửa chén trong tiệm hôm nay hỏi em, xem có phải chị đang tìm chỗ nuôi gà vịt không. Cô ấy nói quê cô ấy có núi tốt nước tốt, có thể nuôi dưỡng."

Cao Lương giật mình mà nói: "Em nói Tứ tỷ sao?" Cao Lương có ấn tượng sâu sắc với Lương Tứ Muội, bởi vì đay là nhân viên đầu tiên ở Quảng Châu.

Dương Tư Hoa gật đầu: "Đúng vậy, chính là Tứ tỷ."

Cao Lương nghĩ nghĩ, hỏi: "Nhà chị ấy ở đâu?"

Dương Tư Hoa nói: "Triệu Khánh, hình như cách Quảng Châu cũng không xa."

"Vậy chúng ta thử đi xem." Cao Lương luôn trọng tình nghĩa, Lương Tứ Muội cũng được coi là nhân viên lâu năm, mấy năm nay Cao Vị phát triển cũng không có cống hiến của cô, hiện giờ lần đầu tiên cô chủ động yêu cầu, đương nhiênphải thử xem, thuận tiện cũng khảo sát thị trường, nếu có thể, giao cho cô ấy nuôi dưỡng cũng không tồi, theo tính cách Lương Tứ Muội, khẳng định có thể làm tốt.

Vì thế Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị lái xe, Lương Tứ Muội dẫn đường, chạy đến quê cô ấy. Triệu Khánh xa hơn Thanh Xa, nhưng cũng chỉ mất hai ba tiếng đồng hồ lái xe, phía tây Lưỡng Quảng xưa nay nổi tiếng có phong cảnh tuyệt đẹp, Triệu Khánh quả nhiên non xanh nước biếc, nuôi dưỡng khẳng định tốt.

Dọc theo đường đi, Cao Lương nói chuyện phiếm với Lương Tứ Muội: "Tứ tỷ, lúc trước vì sao chị muốn ra ngoài đi làm? Tầm tuổi chị rất ít người chịu đi làm công."

Lương Tứ Muội thở dài một tiếng: "Đúng vậy. Lúc trước ở nhà chị bị mẹ chồng và em chồng bắt nạt, tính tình chồng chị cũng không tốt, còn đánh người, chị giận quá liền bỏ đi, chị không tin ở bên ngoài không nuôi sống được chính mình. Nói thật, bà chủ, lúc trước ít nhiều nhờ có em chịu nhận, khi đó trên người chị chỉ còn lại mười mấy đồng tiền."

Cao Lương ngoài ý muốn nói: "Không nghĩ tới Tứ tỷ còn là người rất quyết đoán." Vào niên đại này, tầm tuổi chị đều là lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, sinh hoạt không như ý cũng yên lặng mà thừa nhận, không dám ly hôn, cũng không dám bỏ đi.

Lương Tứ Muội cười: "Chị đâu có quyết đoán, chỉ là cảm thấy mình có một đôi tay, ở bên ngoài cũng không đến mức đói chết."

"Thật đúng là như vậy, cây dời chỗ thì chết, người dời chỗ thì sống. Về sau chị từng trở về đi? Người trong nhà nói như thế nào?" Cao Lương nhớ rõ năm thứ nhất Lương Tứ Muội không về quê ăn tết.

"Trở về. Chị kiếm được nhiều tiền hơn chồng chị, hắn cũng không dám đánh chị. Bọn chị đã ước định rồi, chị ở bên ngoài kiếm tiền, hắn ở nhà trồng trọt trông con." Lương Tứ Muội nói đến chuyện này vẫn rất đắc ý.

Cao Lương khẽ cười, quả nhiên phụ nữ vẫn phải độc lập kinh tế mới có quyền lên tiếng. Chồng Lương Tứ Muội nghe nói vợ dẫn bà chủ trở về khảo sát thị trường, nhiệt tình vô cùng, cam đoan chỗ bọn họ có thể nuôi tốt gà vịt ngỗng. Nhà bọn họ tuy rằng hẻo lánh, nhưng non xanh nước biếc, nhà hắn còn có núi, nuôi dưỡng xác thật có ưu thế. Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị xem qua, liền ký hợp đồng trại chăn nuôi, Lương Tứ Muội cũng nghỉ việc, chuyên tâm ở nhà chăn nuôi với chồng.

Trước khi nhà xưởng chưa chính thức khởi công, nhóm cửa hàng nhượng quyền đầu tiên của Cao Vị cũng đã khai trương, đều ở Quảng Châu, chỉ có bốn nhà, trang hoàng đều được Cao Lương nghiêm khắc phê duyệt, bởi vì Quảng Châu đã có vài chi nhánh Cao Vị, không thể để cửa hàng nhượng quyền cạnh tranh với nhà mình. Cũng may Quảng Châu đủ lớn, mười tiệm ăn vặt vẫn không có vấn đề.

Nhà xưởng bắt đầu sản xuất, Cao Lương tiến hành chiêu thương nội bộ Cao Vị, phái một đám lão công nhân đi Thâm Quyến mở cửa hàng, phương thức gia nhập tương đối đặc biệt, giai đoạn đầu tất cả đều là Cao Vị chi ra, bao gồm tiền thuê, trang hoàng, thiết bị, công nhân đi qua mở cửa hàng, dùng phương thức trả góp trả tiền phía gia nhập giai đoạn đầu. Nói cách khác, bọn họ không cần bỏ tiền giai đoạn đầu, chỉ cần qua đi qua mở cửa hàng là được.

Cái phương án này rất hấp dẫn, rốt cuộc giai đoạn trước đầu không tốn tiền, kiếm được đều là của mình. Phương án vừa ra, Tiểu Quân là người đầu tiên báo danh, lục tục lại có mấy người báo danh, cuối cùng tổng cộng định ra năm người, Cao Lương tính toán dùng năm chi nhánh này làm mồi dẫn, từ chúng nó có thể để lửa cháy lan ra cả đồng cỏ.

MMấy ngày nay Cao Lương đều chạy qua bên Thâm Quyến, đối với Thâm Quyến, cô càng quen thuộc hơn Quảng Châu, cô rất nhanh chọn được vị trí của 5 cửa hàng, tuyển định phố cũ cửa Đông, ga tàu hỏa, Cương Hạ, đường Bát Quái, phố Bố Cát. Năm 1994 Thâm Quyến chính là một công trường lớn, nơi nơi đều đang sửa đường xây nhà, Cao Lương chọn mấy chỗ đều đã tu sửa, bất quá trước mắt lượng người đã rất đông, cửa hàng món kho buôn bán khẳng định sẽ không kém.

Chờ đến khi trang hoàng xong, thời điểm chi nhánh Thâm Quyến chính thức khai trương đã tới Nguyên Đán rồi. Lần này đi Thâm Quyến mở cửa hàng đều là lão công nhân, bọn họ có kinh nghiệm phong phú, biết cách xử lý những tình huống đột suất, Cao Lương không có đi theo nhìn chằm chằm, chỉ dặn bọn họ căn cứ tình huống tieu thụ gọi điện thoại về cho công ty đặt hàng. Như Cao Lương suy nghĩ, ga tàu hỏa cùng phố cửa Đông buôn bán tốt nhất, buổi tối ngày đầu tiên liền gọi điện thoại trở về yêu cầu giao thêm hàng hóa, rốt cuộc chỗ đó là lưu lượng khách tập trung nhất, mấy nhà cửa hàng khác cũng không kém, ngày hôm sau cũng đều yêu cầu giao thêm hàng hóa. Giai đoạn trước không rõ tình huống, Cao Lương liền an bài xe vận chuyển hàng hóa tận lực thường xuyên giao tới Thâm Quyến, chờ một thời gian ổn định, liền bắt đầu ổn định ba ngày giao hàng một lần, như vậy có thể tiết kiệm chi phí vận chuyển.

Đến tận đây, cửa hàng nhượng quyền ở Thâm Quyến xem như mở xong, còn phía Đông Hoàn, Cao Lương không tính toán dùng hình thức giống Thâm Quyến bởi vì bên Thâm Quyến đã làm mất một nhóm nhân viên thuần thục đáng tin cậy của tiệm, trước mắt không phái được nhiều người như vậy, tạm thời mặc kệ bên Đông Hoàn, để nó chậm rãi chịu ảnh hưởng từ Quảng Châu cùng Thâm Quyến, dù sao sẽ có người phát hiện thương cơ.

Sau Nguyên Đán, món kho đóng túi của Cao Vị cũng bắt đầu được đưa ra thị trường. Cao Lương tuyển nhận một nhóm nhân viên nghiệp vụ, tự mình huấn luyện, tranh thủ mau chóng làm món kho Cao Vị phủ kín các cửa hàng bán sỉ, bán lẻ ở Quảng Đông, năm sau lại mở roognj tới các tỉnh thành khác.

Tháng giêng, Uông Ngạn Quân chính thức từ chức, đối mặt với Lý Tuấn Nghị, hắn cảm thấy thập phần xin lỗi: "Anh Nghị hiện tại anh có thể nhận người, chờ bàn giao xong hết công việc, em sẽ không làm nữa. Thật xin lỗi, lúc trước nói sẽ luôn giúp anh nhưng mà..."

Lý Tuấn Nghị đối với chuyện này hoàn toàn không ngoài ý muốn, vỗ vỗ vai Uông Ngạn Quân: "Không có việc gì, kỳ thật anh và Cao Lương vẫn đang đoán chừng nào thì cậu xin từ chức."

Uông Ngạn Quân ngẩng đầu nhìn Lý Tuấn Nghị, ngập ngừng nói: "Mọi người đều biết?"

Lý Tuấn Nghị cười nói: "Từ khi cậu không muốn ký hợp đồng, bọn anh liền biết, sớm hay muộn cậu sẽ phải đi. Là vì Ngô Xuân Mai, đúng không?"

Uông Ngạn Quân gật gật đầu: "Em muốn đi thành phố X mở một cửa hàng nhượng quyền của Thanh Mai."

Lý Tuấn Nghị nói: "Chỉ mở một cửa hàng?"

Uông Ngạn Quân khó hiểu mà nhìn Lý Tuấn Nghị, Lý Tuấn Nghị cười nói: "Như vậy đi, cậu cũng không cần từ chức, tôi phái cậu đi khai thác thị trường khu vực Hoa Trung, coi như giám đốc khu vực Hoa Trung đi, còn nhân viên thì tuyển ở x thị đi. Cậu phải nhanh chóng giúp tôi phát triển Thanh Mai ở khu vực Hoa Trung, có thể làm được không?"

Hốc mắt Uông Ngạn Quân có chút ướt át, hắn chớp chớp mắt, dùng sức gật đầu: "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ! Cảm ơn anh Nghị!"

Lý Tuấn Nghị ha ha cười: "Cũng không cần cảm tạ, kỳ thật đều là chủ ý của Cao Lương, anh cảm thấy ý tưởng của cô ấy không tồi, liền tiếp thu."

Uông Ngạn Quân cúi đầu nghĩ nghĩ nói: "Vậy em đây thuận tiện hỗ trợ mở rộng Cao Vị đi."

Lý Tuấn Nghị cười rộ lên: "Tốt, chuyện này cậu tự thảo luận với Cao Lương, cô ấy tuyệt đối sẽ cao hứng." Có Uông Ngạn Quân mở rộng thị trường, Cao Lương thật sự vui muốn chết.