Editor: Cỏ
Chị muốn đem gạch kỷ niệm mẹ tôi đổi đi như vậy sao?
Một câu đánh thức một đám người trong bài viết đang phê bình Vân Lục. Nhắc nhở bọn họ, Vân Lục mới là thiên kim thiên kim Vân gia, mới là con gái Vân Xương Lễ sinh ra. Mà Trình Tiêu chẳng qua là kế tỷ mà thôi, mới tiến vào nửa năm, liền muốn sửa chữa căn nhà.
Hơn nữa muốn hủy diệt hơi thở nữ chủ nhân chân chính.
Tâm tư này....
Đồ:.... Nếu là nguyên nữ chủ nhân thích...Muốn đổi đi, vậy thật sự.....
Chu Dương: Nha
Hứa Điện: Vân Lục gần đây miệng mồm rất lanh lợi.
Giây tiếp theo, bài viết bị xóa. Trình Tiêu hung hăng ném điện thoại xuống đất, ngẩng đầu nhìn về phía Trình Kiều, "Mẹ!"
Trình Kiều thấy thế, chạy nhanh lại nhặt điện thoại lên, lại nhìn thoáng qua thư phòng trên lầu, đem điện thoại nhét vào ngực Trình Tiêu, nói: "Nhớ kỹ, về sau không được làm như vậy."
Trình Tiêu cắn răng, ngã vào trên sô pha.
"Nó... Nó có phải thay đổi hay không?" Co ta nghiến răng nghiến lợi hỏi lại, "Hôm nay ở trong trường học, nó ăn đồ con mua không nói, còn nói cảm ơn...."
Trình Kiều ngồi trở lại sô pha, ôm bả vai Trình Tiêu, "Từ từ, đừng hoảng hốt."
Trình Tiêu nghĩ đến những lời vừa rồi bạn bè nói, không thể không hoảng hốt. Cô dừng một chút, nhìn vị trí đầu danh sách nói chuyện phiếm là Wechat Giang Úc, cô làm như tìm được một chút động lực, cúi đầu, bấm vào, soạn tin.
Trình Tiêu: Ăn cơm chưa?
Trình Tiêu: Có một đề không giải được, cậu có thể dạy tớ chứ?
Gửi một buổi tối, đầu kia cũng chưa trả lời.
Ngày hôm sau.
Vân Xương Lễ tự mình đưa Vân Lục cùng Trình Tiêu đi trường học, Vân Lục ngủ một giấc ngon, tinh thần thoải mái. Trình Tiêu trước mắt có quầng thâm, vừa thấy liền biết không ngủ ngon, cô ta còn phải tiếp tục làm chị gái tốt, cười giúp Vân Lục cầm balo, "Em, nhanh lên."
Vân Lục nhấp nhấp môi, tiếp nhận balo. Hai người ngồi xe Vân Xương Lễ, Vân Xương Lễ sửa sang lại đồng hồ, từ kính chiếu hậu nhìn lại hai cái, thấy hai chị em quan hệ hài hòa, cười cười, khởi động xe, hướng trường học chạy đi.
Trình Tiêu cúi đầu nhìn di động.
Bên kia, Giang Úc vẫn luôn không trả lời tin nhắn.
Vân Lục bên này cũng nhìn di động, cô chần chờ, nhớ tới lời buổi sáng cùng bảo mẫu nói, suy nghĩ, click mở WeChat.
Nhắn cho Giang Úc một tin nhắn.
Vân Lục: Áo tớ đưa đi giặt, ngày mai mới có thể lấy.
Cô gửi xong cũng không chờ hắn trả lời, mới vừa ấn tắt màn hình, liền có WeChat trở về, vẫn là một cái giọng nói, Vân Lục click mở.
Âm thanh nam sinh mới vừa tỉnh ngủ hơi mang khàn khàn lại có chút sắc bén tiếng nói truyền đến: "Được."
Thanh âm kia.
Trình Tiêu nhìn về phía Vân Lục.
Tiếng nói cô run run mang cười: "Em, Em cùng Giang Úc phát WeChat?"
Vân Lục nghe xong không trả lời Giang Úc, cất điện thoại. Nghe hỏi, ngẩng đầu nhìn về phía Trình Tiêu, đôi mắt kia của Trình Tiêu hoảng loạn thật sự, nhưng biểu tình còn rất trấn định, Vân Lục dừng một chút, a, chị gái tốt này của cô vẫn luôn yêu thầm Giang Úc.
Vân Lục gật đầu: "Ừm."
Trình Tiêu: "Em phát Wechat cho hắn lúc nào?"
"Buổi sáng."
Trình Tiêu tỏ ra tươi cười, cười cười, di chuyển tầm mắt. Vân Lục trầm mặc nhìn sườn mặt cô, sau cũng di chuyển tầm mắt.
Đối với tình yêu.
Hai đời cô cũng chưa nghĩ tới, cô chỉ nghĩ phải lấy về thân phận thiên kim Vân gia thiên kim thuộc về mình, đồng thời, cũng không nghĩ trở thành cái đinh trong mắt Lê Thành Thái Tử gia, càng không nghĩ cùng đời trước giống nhau trở thành trò cười, cô muốn thay đổi một cuộc sống khác. Lấy về những thứ thiên kim Vân gia nên có, cho cha thấy rõ bộ mặt thật của đôi mẹ con này.
Đến nỗi Trình Tiêu cuối cùng gả cho ai, có phải vẫn như cũ gả cho Giang Úc hay không, không liên quan chuyện của cô.
Xe một đường đến trường học, cổng trường không ít xe ra ra vào vào, học sinh bước xuống đất tiến vào trường, tinh thần phấn chấn bồng bột, Vân Lục cũng hít một ngụm không khí mát mẻ, quay đầu lại, thấy Trình Tiêu cong eo cùng Vân Xương Lễ nhỏ giọng nói chuyện.
Vân Lục đáy lòng cười lạnh.
Chờ Trình Tiêu đứng lên, Vân Lục cũng đi lên trước, cô đỡ cửa xe, nhẹ giọng nói: "Ba ba, người lái xe.. Chú ý an toàn."
Vân Xương Lễ sửng sốt, vài giây sau, ông cười gật đầu, duỗi tay, Vân Lục ngoan ngoãn cúi đầu, Vân Xương Lễ xoa xoa đỉnh đầu cô.
Nói thật, Vân Lục đã lâu không ngoan ngoãn như vậy. Cô thậm chí không muốn Vân Xương Lễ đưa đến trường học, cô dùng hành động biểu đạt cô đối cha bất mãn, mà cô một câu cũng không chịu nói, vì thế biểu đạt của cô lại thành tùy hứng không hiểu chuyện, Vân Xương Lễ mấy phen cảm thấy bất đắc dĩ.
"Tan học lại đến đón con." Vân Xương Lễ một cái hưng phấn liền nói, sau khi nói xong, nhìn Trình Tiêu một bên, lập tức bồi thêm một câu, "Đón các con."
Trình Tiêu khó khăn cười, nói: "Dạ, chú."
Cô ta cầm balo, vẫn luôn nhìn Vân Lục. Vân Lục nhìn theo xe hơi màu đen rời đi, xoay người hướng trong trường học đi đến. Trình Tiêu cắn chặt răng, đuổi theo, "Em, chờ chị."
Chờ mẹ cô.
Vân Lục trong lòng mắng một câu, nhưng trên mặt cô không biểu tình, hai người một trước một sau đi vào phòng học, trong phòng học vui đùa ầm ĩ, nhìn đến hai người bọn họ đi tới, trong nháy mắt an tĩnh, bạn học biểu tình nhiều ít có chút vi diệu, lần này tầm mắt đa số dừng trên mặt Trình Tiêu.
Trình Tiêu biểu tình cứng đờ.
Tối hôm qua bài đăng kia, quá nhiều người thấy.
Giang Úc còn chưa tới tới, chỗ ngồi bên cạnh Vân Lục trống không, cô cất balo ngồi xuống, đằng trước nữ sinh tên Lí Viên quay đầu lại nhìn Vân Lục liếc mắt một cái, một lát sau, lại quay đầu lại lại liếc nhìn cô một cái.
Vân Lục lấy ra sách vở, nói: "Có việc?"
Lí Viên cũng là tối hôm qua bình luận rất nhiều trong bài viết, Lí Viên không nghĩ tới Vân Lục sẽ mở miệng, Vân Lục trước giờ luôn động bất trừng người, hoặc đen mặt, Lí Viên một câu cũng chưa cùng cô nói qua, nhưng là lén nhiều ít sẽ thảo luận cô.
Lí Viên khụ một tiếng, hỏi: "Cậu... Ngày hôm qua không có việc gì đi?"
"Không có việc gì, cảm ơn quan tâm." Vân Lục dừng lại, nói.
Lí Viên trừng lớn đôi mắt, có điểm ngượng ngùng, "A không cần, không cần."
Vân Lục lễ phép, nghiêm túc nhìn lớn lên còn khá xinh đẹp.
Cô lại nhìn Vân Lục liếc mắt một cái, mới đem tầm mắt dịch trở về, mới vừa dịch trở về, liền nhìn thấy Giang Úc đánh ngáp tiến vào, lập tức, cả lớp lại nghĩ tới hình ảnh ngày hôm qua.
Giang Úc... Giũ áo khoác, khoác trên vai Vân Lục.
Dáng vẻ kia.
Như là ôm Vân Lục một chút?
Ngọa tào