Trở Về Làm Thiên Tài

Chương 63: Chương này là về đá bóng (phần năm)




Hôm sau tới lớp, tôi vẫn bị mấy đứa trong lớp trêu chọc nhưng sau một đến hai ngày chúng nó đã ngừng lại. 9 giờ sáng ngày chủ nhật, tinh thần thi đấu bóng đá của cả đội tôi bỗng chốc giảm sút khi thấy các thành viên trong đội bên kia đều to cao, dù họ đã chuẩn bị tâm lí ở tuần trước là sẽ gặp. Cả lớp tôi trên khán đài cũng không còn cổ vũ nhiệt tình như lần trước và những người khác trên khán đài cũng nói rằng lần này lớp tôi sẽ thua. Tôi khuyên cả đội không cần phải lo lắng vì dù sao đi chăng nữa thì trận này chúng ta chắc chắn thắng nhưng tinh thần của cả đội vẫn không thay đổi, họ nói bởi vì tôi không biết đối thủ của mình là ai nên mới nói như vậy. Tôi chẳng hiểu sao họ lại cứ nghĩ mình thua trước khi trận đấu bắt đầu, kể cả có gặp đối thủ mạnh thì cố gắng hòa là được.

- Chào đại ca, hôm nay lớp em sẽ đấu với lớp anh nhưng do đây là trận giao hữu giữa năm ba và năm bốn nên em có thể xin rút lui để không phải đá với đội của anh.



Tôi bị giật mình khi nghe thấy giọng nói đó, tôi quay người lại thì tên Long Vương cùng đàn em của anh ta đang cúi người để nói chuyện với tôi (tên Long Vương này mặc dù đều dành chiến thắng trong các cuộc thi của học viện tổ chức nhưng đó chỉ là phần thực hành còn phần lí thuyết của anh ta thì rất kém, anh ta đã ở năm cuối khi tôi mới bước vào năm nhất và bây giờ tôi lên năm ba rồi mà anh ta vẫn còn ở năm cuối thì các bạn hiểu rồi đấy). Từ những lời tên Long Vương vừa nói, tôi đã hiểu được lý do tại sao đội bên tôi lại sợ, tôi nói với Long Vương rằng đấu thì đấu, nhưng đây chỉ là trận giao hữu, vì vậy anh ta nhớ nương tay với thành viên trong đội tôi còn tôi thì không cần. Nói xong, tôi tự hỏi sao lại có trận giao hữu giữa năm ba và năm bốn, liệu mấy đội khác có như thế không. Long Vương và đàn em lần lượt đứng thẳng người và bắt tay với tôi, mọi người trên khán đài lẫn dưới sân đều ngạc nhiên trước hành động của bọn tôi, họ liên tục bàn tán xôn xao về tôi, Thắng tiến đến hỏi tôi nhưng tôi trả lời là đá xong sẽ nói. Tôi để ý thấy ba tên Đức, Văn, Thái đang thì thầm với Ly chuyện gì đó, có lẽ là lý do tại sao tôi lại làm đại ca của Long Vương.

Trận đấu bắt đầu, tôi kinh ngạc trước đội hình của đội Long Vương, nhìn qua thì rất chặt chẽ và không một kẽ hở nào, đi bóng qua người là điều không thể. Bóng đến chân tôi, đã có hai đến ba cầu thủ vây quanh tôi, tôi không ngần ngại phô diễn kĩ thuật của mình, tôi đã lừa qua bọn họ rất đơn giản nhưng không ngờ đó là một cái bẫy, khi tôi vừa mới lừa qua họ, ngay lập tức có hai cầu thủ khác lao đến chặn tôi lại. Do tôi bị năm người vây quanh nên hàng phòng thủ bên họ khá trống, tôi chuyền bóng bổng cho Mạnh, Mạnh lại chuyền cho Thành, hai người họ cứ chuyền cho nhau và tiến gần vòng cấm của đội Long Vương. Thành thấy có cơ hội liền chuyền bổng cho Thắng để đánh đầu nhưng quả bóng đã bị chặn ở giữa không trung bởi Long Vương. Anh ta phá bóng ra và trúng vào chân của Thành, Thành lại chuyền cho Mạnh, Mạnh chuyền vào cho Thắng nhưng vẫn bị Long Vương chặn được.



Tôi định di chuyển lên để hỗ trợ bọn họ nhưng không được, năm cầu thủ bên Long Vương theo kèm chặt tôi còn những người khác trong đội tôi thì không một ai theo kèm. Tôi chỉ đành bảo Nam và Dũng lên giúp ba người bọn họ, Tùng cũng lên cao để giúp nhưng cũng không thể nào xâm nhập vào vòng cấm hoặc chuyền được cho Thắng dù cho Long Vương có phá bóng và để bóng rơi trúng chân bọn họ. Tôi nhận ra đây là cách biệt về thực lực, tôi nghĩ rằng mình chỉ cần vượt qua được năm người này rồi lên giúp họ thì mọi chuyện sẽ khác. Tôi vừa tìm ra cách để thoát khỏi vòng vây của năm người này, tôi định thử thì có thêm hai người nữa đứng sau năm người chặn tôi. Tôi không hiểu tại sao tên Long Vương lại dùng tới bảy người để chặn mỗi một mình tôi, tôi đành đứng im xem trận đấu giữa sáu người bên tôi và ba người bên Long Vương. Mặc dù chỉ có ba người nhưng bên Long Vương hoàn toàn chặn lại các đòn tấn công của bên tôi, đặc biệt là Long Vương, anh ta cản phá bóng không biết mệt mỏi, vừa mới ở bên trái sân đã lao sang bên phải chặn đòn tấn công trên cao của bên tôi.

Đột nhiên, tôi để ý thấy một trong ba người bên Long Vương biến mất. Khi quay đầu lại, tôi đã thấy tên đó chạy gần đến ba người hậu vệ bên tôi, ba người lập tức ngăn cản tên đó lại thì bất ngờ một vật thể lao với tốc độ khủng khiếp vào thẳng lưới bên tôi. Tôi ngạc nhiên khi thấy tên Long Vương sút từ khoảng cách khoảng 80 đến 85m mà tốc độ của quả bóng vẫn đi nhanh như vậy, tất nhiên rồi thủ môn bên tôi đứng chôn chân và vẻ mặt cậu ta cứng đờ khi thấy quả bóng sượt qua tai mình. Cả khán đài ồ lên trước cú sút của Long Vương, ai ai cũng đều không tin nổi, anh ta đắc ý nhìn sang tôi, biểu cảm trên khuôn mặt anh ta như muốn được tôi khen, tôi không ngần ngại đến gần vỗ vai anh ta.



Sau quả thủng lưới đó, tỉ số của hiệp một tạm thời là 1 – 0 nghiêng về bên Long Vương và đây là phút thứ 15 của hiệp. Tôi tự dưng muốn thử sức mình, tôi chạy về chỗ thủ môn bên tôi, bảy người kia đương nhiên là không thể đi theo vì họ chỉ chặn tôi lên tiến công thôi. Tôi bảo thủ môn đưa bóng cho mình, tôi dùng chân đặt bóng ở vạch 11m rồi lấy đà từ vạch của khung thành và chạy đến sút một cú thật mạnh, quả bóng chao đảo trên không và lao với tốc độ kinh khủng. Tất cả các thành viên bên Long Vương đều cố gắng cản phá nhưng không được, kể cả Long Vương dù anh ta có thấy quả bóng và đổ người đúng hướng nhưng vẫn không kịp, thủ môn bên anh ta cũng vậy cũng không bắt được. Quả bóng dội mạnh vào xà ngang, kêu một tiếng to rồi đi thẳng vào lưới khiến lưới gần như thủng theo đúng nghĩa đen, xà ngang đã làm giảm đi lực tác động nên lưới mới không bị rách thêm nữa là xà ngang bị méo một chút và bóng thì bị bục sau cú sút đó của tôi.

Cả sân bóng đều kinh ngạc trước pha đó, tôi cũng vậy, tôi không ngờ mình sút thủng lưới bên Long Vương từ khoảng cách này (theo như tôi được biết thì sân bóng có khoảng cách là 105, 5m và tôi đặt quả bóng ở vị trí 11m nên suy ra tôi đã sút quả này là 94, 5m). Sau cú đá của tôi, tỉ số lại về vị trí cân bằng, tưởng chừng tỉ số đó sẽ kết thúc hiệp một thì bên Long Vương ghi thêm một bàn thắng nữa ở phút thứ 29. Nghỉ 10 phút, Long Vương đến nói chuyện với tôi, anh ta không ngờ bị tôi vả mặt nhanh như vậy, tôi nói mình chỉ ăn may thôi, dĩ nhiên là anh ta không hề tin lời tôi. Hiệp hai bắt đầu, Long Vương không ngờ tôi lại xuống làm thủ môn, tại tôi thấy bị bảy người kèm chơi không đẹp nên xin trọng tài đổi vị trí, may mắn là trọng tài đồng ý. Trí và tôi thường xuyên đổi vị trí cho nhau trong đá tập nên cậu ta có thể chơi tốt ở vị trí của tôi.