Trở Về Đời Thanh

Chương 75: Tòng quân (6)




Thực ra Phí Dương Cổ vẫn luôn đứng ngoài lều nghe lén. Lúc đầu hắn rất lo lắng tiểu a ca này sẽ gây ra họa gì mất, lúc Bảo Trụ gầm lên kia suýt nữa hắn đã xông vào rồi. Kết quả, hắn không ngờ sự ứng đối của Dận Chân lại có thể khiến cho đám tham tướng bình thường chuyên ỷ vào quân công mà ngang ngược càn rỡ kia cúi đầu nhận lỗi cả. Ít nhất ngoài mặt là như thế. Phí Dương Cổ bắt đầu kính nể vị tiểu chủ tử này thực lòng.

Về phần Dận Chân, vì đã nói chắc nịch trước mặt các tướng lĩnh nên đương nhiên hắn không muốn mất mặt. Vừa bước ra khỏi lều Dận Chân đã đi tìm Phí Dương Cổ đòi người, lại thấy Phí Dương Cổ nở nụ cười. Dận Chân cố ý xụ mặt hỏi: “Sao thế? Phí đại nhân không tin Dận Chân có thể đứng vững gót chân ở Hỏa Khí Doanh này à?”

Phí Dương Cổ cuống quít khoát tay một cái: “Nô tài sao dám. Vừa rồi chủ tử cho nô tài được mở rộng tầm mắt thật sự. Nô tài lăn lộn trong quân đội đến nay cũng gần hai mươi năm rồi nhưng thực sự nô tài không dám chắc mình có thể ứng phó được với cục diện vừa rồi không nữa.

Dận Chân mỉm cười và đáp: “Ông nói phét ít thôi. Ông là người mà cả hoàng a mã lẫn Phí quân môn đều coi trọng, há lại là kẻ tầm thường? Về sau chúng ta làm việc với nhau, ông sẽ từ từ hiểu tính nết của ta thôi. Đúng rồi, không nói mấy câu khách sáo này nữa. Ông là trưởng quan trong doanh trại này, ta đương nhiên phải xin lệnh tướng trước. Điều hai chục binh lính đến đi, cứ lấy quân từ nha môn Bộ Quân các ông ấy. Gia phải thao luyện bọn hắn cho tử tế, súng điểu thương có uy lực thế nào thì đợi năm ngày nữa lên giáo trường xem khắc rõ.”

Đương nhiên, Phí Dương Cổ từng được mục sở thị uy lực của loại súng kiểu mới kia, chỉ cần dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết phần thắng của Dận Chân là rất cao. Lúc đầu Dận Chân đã cố ý giăng một cái bẫy để cái đám ếch ngồi đáy giếng kia nhận một bài học đắt giá, mượn cơ hội giội lên uy phong của bọn hắn một gáo nước lạnh. Nếu Dận Chân đã muốn mượn việc này để lập uy, hắn đương nhiên sẽ thuận nước đẩy thuyền dốc toàn lực phối hợp. Thế là Phí Dương Cổ đồng ý ngay.

Ngày hôm sau, trung quân cho điểm danh trong lều, Dận Chân chính thức được giới thiệu cho các tướng lĩnh còn lại. Đáng lý ra, dù Dận Chân lĩnh hàm tham tướng, nhưng tuổi quân lẫn kinh nghiệm ít ỏi nhất thì phải ngồi ở vị trí thấp nhất mới đúng. Nhưng thân phận hắn như thế, lại có một màn xao sơn chấn hổ hôm qua, cộng thêm Phí Dương Cổ có ý dựa hơi nên Dận Chân được các tướng lĩnh đẩy lên ngồi ở ghế bên trái chủ tọa. Lúc phân công công việc trong doanh, Dận Chân rất là biết điều, chỉ nói: “Dận Chân còn nhỏ tuổi quá, mong các vị đại nhân chỉ giáo nhiều hơn. Dận Chân phụng mệnh Phí quân môn phải tập làm quen với mọi việc trong doanh, nhất là khâu tiếp tế lương thảo, quân nhu.”

Những lời này quả là ngoài dự đoán của tất cả mọi người. Ở thời nhà Thanh việc hoàng a ca nhập doanh tòng quân là bắt buộc, đây là tiền lệ từ thời Thái Tổ đến nay rồi. Huống chi, có vị a ca nào không muốn kiếm về ít quân công lấy lòng hoàng đế cha mình để làm nền sau này còn phong tước, thậm chí khả năng còn bước gần đến hoàng vị thêm một bước nữa. Bọn họ trước nay đều phải tự lĩnh quân, kể cả chủ tướng không phải bọn họ nhưng nếu đánh thắng trận thật thì công đầu đều phải tính lên đầu bọn họ hết. Chứ lấy thân phận của bọn họ thì ai dám tranh công? Chuyện Dận Chân đòi đi quản lương thảo mới tươi mới làm sao chứ.

Dận Chân có tính toán của riêng mình. Theo lý luận quân sự ở hiện đại, đánh trận quan trọng nhất là cái gì? Là hậu cần đó. Hơn nữa, trước mắt là trận đại chiến với Cát Nhĩ Đan, chiến tuyến dài, địa hình phức tạp thì yêu cầu về khâu hậu cần lại càng cao hơn. Mặc dù nhìn hậu cần không phải vẻ vang nhất, nhưng lợi ích là thực tế nhất. Chỉ cần khâu hậu cần được bảo đảm không có sai sót gì, chiến sự mà thành công ắt sẽ có công lao của hắn. Còn nếu bại trận ấy hả, liên quan gì đến hắn đâu?

Với cả, những kinh nghiệm tích cóp từ suốt bằng ấy năm chung sống với Khang Hi đã nói cho hắn biết, điều ông quan tâm không phải là con của mình có nhiều bản lĩnh ra sao, giỏi đánh trận ra sao mà là con trai ông có thực sự làm việc tận tâm, không ngại khó ngại khổ hay không. Công lao quá lớn ấy hả, ngược lại sẽ khiến hoàng đế ông đây kiêng kị chả hết. Vả lại, trong khâu xử lý hậu cần lương thảo, Dận Chân có nhiều ưu thế hơn hẳn những người khác. Chưa nói đến việc trong Thượng thư phòng có Đông Quốc Duy âm thầm hỗ trợ, chỉ nói mỗi Nặc Mẫn – thượng thư Hộ bộ hiện giờ đi, giao tình giữa hắn với Dận Chân là loại gì? Đới Đạc cũng đang nhậm chức ở Hộ bộ nữa, người một nhà tất nhiên dễ làm hơn nhiều. Còn nữa, chuyện lương thảo còn cần tiếp xúc bàn bạc với địa phương rồi liên hệ với các tướng lĩnh trong doanh, tất cả đều có ích cho Dận Chân trong quá trình tìm hiểu tình hình trong quân và địa phương.

Phí Dương Cổ thấy Dận Chân đặc biệt kiên quyết thì không nhiều lời thêm nữa, hắn mời luôn Dận Chân thống lĩnh bên quân lương, đồng thời cũng dùng giọng thương lượng để mời Dận Chân tham gia huấn luyện kỹ thuật bắn súng cho quân sĩ. Đương nhiên, Dận Chân rất vui vẻ nhận lời.

Mấy ngày sau đó, ngoài những lúc về Nam thư phòng đọc sách và dạy Dận Tường học toán theo lệ ra, Dận Chân đều lăn lộn cùng nhóm binh sĩ này. Hắn dạy rất đơn giản, chỉ muốn bọn họ nhanh chóng quen thao tác nạp đạn và bắn. Tốc độ càng nhanh càng tốt. Dận Chân cũng hứa sẽ trọng thưởng nếu đạt yêu cầu, còn vấn đề độ chính xác thì tạm thời không suy xét đến.

Tiền lương của binh sĩ trong kỳ doanh một tháng có ba lượng, Dận Chân hứa nếu có thể hoàn thành thao tác nạp đạn – bắn trong bảy nhịp đếm của hắn, và trong mười lần liên tục trở lên, hắn sẽ thưởng cho mỗi người năm mươi lượng. Đây chính là một con số không hề nhỏ, làm cho đám lính kia lúc ngủ mơ cũng luyện tập.

Về sau, lại chia hai mươi binh sĩ này ra làm hai tổ, một tổ bắn xong thì lập tức đổi tư thế quỳ lắp đạn. Điều này là vô cùng mới mẻ trong quân đội. Trước kia, quân đội nhà Thanh mặc dù có dùng súng điểu thương, nhưng đều là vòng thứ nhất bắn một loạt xong, lại đợi nạp đạn một loạt mới bắn vòng thứ hai. Chưa bao giờ có kiểu bắn và nạp đạn luân phiên thế này. Còn bây giờ, Dận Chân áp dụng phương pháp của phương Tây, mặc dù nhìn qua thì có vẻ uy lực bắn súng giảm bớt nhưng vì bắn liên tục nên lực sát thương lại tăng cường.

Thực tế thì để đối phó kỵ binh, lực sát thương mang tính liên tục là vô cùng cần thiết. Uy lực của kỵ binh nằm ở tốc độ, súng điểu thương kiểu cũ có tầm xa chỉ ba mươi bước, lại áp dụng kiểu nạp đạn trước kia thì tốc độ nạp đạn quả thực siêu chậm. Thử nghĩ mà xem, trên chiến trường, vừa bắn xong một loạt súng xong kỵ binh đã vọt đến trước mắt rồi, lại còn độ chính xác còn không cao nữa thì lực sát thương cực kì có hạn. Cho nên đội bắn súng thường chỉ được dùng để phòng thủ thành trì mà thôi.

Nhưng bây giờ thì khác, súng điểu thương kiểu mới có tầm bắn xa, tốc độ phát xạ được đề cao, hộp đạn thiết kế phía sau làm tốc độ nạp đạn tăng mạnh. Nếu áp dụng kiểu bắn và nạp đạn luân phiên thế này ít ra cũng có thể bắn được sáu lần. Thậm chí nếu áp dụng với quy mô lớn thì lực sát thương còn kinh người nữa. Nghĩ đến đây, trong đầu Dận Chân lại hiện lên hình ảnh kỵ binh Mông Cổ của Tăng Cách Lâm Thấm(1) cứ đổ rạp từng hàng trước súng của quân Anh trong phim ảnh chiếu ở đời sau. Dận Chân thầm nghĩ: Lần này ta lấy Cát Nhĩ Đan ra thử chiêu này xem. Về sau, vẫn nên để Đới Tử bỏ thời gian ra nghiên cứu phát minh vũ khí thêm nữa. Sớm muộn cũng có một ngày ta phải để đám quỷ Tây Dương kia nếm thử mùi vị súng kíp của Trung Hoa ta.

Trong khi Dận Chân đang khổ tâm dạy bảo đám quân sĩ ở Hỏa Khí Doanh thì Khang Hi cũng đang chú ý đứa con trai này của mình. Từ quân doanh của Phí Dương Cổ, mỗi ngày đều sẽ có một bản tấu đưa đến mặt bàn của Khang Hi. Từ chuyện xảy ra trong lều ngày hôm ấy, đến phương pháp bắn mới mà Dận Chân mới cải tiến ra, Khang Hi ngày nào cũng xem. Mặt ngoài, ông chỉ đơn giản phê hai chữ: “Đã biết”, nhưng trong lòng thì âm thầm mừng rỡ vì sự xử sự chu đáo và tỉ mỉ của Dận Chân. Đứa con trai này của trẫm, trưởng thành rồi.

Chú thích:

(1) Tăng Cách Lâm Thấm: quý tộc Mông Cổ, người Khoa Nhĩ Thấm Tả Dực Hậu kỳ, thị tộc Bác Nhĩ Tế Cát Đặc, tướng lĩnh nhà Thanh

(*) Đính chính:

Mình mới phát hiện ra một vấn đề tai hại. Đó là mình dịch tên "điểu thương" là "súng bắn chim", "súng hơi bắn chim", súng hơi (tức là bê nguyên từ Vietphrase) trong khi tên của nó là "Súng điểu thương" hoặc "súng hỏa mai"

Thành thật xin lỗi vì sự ngu muội và dốt nát cũng như lơ đễnh và lười biếng của bản thân.