Trở Về Bên Em

Chương 986: "Tôi không tới vì chuyện này".  







Diệp Vĩnh Khang suy nghĩ một chút, ngẫm lại quả nhiên có chuyện như vậy, kinh ngạc nói: "Anh đã luyện thành công rồi à?"



Diệp Vĩnh Khang biết đánh gãy được một sợi tóc mềm bằng một cú đấm còn khó gấp ngàn lần đấm xuyên qua một tấm thép.



Anh căn bản không thể tin được Triệu Đại Lực có thể đạt đến trạng thái này trong thời gian ngắn như vậy.



"Không, cái thứ này khó chơi lắm, bay tới bay lui làm tôi không đấm được, tóc này là của chị dâu, tôi đem trả".





Triệu Đại Lực nói rất thản nhiên.



Diệp Vĩnh Khang chán nản: "Anh chưa luyện thành sao đến tìm tôi làm gì? Không phải đã nói là khi nào luyện thành công thì mới nhận anh làm đồ đệ sao?"



"Tôi không tới vì chuyện này".



Triệu Đại Lực nghiêm mặt nói: "Tôi đã quyết định rồi".



"Quyết định gì?"



Diệp Vĩnh Khang nghi hoặc nói.



Triệu Đại Lực chép miệng, ánh mắt kiên định: "Tôi quyết định nếu không lấy được Tĩnh Tĩnh thì sẽ không cưới ai hết!"



"Cô ấy đồng ý rồi?"



"Không!"



"Đệch, thế thì nói làm mẹ gì!"



Diệp Vĩnh Khang cảm thấy thật đau đầu khi nói chuyện với tên dở này.



"Cho nên tôi phải nghĩ cách, tôi muốn cầu hôn Tĩnh Tĩnh!"



Triệu Đại Lực nghiêm mặt nói: "Tôi đã chuẩn bị xong mọi thứ, cũng đã tra ra được Tĩnh Tĩnh bây giờ đang ăn cơm với bạn ở khu vườn bên bờ biển".



"Tôi sẽ cầu hôn cô ấy ngay bây giờ. Phải có người làm chứng. Anh là ứng cử viên sáng giá nhất".



Diệp Vĩnh Khang nhíu mày: "Tôi nói tôi sẽ làm nhân chứng cho anh khi nào?"



Triệu Đại Lực hất cằm nói: "Nếu như anh không đồng ý, tôi sẽ chết ngay cho anh xem, chết trên sàn nhà của anh luôn!"



"Đệch, dám uy hiếp ông đây à, đệch đệch đệch, thôi được, ông đây sợ rồi!"



Diệp Vĩnh Khang cảm thấy bản thân càng sống càng thụt lùi đi, đường đường là Điện Chủ của Điện Long Thần uy nghiêm, hầu quân tướng của nước Long Hạ, thế mà lại bị thằng ất ơ này đe dọa, cay quá mà.



Hai người lái xe thẳng đến khu vườn bên bờ biển.



Trên đường đi, Triệu Đại Lực vừa khua chân múa tay vừa nói sang sảng tình yêu của anh ta với Tĩnh Tĩnh.



"Sư phụ, anh không biết tôi yêu cô ấy nhường nào đâu, mỗi lần nghĩ đến cô ấy, lòng tôi cứ nhộn nhạo cả lên".



"Tôi ước mình có thể xé toạc quần áo của cô ấy ngay lập tức, sau đó ấn tay cô ấy ..."



"Đệch, dừng lại!"



Diệp Vĩnh Khang vội vàng nói: "Anh thực sự thích người ta hay chỉ thích ngủ với người ta thôi vậy?"



Triệu Đại Lực thản nhiên nói: "Thích và muốn ngủ, không phải như nhau à".



"Điều này………"