Lúc này, một tên đàn em đột nhiên chạy tới: "Lúc nãy bên ngoài có người, mang theo một cái bao tải tới, nói đưa đồ cho anh Diệp rồi rời đi".
"Hả, tại sao không ngăn hắn lại, trong bao là cái gì, người đó trông như nào?”
Tần Hạc đột nhiên trở nên cảnh giác, chỉ cần là chuyện có liên quan đến Diệp Vĩnh Khang, anh ta sẽ trở nên đặc biệt mẫn cảm.
"Em không biết, đối phương chỉ đặt đồ xuống rồi rời đi thôi".
Tên đàn em đáp.
"Sao không cản lại!"
Tần Hạc tức giận hét lên.
Tên đàn em rùng mình: "Không cản… lại ...lại được ..."
"Đệch, chúng mày đông như vậy cơ mà..."
"Được rồi, chúng nó ngăn lại được mới là lạ đấy".
Diệp Vĩnh Khang cười khoát tay, ra hiệu Tần Hạc không cần căng thẳng, nói với tên đàn em: "Mang đồ vào đi đã".
Tên đàn em nhìn Tần Hạc một cái, sau khi được cho phép liền vội vàng chạy ra ngoài, ngay sau đó cùng hai người mang theo một cái bao tải đi vào.
Bao tải phát ra tiếng thùm thụp, rõ ràng là có một sinh vật sống bên trong.
Trước sự ra hiệu của Diệp Vĩnh Khang, hai tên đàn em cẩn thận mở túi, rồi cùng nhau đổ vật trong túi ra.
Thật ngạc nhiên, bên trong là một người còn đang sống sờ sờ!
"Là hắn!"
Sau khi Quách Thụy Hoa nhìn rõ người này, cả người liền nhảy dựng lên, ngay cả giọng nói cũng lạc đi.
Tần Hạc theo bản năng cũng nhanh chóng rút ra một con dao găm sáng quắc từ sau lưng mình.
"Đừng lo, bây giờ ngay cả một đứa trẻ hắn cũng không thể xử lý được nữa là".
Diệp Vĩnh Khang tỏ ra rất ung dung.
Mặc dù Tiểu Mai trông không hề bị tổn thương, nhưng Diệp Vĩnh Khang lại nhìn thấy một vài vết lõm rõ ràng trên lưng và ngực của hắn.
Không cần nói cũng biết tên này đã đến nhà trẻ của Tiểu Trân, kết quả là đã bị cánh tay kỳ lân của Tần Đại Dạ đánh cho tan tác.
Đây là lý do tại sao trước đó Diệp Vĩnh Khang nghe tin tên này tìm đến vợ và con gái của mình nhưng lại tỏ ra rất bình tĩnh.
Bởi vì Diệp Tiểu Trân có Tần Đại Dạ bảo vệ còn Hạ Huyền Trúc thì có Thiên Diệp Nhi bên cạnh.
Hai người này là hai học viên ưu tú nhất trong số những học viên mới tốt nghiệp của trại huấn luyện Điện Long Thần, nếu họ không thể đối phó với tên đồng bóng này thì Điện Long Thần có thể giải tán ngay tại chỗ được rồi.
"Tiểu Quách, có gì muốn hỏi thì hỏi đi, có thù muốn báo thì báo đi".
Diệp Vĩnh Khang cười nhẹ với Quách Thụy Hoa.
Mặt Quách Thụy Hoa đanh lại, sau khi xác định rằng đối thủ không còn sức phản kháng, ông ta chộp lấy một con dao rựa sáng loáng từ tay một tên đàn em bên cạnh, rồi chém nó về phía đùi của Tiểu Mai.
"Mẹ mày, nhát dao này là cho vợ tao!"
Phập--