"Lão Hoàng, chú chỉ muốn chơi chơi thôi, hay là..."
Quách Thụy Hoa vẫn không tin Hoàng Thử Lang mới hôm nào còn đang bảo ông ta giới thiệu cho mấy em gái giờ đã bị ‘con đĩ tình yêu’ quật.
"Tôi chỉ muốn chơi chơi thôi".
Hoàng Thử Lang cười với Quách Thụy Hoa.
"Ầy, anh đã nói mà, anh còn không biết lão Hoàng chú hay..."
Quách Thụy Hoa gật đầu, cho rằng điều này rất hợp với tính cách của Hoàng Thử Lang.
Nhưng ông ta chưa kịp nói xong, Hoàng Thử Lang đã nói tiếp: "Nhưng tôi muốn chơi cô ấy cả đời này, hơn nữa cả đời này chỉ chơi một mình cô ấy".
Nói xong, Hoàng Thử Lang ngẩng một góc 45o nhìn lên bầu trời, thở dài một hơi sau đó lắc đầu quay người đi về phía phòng khách.
Quách Thụy Hoa ngơ ngác tại chỗ, ngẫm nghĩ những lời vừa nói của Hoàng Thử Lang.
Đậu má, chẳng nhẽ Lão Hoàng lần này bị con đĩ tình yêu quật thật rồi sao?
"Lão Hoàng, anh nghĩ chuyện này ấy mà. Không cần phức tạp như vậy. Lát nữa chú cứ chuyển năm triệu vào thẻ của cô ấy rồi..."
Đối với Quách Thụy Hoa, thứ có sức sát thương nhất trên đời luôn là tiền, chỉ cần có đủ tiền thì không chỉ khiến nhà vô địch quyền anh thế giới nằm bẹp trên võ đài mà có thể đưa cả mỹ nữ đẹp nhất thế giới lên giường.
"Đó là một ý kiến hay đấy".
Lúc này, một giọng nói đặc biệt nhẹ nhàng đột nhiên vang lên từ cổng sân.
"Tất nhiên đây là một ý kiến hay. Chỉ cần tiền ..."
Quách Thụy Hoa vừa nói được nửa chừng, đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng, theo bản năng quay đầu nhìn về phía cổng sân, đột nhiên cảm thấy bụng nhộn nhạo hết cả lên, suýt nữa không nhịn được nôn ra tại chỗ.
Ở cổng….. một người đàn ông duyên dáng đứng ở cửa, tô son môi đậm, mặc một chiếc quần jean thẳng bó, eo thon và tóc dài!
Điều kinh tởm hơn là mặc dù người đàn ông này tràn đầy nữ tính, nhưng hắn vẫn có một ít râu trên cằm!
"Mày là thằng nào, cút khỏi đây nhanh!"
Quách Thụy Hoa ôm bụng khoát tay hết lần này đến lần khác, muốn tên kinh tởm này nhanh chóng rời khỏi tầm mắt.
"Tên tôi là Tiểu Mai".
Tên đàn ông tóc dài cười nói, trên mặt không hề có nét tức giận nào: "Xin hỏi, Hoàng Thử Lang có ở nhà không?"
"Tìm Lão Hoàng à?"
Quách Thụy Hoa khẽ cau mày, sau khi nhận ra điều gì đó, không khỏi rùng mình một cái!
"Đệch, Lão Hoàng, khẩu vị chú nặng thật đấy!"
Quách Thụy Hoa ôm bụng xông vào phòng khách, than thở với Hoàng Thử Lang đang chán nản ngả trên ghế, nói: "Không phải chú uất ức lắm sao, khẩu vị nặng thế không uất ức mới lạ đấy! "
Hoàng Thử Lang ngẩn người: "Khẩu vị? Khẩu vị Diệp Nhi rất nặng sao?"
"Anh Hoàng, xin chào".
Lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến.