Phương Nhất Minh sững sờ, sau đó lập tức cười đáp: "Anh Diệp, anh nghĩ nhiều rồi, tôi có thể gặp phải phiền phức gì chứ, nhiều lắm cũng chỉ là những chuyện tầm thường, hôm nay không nói chuyện này...”
"Anh cho rằng tôi đang quan tâm anh sao?"
Diệp Vĩnh Khang nhìn vào mắt Phương Nhất Minh, nghiêm túc nói: "Tôi chỉ đang suy nghĩ thay cho Phi Yến thôi”.
"Hiện giờ cô ấy đã ở bên cạnh anh, tôi hy vọng anh có thể chăm sóc cô ấy thật tốt, vì vậy tôi cũng không mong muốn anh xảy ra chuyện gì cả”.
"Nếu anh muốn tiếp tục gọi tôi một tiếng anh Diệp thì nói thật đi. Nếu anh muốn giấu nữa cũng được thôi, tôi đứng dậy rời đi ngay lập tức!"
"Hơn nữa tôi cũng sẽ đưa Phi Yến đi, vì tôi không muốn em gái mình bên cạnh một người đàn ông mà có thể gặp nguy hiểm không biết trước bất cứ lúc nào!"
Sở Phi Yến ở bên cạnh nắm lấy tay Phương Nhất Minh nhẹ nhàng nói: "Nhất Minh, có chuyện gì thì cứ nói đi, anh Vĩnh Khang và em đều không phải người ngoài”.
Phương Nhất Minh khẽ cúi đầu, một lúc sau, anh ta thở dài một hơi, ngẩng đầu lên uống một hơi cạn ly rượu vang, lúc này mới nói ra sự thật
"Gần đây tôi quả thật đã gặp phải một chuyện rất rắc rối. Sự việc này không chỉ của một mình tôi mà còn liên quan đến cả nhà họ Phương chúng tôi”.
"Cách đây không lâu, sau nhiều năm chuẩn bị, cuối cùng nhà họ Phương chúng tôi cũng trúng thầu một dự án lớn”.
"Nhà họ Phương chúng tôi đã đã đổ rất nhiều tâm huyết vào dự án này, tiêu tốn không biết bao nhiêu nhân lực và tài lực”.
"Có thể nói, lấy được dự án này cũng là một sự rủi ro phải đánh cược, một khi không nắm bắt cơ hội, nhà họ Phương chúng tôi ít nhất sẽ phải thụt lùi mười mấy năm”.
"Tuy nhiên, nhờ sự nỗ lực, cuối cùng cũng đã coi như là nắm chắc được dự án này”.
"Đáng lẽ ra là một chuyện mọi người đều vui, nhưng giữa đường lại có người đột ngột ngáng đường".
"Người đó đưa ra số tiền chưa đến một phần trăm của tổng kinh phí dự án, buộc chúng tôi phải chuyển dự án cho ông ta, hơn nữa còn ấn định thời gian”.
"Thấy thời gian đang đến gần từng ngày, trên dưới nhà họ Phương chúng tôi đều vô cùng lo lắng. Bố tôi đã mấy ngày liên tiếp không ngủ rồi".
"Ban nãy là một người bạn ở Hỗ Thị gọi tới, cũng là người có máu mặt ở Hỗ Thị”.
"Tôi nhờ anh ta đứng ra làm trung gian, tìm tới bên đó hòa giải một chút, nhưng anh ta vừa gọi lại cho tôi nói rằng thái độ bên đó rất cứng rắn, hoàn toàn không có khả năng hòa giải".
"Nhà họ Phương chúng tôi đã đầu tư quá nhiều vào dự án này, một khi chắp tay nhường cho người khác, hậu quả thật sự khó có thể tưởng tượng”.
Sau khi nghe những lời của Phương Nhất Minh, Sở Phi Yến đau lòng nói: "Nhất Minh, xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao không nói với em một tiếng?"
Phương Nhất Minh khẽ thở dài: "Anh không cố ý giấu em, chỉ là anh không muốn em ảnh hưởng bởi những cảm xúc tồi tệ này”.
Nói xong, anh ta ngẩng đầu cười với Diệp Vĩnh Khang: "Anh Diệp, mấy chuyện lộn xộn này đều là chuyện riêng của nhà họ Phương chúng tôi, để anh chê cười rồi”.
Diệp Vĩnh Khang khẽ lắc đầu, nghi ngờ nói: