Trở Về Bên Em

Chương 952: "Sao nào, không nhận thua ư?" 




Hai người đó không nhận được sự đồng tình của Mê Long, lẩm bẩm vài câu tỏ vẻ bất mãn, sau đó nói: "Bọn họ muốn chết thì kệ bọn họ đi, chúng ta chạy chậm chút”.



"Đúng vậy, có lòng tốt lại bị xem là lòng lang dạ thú cũng quá đủ rồi!"



Sau khi hai người họ bàn bạc xong, đồng thời giảm tốc độ, từ từ bị tụt khỏi đội.



"Thứ ngu dốt, ghét nhất mấy tên tâm địa gian xảo này, đợi lát nữa tôi nhất định phải cho bọn chúng một trận nhừ tử!"





Mê Long vừa chạy vừa chửi.



"Người anh em, yên tâm đi, hai tên đó không cần anh xử lý”.



Đúng lúc này, một thanh niên có khuôn mặt tuấn tú, làn da trắng nõn, khóe miệng nhếch lên nụ cười bất cần đời đột nhiên chạy lên bên cạnh anh ta.



"Sao, tôi xử lý ai còn cần cậu chỉ dạy sao?"



Mê Long bực mình liếc nhìn người bên cạnh.



Thanh niên đó cười đùa nói: "Tôi đánh cược với anh, tôi đếm đến năm, hai tên đó còn sống thì tôi làm đàn em của anh”.



"Ôi dào mẹ kiếp, cậu là cái thá gì mà muốn làm đàn em của tôi...”



Tính khí Mê Long nóng nảy nhất thời bùng nổ, thanh niên đó xua tay nói: "Đừng kích động, không dám đánh cược thì thôi, tôi đâu có ép anh”.



"Hừ, mẹ kiếp, cậu nói ai không dám cơ, còn có chuyện Mê Long tôi không dám làm sao?"



"Cược thì cược, nếu như tôi thua, sau này tôi gọi cậu là đại ca, nhưng nếu cậu thua, tôi nhất định phải cho cậu một trận!"



Mê Long trừng mắt.



"Được, vậy cứ như thế đi, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!"



Đôi mắt của người thanh niên lóe tia ranh mãnh khi đạt được mục đích và sau đó cậu ta đưa một tay ra bắt đầu đếm: "Năm, bốn, ba...”



Pằng pằng!



Mới đếm đến ba đột nhiên có tiếng súng vang lên.



Hai người cố tình giảm tốc độ bị tụt lại phía sau, đầu lập tức bị bắn nát như quả cà chua thối.



Mê Long sững sờ: "Sao cậu biết bọn họ sẽ phải chết? Tên nhóc như cậu còn biết bói toán sao?"



Thanh niên cười nhạt: “Gọi đại ca đi”.



"Ơ, mẹ kiếp...”



"Sao nào, không nhận thua ư?"



"Tôi... mẹ kiếp, được, ông đây nhận thua, sau này tôi sẽ gọi cậu một tiếng đại ca, được chưa?"



Mê Long là một người ngay thẳng, lời đã nói tuyệt đối như bát nước đổ đi, chắc chắn sẽ không bao giờ dễ dàng nuốt lời.



"Ha ha, từ nay tôi sẽ gọi anh là cậu Long, là đàn em thì phải nghe lệnh của đại ca. Ồ, tôi tên là Tần Phong. Từ nay anh gọi tôi là anh Phong là được”.



Tần Phong nhe răng cười nói, đôi mắt đào hoa nheo lại thành hình trăng lưỡi liềm, cười tươi rói.



"Vậy anh phải nói cho tôi biết, sao anh biết họ sẽ chết?"



Mê Long hỏi với vẻ mặt khó hiểu.



Tần Phong híp mắt cười đáp: "Chuyện này rất đơn giản, tôi đoán cậu cũng biết, huấn luyện viên Sử, anh Diệp và cả mười trợ lý huấn luyện kia không phải là người thường”.



"Nếu người ta đã có bản lĩnh lớn như vậy, đưa mấy người chúng ta đến đây, cậu nghĩ bọn họ có phải kẻ ngốc không?"

"Hai cái tên ngu dốt tự cho mình là thông minh đó nghĩ được cách gian lận, vậy người ta không nghĩ đến sao?"