“Bố ơi, sao bạn học của con lại gọi bà ngoại của họ là bà nội vậy?”
Khi ăn sáng, Diệp Tiểu Trân đột nhiên hỏi.
Trương Hoa Phương bỏ một quả trứng đã bóc vỏ vào trong chiếc bát nhỏ của Tiểu Trân, dở khóc dở cười: “Cháu gái ngốc à, bà nội là bà nội, bà ngoại là bà ngoại, không giống nhau đâu”.
“Ồ ồ, vậy bà nội của Tiểu Trân đâu rồi ạ?”
Diệp Tiểu Trân chớp chớp đôi mắt to long lanh hỏi.
“Cái này…”
Trương Hoa Phương nhất thời không nói lên lời.
Bởi vì bà ấy từng nghe Hạ Huyền Trúc nói, Diệp Vĩnh Khang là trẻ mồ côi, bố mẹ anh đã mất trong một vụ tai nạn tàu du lịch khi anh còn rất nhỏ.
Vì vậy đối mặt với câu hỏi của Tiểu Trân, bà ấy không biết nên trả lời như thế nào.
“Ông bà nội của Tiểu Trân đang làm việc bên ngoài rồi”.
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cười nói: “Ông bà nội của Tiểu Trân là những người lợi hại nhất thiên hạ. Bây giờ bọn họ đang ở bên ngoài làm một chuyện rất lớn, sau khi làm xong chuyện này thì họ sẽ quay về”.
Tiểu Trân hưng phấn nhảy dựng lên: “Oa, tuyệt quá, Tiểu Trân có ông bà nội, bà ngoại, bà nghe thấy chưa, bố nói Tiểu Trân cũng có ông bà nội đấy”.
“Ừm, ừm, nghe thấy rồi, Tiểu Trân ngoan”.
Trương Hoa Phương nhẹ nhàng trìu mến chạm vào cái đầu nhỏ của Diệp Tiểu Trân, nhưng trong lòng lại thấy có chút hỗn độn.
Sau khi ăn sáng xong, Diệp Vĩnh Khang chịu trách dọn dẹp bàn, Trương Hoa Phương đưa Tiểu Trân đi học.
Cũng không phải vì Diệp Vĩnh Khang lười biếng, mà là từ khi mẹ vợ tới, bà ấy vô cùng thân thiết với Tiểu Trân, muốn lúc nào cũng được ở bên cạnh cô bé.
Vì vậy chuyện đưa đón Tiểu Trân tan học này bà ấy muốn làm hết.
Sau khi Diệp Vĩnh Khang dọn dẹp bàn ăn xong, vui vẻ quay trở về phòng, dựa vào ghế, hai tay tựa vào sau đầu, chỉ cần nghĩ đến việc bố mẹ mình vẫn còn sống trên đời này, trong lòng anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Chỉ là nếu như bố mẹ vẫn chưa chết, vì sao họ không tới tìm anh chứ?
Nghĩ đến đây, Diệp Vĩnh Khang cả kinh ngồi dậy.
Kể từ khi nhận được tin tức từ Wilson ngày hôm qua, não bộ của Diệp Vĩnh Khang lúc nào cũng trong trạng thái hưng phấn, bỏ qua rất nhiều tình tiết quái gở.
Trong trí nhớ của anh, bố mẹ anh đều là những người dịu dàng ôn hòa, đối xử với người khác rất lịch sự và đúng mực, chưa bao giờ thấy họ múa súng và cầm gậy cả.
Nhưng Wilson lại nói rằng kỹ năng bắn súng siêu việt của anh ta là do cặp vợ chồng này dạy cho?
Lẽ nào anh nhầm rồi, đôi vợ chồng đó hoàn toàn không phải là bố mẹ ruột của anh?
Không, tuyệt đối không thể!
Diệp Vĩnh Khang nhanh chóng phủ nhận ý kiến này, tuy chỉ nghe Wilson miêu tả, nhưng có một số chi tiết và cảm giác thân thiết xuất phát từ tận đáy lòng không thể nào sai được.
Vì vậy chỉ có một kết luận duy nhất, bố mẹ của anh thật ra đều là những nhân vật quyền lực.