Lý Thanh Từ tò mò hỏi.
“No, no, no!”
Diệp Vĩnh Khang khẽ lắc một ngón tay, nghịch ngợm nói: “Chuyện vui này tôi không nỡ chia sẻ đâu, nếu như cô cứ cố hỏi cho bằng được, tôi chỉ có thể nói rằng hôm nay được đi ăn với cô gái xinh đẹp nhất của đội tuần tra là một chuyện khiến người khác thấy cực kỳ vui”.
“Đù má, thà không nói còn hơn!”
Lý Thanh Từ hậm hực liếc xéo anh một cái, nhưng trong lòng lại càng thêm tò mò về người đàn ông này.
Thường ngày nhìn cà lơ phất phơ, dáng vẻ không quan tâm sự đời.
Nhưng vào thời điểm quan trọng, anh lại có thể bộc lộ những kỹ năng đáng kinh ngạc.
Lúc này anh lại cười tươi rói như một đứa trẻ vừa được mua đồ chơi mới, ánh mắt trong veo mừng rỡ.
Đây rốt cuộc là người đàn ông như nào vậy?
Chuyện vui mà hôm nay anh gặp được rốt cuộc là chuyện gì.
Tuy nhiên Diệp Vĩnh Khang nhất định sẽ không nói cho cô biết chuyện này.
Ít nhất là bây giờ sẽ không nói cho bất kỳ ai, kể cả Hạ Huyền Trúc.
Bởi vì chuyện này liên quan đến bố mẹ của anh, đôi vợ chồng trung niên mà vừa nãy Wislon nói, Diệp Vĩnh Khang có thể chắc chắn rằng đó chính là bố mẹ anh!
Vết sẹo trên vai của bố anh là do anh nghịch ngợm gây ra khi còn nhỏ.
Nốt ruồi nhỏ trên khóe miệng của mẹ là ký ức tuổi thơ đẹp nhất của Diệp Vĩnh Khang.
Trong thâm tâm của anh, bố mẹ luôn luôn đối xử rất ân cần và dịu dàng với anh.
Thời điểm mà Wilson nói trùng với thời điểm tàu du lịch của bố mẹ anh gặp tai nạn.
Nói cách khác, bố mẹ của anh vẫn chưa chết, hơn nữa rất có khả năng vẫn đang sống trên thế giới này!
Việc này đối với Diệp Vĩnh Khang mà nói còn hạnh phúc hơn việc trở thành chúa tể của vũ trụ!
Khi hai người chia tay, Lý Thanh Từ vẫn tỏ ra chưa đã.
“Hôm nay cám ơn anh nhé, lâu lắm rồi chưa được vui như vậy!”
Lúc này Lý Thanh Từ giống như một cô bé chưa lớn, hai tay chống sau lưng, nhảy tưng tưng men theo lối nhỏ bên sông, không ngừng đá vào những viên sỏi trên đường.
Cộng thêm việc vừa nãy uống mấy chai bia, hai má nhỏ ửng hồng lên trông rất dễ thương.
“Cô vui là tốt rồi, sau này có thời gian cứ hẹn thoải mái, dù sao tôi cũng là một người rảnh rỗi mà”.
Diệp Vĩnh Khang đút hai tay vào túi quần, đi theo phía sau cô ấy, nhìn thấy bộ dạng nhảy tưng tưng của Lý Thanh Từ, cảm thấy rất thú vị.
“Thật sao, vậy thì tốt quá rồi!”
Lý Thanh Từ tỏ ra rất vui: “Lần này anh mời tôi, lần sau tôi mời anh, à đúng rồi, thường ngày anh cũng vui vẻ như vậy sao?”
“Không thì sao?”
Diệp Vĩnh Khang cảm thấy khá khó hiểu, không phải chỉ là ăn một nồi lẩu, uống vài chai bia thôi à, sao mà vui đến thế chứ?