Ngay sau đó anh dùng một tay giữ lấy cổ của Wilson, kéo nhẹ lên, thân hình cao lớn của Wilson như thể không có trọng lượng, bị Diệp Vĩnh Khang vác trên vai.
Sau đó anh lập tức lao về phía cửa với tốc độ kinh ngạc không gì sánh được.
“Đuổi theo!”
Sắc mặt Đỗ Duy Minh thay đổi rõ rệt, phản ứng đầu tiên là đuổi theo, nhưng mới chạy được một bước, đột nhiên bị trượt chân, cả người ngã nhào xuống đất.
“Đội trưởng Đỗ!”
Một nhóm người vội vàng chạy tới đỡ Đỗ Duy Minh dậy.
Đỗ Duy Minh đau đớn xoa đầu gối, sau khi liếc nhìn một cái về phía cổng lớn của sân bay, lúc này mới đột nhiên hét lên: “Mấy cậu đỡ tôi làm gì, mau đuổi theo!”
“Thanh Từ, cô ở lại chăm sóc đội trưởng Đỗ!”
Tiêu Chấn hét lên, sau đó rút súng lục và dẫn theo một số lính tuần tra đuổi theo ra cổng.
“Đội trưởng Đỗ, cám ơn”.
Sau khi Tiêu Chấn và những người khác đã chạy đi xa, Lý Thanh Từ cảm kích nhìn Đỗ Duy Minh.
“Cảm ơn tôi? Cảm ơn tôi làm gì?”
Đỗ Duy Minh xoa đầu gối nói: “Tôi đau muốn chết đây này, sao sàn nhà này lại trơn vậy chứ? Hầy, người nước ngoài này giỏi thật đấy, như vậy mà cũng chạy thoát được, cô nói xem lần này anh Diệp có thể giúp chúng ta bắt lại được không?”
Lý Thanh Từ ngây ra, sau đó gật đầu cười nói: “Tôi nghĩ anh ấy nhất định sẽ làm được!”
Bên cạnh một nhà xưởng cũ, cách sân bay khoảng mười kilomet.
“Hút thuốc không?”
Diệp Vĩnh Khang châm một điếu thuốc không đầu lọc chất lượng thấp mà anh thích nhất, lắc nhẹ trước mặt Wilson.
“Mặc dù tôi thường chỉ quen với xì gà, nhưng theo luật của nước Long Hạ các anh, những thứ giống như thuốc lá này, tôi hút một điếu sợ rằng sẽ mất một cái xương”.
Hai tay của Wilson vẫn đang bị còng sau lưng, nhưng nét mặt của anh ta không hề có chút căng thẳng nào, ngược lại còn vô cùng thoải mái.
Diệp Vĩnh Khang đưa điếu thuốc vào miệng đối phương, sau đó cũng tự châm cho mình một điếu, lấy ra ngôi sao bảy cánh màu vàng, nhẹ giọng nói: “Chắc anh cũng biết tôi muốn hỏi cái gì rồi đúng không?”
Wilson khẽ gật đầu: “Tôi có thể nói cho anh tất cả những gì tôi biết, nhưng trước đó, tôi rất muốn biết anh rốt cuộc là ai?”
Thấy Diệp Vĩnh Khang không lên tiếng, Wilson mỉm cười: “Đương nhiên anh cũng có thể lựa chọn từ chối trả lời, dù sao kẻ mạnh không có nghĩa vụ phải tuân theo mệnh lệnh của kẻ yếu”.
Wilson có thể không biết rằng, khi Diệp Vĩnh Khang khôi phục lại hiện trường vụ án của anh ta, chỉ dùng thời gian chưa đầy tám phút đã có thể hoàn thành được việc mà anh ta mất năm mươi phút mới có thể làm được.
Nhưng vừa rồi khi anh ta dí súng vào đầu Diệp Vĩnh Khang, sau đó bị đối phương nhẹ nhàng hóa giải và trấn áp, tiếp đó lại dùng một tay nhấc cơ thể người với trọng lượng hơn tám mươi kilogram trên vai nhưng vẫn có thể chạy nhanh như một con báo.
Với những điểm này, Wilson biết rằng bản thân so với người trước mặt này rõ ràng là khoảng cách giữa một con kiến và một con sư tử.